Thẩm Dịch An ngồi ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bàn tay siết chặt lộ ra khớp xương.

"Bác sĩ vào giờ này chắc đang ăn cơm rồi? Chúng ta đến vào giờ nghỉ trưa cũng được sao?"

"Buổi sáng tôi tình cờ gặp bác sĩ, thầy ấy nói buổi trưa có thể đến gặp thầy."

Âm thanh hai nam sinh nói chuyện với nhau vọng vào cửa sổ đang mở, hai mắt đang nhắm nghiền của Thẩm Dịch An nhẹ nhàng chuyển động, bỗng nhiên mở to mắt, khung cảnh kiều diễm trước mắt biến mất hoàn toàn.

Cô gái nhỏ vẫn còn đang yên lặng nằm ở trên giường, thân hình nho nhỏ cuộn tròn, tư thế nằm nghiêng cũng không thay đổi quá nhiều...

Thẩm Dịch An nắm chặt bàn tay, bởi vì dùng quá nhiều sức liền phát ra tiếng vang, giống như anh đang đi vào vực sâu phía trước, nếu không chú ý sẽ ngã xuống.

Loại cảm giác này khiến anh có bản năng muốn tránh đi, thoát khỏi nguy hiểm là bản năng của sinh vật sống.

Thẩm Dịch An xoay người đi tới chỗ máy lọc nước, rót một ly cốc nước lạnh uống xong, cảnh tượng trong đầu vẫn không thể nào xua đi được.

Hai nam sinh không nhìn thấy bác sĩ, ánh mắt nhìn đến một người mặc đồng phục nam sinh đang uống nước, "Bạn học, cậu có biết bác....."

"A."

Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Đau."

Thẩm Dịch An phản xạ có điều kiện đi tới, cô gái nhỏ vừa rồi còn nằm ở trên giường, giờ phút này đã ngã ngồi trên mặc đất, băng gạc vừa được băng bó lại hở ra.

Nghiêm Thấm ngồi dưới đất, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, có chút buồn bã: "Em còn tưởng anh đi rồi."

Thẩm Dịch An nâng cô dậy từ dưới mặt đất lên, không nói một lời tháo băng gạc trên bắp chân cô, cầm hòm thuốc thay mới cho cô.

"A—" Anh dùng bông chấm nhẹ vết thương, cô hít vào một hơi.

Hai nam sinh bước vào phòng y tế nhìn nam sinh quỳ gối nắm bắp chân nữ sinh xử lý vết thương, không hẹn mà cùng mở to hai mắt nhìn, chàng trai hàng tuần đứng trên bục chủ trì, chẳng ai là không biết anh là ai.

Mà Nghiêm Thấm hôm nay cũng coi như hoàn toàn nổi tiếng, hai người đây là....

Nhưng Nghiêm Thấm không phải là bạn gái của Quý Hậu hay sao?

"Bạn học Thẩm, cậu biết bác sĩ ở đâu không?" Thấy Thẩm Dịch An và Nghiêm Thấm làm như không để ý đến nơi này còn có hai người đang đứng, một nam sinh mạnh dạn lên tiếng.

Nghiêm Thấm ngẩng đầu nghi hoặc nhìn bọn họ.

Hai nam sinh đối diện với ánh mắt của cô: Thật xinh đẹp.

Khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt to to, cái mũi đáng yêu, đôi môi hồng, làn da trắng nõn, nhìn như búp bê Tây Dương trong sáng trong tủ kính.

Khó trách, khó trách ngay cả nam thần nổi tiếng lạnh lùng trong trường cũng quỳ gối dưới cô.

"Kho chứa đồ phía sau." Trong lúc bọn họ đang ngây người, Thẩm Dịch An lãnh đạm lên tiếng.

Hai nam sinh khó khăn lắm mới lấy lại được tin thần: "Cảm, cảm ơn."

Nói xong, một người đụng phải cánh tay người kia, hai người liền rời đi.

Khi đi tới cửa phòng, một người nam sinh trong đó ma xui quỷ khiến quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh Nghiêm Thấm ngồi trên giường ôm eo Thẩm Dịch An đang đứng, bước chân nam sinh dừng lại, lại đối diện với ánh mắt của Nghiêm Thấm, có tật giật mình vội bước nhanh rời đi.

Buổi chiều vẫn còn chưa tới giờ tan học, thực hư chuyện Thẩm Dịch An và Nghiêm Thấm yêu đương được học sinh truyền miệng, gần nửa cái khuôn viên trường.

Sự tình này truyền đi chỉ nhanh chứ không kém, so với ban sáng Quý Hậu vì Nghiêm Thấm mà đánh nhau có phần phát triển rộng hơn. Vì đó là Thẩm Dịch An, mỗi cuộc thi lớn nhỏ diễn ra đều được các giáo viên nhắc đến tên.

Tống Tuệ Ninh ôm vở bài tập đi vào phòng học, muốn tìm người lan truyền tin, "Sở..."

"Có thật là có người nhìn thấy bọn họ ôm nhau."

"Tôi đã nhìn thấy nữ sinh tên Nghiêm Thấm từ lớp Mười Ba. Hoá ra là Thẩm Dịch An thích con gái kiểu này. Tôi còn tưởng rằng người cậu ấy thích sẽ là Tống Tuệ Ninh."

"Tôi cũng nghe từ hai nữ sinh lớp bên cạnh nói."

"....."

Tống Tuệ Ninh mím môi: "Các cậu nói bậy gì đó, Thẩm Dịch An chỉ coi Nghiêm Thấm là em gái mà đối xử tốt, không có chuyện vớ vẩn như các cậu nghĩ."

Hai nữ sinh đang nói chuyện quay đầu lại, nhìn thấy cô ta, có chút xấu hổ, vội vàng tránh đi.

"Tự mình lên lấy vở bài tập." Tống Tuệ Ninh đặt vở bài tập lên trên bàn, "Tôi hy vọng mọi người đừng tuỳ tiện tung tin đồn thất thiệt. Đều là bạn cùng lớp, nếu Thẩm Dịch An nghe được, sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết trong lớp."

Cô đứng trên bục giảng nói, bóng dáng Thẩm Dịch An bỗng xuất hiện ở cửa lớp. Chàng trai vẫn như cũ giống như vầng trăng sáng thanh nhã ngay thẳng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua.

Anh trở về chỗ ngồi, một lúc sau, xung quanh một mảng yên tĩnh.

Mấy giây sau, phòng học lại khôi phục âm thanh nói chuyện.

Tống Tuệ Ninh đi tới đưa vở cho anh, "Dịch An, cậu không cần để trong lòng, tôi biết cậu chỉ coi Nghiêm Thấm là em gái thôi, đúng không?" Hai chữ cuối cùng mang theo ý tứ kiểm chứng.

Thẩm Dịch An cầm lấy vở bài tập....Không có, trả lời.

Tống Tuệ Ninh sắc mặt tái nhợt, "Dịch An, cậu...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play