Nghiêm Thấm nhìn Thẩm Dịch An cách đó một trăm mét.
Quý Hậu đứng bên ngoài nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy Thẩm Dịch An, cắn chặt quai hàm, ngữ khí gọi Nghiêm Thấm một lần nữa đã có vài phần mất kiên nhẫn: "Nghiêm Thấm, đừng nói là, hiện tại cậu muốn...."
Hắn còn chưa có nói xong, Nghiêm Thấm động tác nhanh nhẹn trèo qua.
Lúc này Quý Hậu mới an tâm.
Thẩm Dịch Nhan nhìn theo bóng hai người trèo tường, đôi mắt sâu thẳm đen như gỗ mun.
Nghiêm Thấm vừa trèo ra không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Cao Tĩnh Đàn, Quý Hậu vừa lấy motor từ trong ngõ nhỏ, vội vàng ngồi lên: "Nhanh, đường Bình Tân, Cao Tĩnh Đàn bị người đánh."
Quý Hậu nghe thấy cái tên Cao Tĩnh Đàn, nhíu mày, "Cậu vẫn còn liên lạc với cô ta."
Tuy rằng giọng nói có chút mất kiên nhẫn, nhưng đội mũ bảo hiểm ngồi lên xe.
Thẩm Dịch An trở lại phòng học thì Tống Tuệ Ninh cũng đi đến, ngồi ở vị trí trống trước bàn của anh: "Bọn họ viết xong rồi?"
Thẩm Dịch An không nói chuyện cho đến khi chủ nhiệm Lý tìm đến anh.
Ở hành lang, chủ nhiệm Lý hỏi anh: "Hai học sinh kia đâu? Em đưa bọn họ đến chỗ nào ngồi viết?"
Thẩm Dịch An bình tĩnh đáp: "Em đi vệ sinh sau khi chủ nhiệm Lý rời đi."
Chủ nhiệm Lý: "Ý em là không biết bọn họ ở đâu?"
Thẩm Dịch An gật đầu: "Ừm."
Chủ nhiệm Lý nhắc đến Quý Hậu lại thấy đau đầu: "Nếu không phải coi trọng mặt mũi ba hắn, loại học sinh này tôi đã sớm...." Nói được một nửa, nhìn thoáng qua Thẩm Dịch An, đem lời nói nuốt xuống: "Em về lớp đi."
Chủ nhiệm Lý rời đi, Thẩm Dịch An xoay người, Tống Tuệ Ninh đứng phía sau anh, cô ta nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy....Nghiêm Thấm trèo tường ra ngoài rồi."
Cô còn nhìn thấy được Thẩm Dịch An nhìn hai người rời đi.
Thẩm Dịch An nghe vậy khẽ liếc cô ta, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Tống Tuệ Ninh đứng chắn trước mặt anh: "Dịch An, cậu đối với Nghiêm Thấm....là tình cảm anh em, đúng không?"
Thẩm Dịch An đi vòng qua người cô ta.
Tống Tuệ Ninh cắn cắn môi, anh không phủ nhận, thì chính là....tình cảm anh em, đúng, nhất định là như vậy.
Anh là một người ưu tú như thế, sẽ không thích loại chỉ biết gây rắc rối và mang nhiều tiếng xấu.
Sẽ không.
Sau tiết học thứ tư vào buổi sáng, Thẩm Dịch An nhận được cuộc gọi của Doãn Kinh Mặc.
"Tôi đang đứng trước cổng trường của cậu." Doãn Kinh Mặc dựa nửa người trên chiếc xe thể thao, nhìn khuôn viên trường quen thuộc, không kìm được mà nhìn lâu hơn.
Học sinh đi ra từ cổng trường nhìn thấy hắn không khỏi nhìn mấy lần, soái ca siêu xe chân dài và bộ quần áo thể thao, so sánh với học sinh hoàn toàn khác biệt, có người nhận ra hắn, kinh ngạc: "Anh là....Học trưởng Doãn??"
Doãn Kinh Mặc tháo kính râm xuống, hơi mỉm cười: "Doãn Kinh Mặc."
"Em nghe nói học trưởng đã được nhận vào Đại học Tứ Phương, chúc mừng học trưởng."
Doãn Kinh Mặc mỉm cười, không có chút nào khiêm tốn: "Cũng bình thường."
Đàn em khoá dưới cười ngây ngô.
"Dịch An, bên này." Doãn Kinh Mặc nhìn thân ảnh thanh lãnh xuất hiện trước cổng trườngng, vẫy tay, khi Thẩm Dịch An chuẩn bị tới gần, hắn trực tiếp đi qua muốn ôm anh một cái.
Nhưng—
Thẩm Dịch An tránh đi.
Doãn Kinh Mặc đối với cái tình huống như vậy cũng tập mãi thành quen, không có một cảm giác xấu hổ nào, "Thời gian dài không gặp cậu, cậu vẫn bạc tình như vậy, uổng phí lòng ái mộ của tôi, ở phương xa vẫn ngày đêm mong nhớ cậu."
Đàn em bên cạnh cùng lớp với Thẩm Dịch An, nghe được lời nói của Doãn Kinh Mặc thiếu chút nữa khiếp sợ rơi cả cằm— ái, ái mộ? Ngày đêm mong nhớ?
Ý....ý của anh ấy là gì?
Thẩm Dịch An nhìn hắn chằm chằm: "Mới ra nước ngoài một năm, trình độ tiếng Trung của cậu giảm xuống cấp tiểu học?"
Doãn Kinh Mặc cười ra tiếng: "Cậu, cái tên này quá mức đứng đắn rồi, không giống hồi nhỏ đáng yêu như thês, đi, đi ăn cơm, tôi vừa về nước liền đi tìm cậu, đợi cho đến lúc cậu tan học, sớm đói chết rồi."
Hai người lúc này mới cùng nhau lên xe đi đến nhà hàng đã đặt trước.
Doãn Kinh Mặc hơn Thẩm Dịch An một tuổi, đã sang tuổi trưởng thành. Chiếc siêu xe này là món quà trưởng thành của hắn, vừa về nước liền lái đi, bật loại nhạc heavy mental* inh ỏi trên xe.
*Heavvy mental: là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ.
Thẩm Dịch An giơ tay tắt đi: "Ồn ào."
Doãn Kinh Mặc nghi ngờ liếc nhìn anh: "Dịch An, cậu có tâm sự ?"
Tuy rằng anh vẫn luôn kiệm lời, nhưng hiện tại hình như đã quá mức im lặng rồi.
Thẩm Dịch An: "Không có."
Doãn Kinh Mặc lại không tin, hai người chơi thân với nhau nhiều năm như vậy, loại chuyện như này không qua nổi mắt hắn, "Để tôi đoán xem, chẳng lẽ bạn học Thẩm xuất sắc của chúng ta đã....Có người trong lòng rồi? Ha ha ha ha....."
Thẩm Dịch An đáy mắt gợn sóng, tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng tất cả đều thu hết vào trong mắt Doãn Kinh Mặc khi nhìn anh từ gương chiếu hậu, "Hoá ra là tôi đoán đúng rồi, có biến có biến, vậy loại quốc sắc thiên hương nào có thể làm cho cậu rung động được vậy?"
Doãn Kinh Mặc vạn phần tò mò, nhưng Thẩm Dịch An đã rút lại hết tâm tình trong mắt đi: "Không có."
Anh phủ nhận, nhưng Doãn Kinh Mặc đã không tin là không tin: Có biến.
"Nói đến bạn gái, lần này tôi trở về, có một chuyện quan trọng khác." Doãn Kinh Mặc có chút chờ mong, "Tôi gặp một cô gái trên ứng dụng trò chuyện, giọng nói vừa ngọt ngào, quyến rũ, lại rất táo bạo, vừa cất tiếng nói chuyện đã tim đập chân run, làm tôi mấy ngày nay ngủ không ngon...."
Thẩm Dịch An nghe, không thèm để tâm, Doãn Kinh Mặc giống như là muốn anh tuyên dương điều hắn nói, liền đưa chiến lợi phẩm ra, cho anh nghe một giọng nói, "Đây là bản ghi âm, có hứng thú không, cùng nhau nghe?"