Y tá nghe vậy thì dừng một lúc, nhìn thoáng qua Cao Tĩnh Đàn, hai người từ ngoài nhìn vào giống như bạn bè, chỉ nghe nói người nằm trên giường bệnh này còn chưa đến tuổi vị thành niên đã đi làm tiểu tam, cặp kè với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bộ dáng thành ra thế này là bị chính thất bắt tại trận, người ta mang theo ba người đàn ông tới, nếu không phải cảnh sát nhận được báo án tới kịp ngăn cản, chỉ sợ....
Cô gái nhỏ này nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, như thế nào lại đi kết giao cùng loại người này?
"Tôi trộm tiền Thẩm gia cho cậu." Nghiêm Thấm nói.
Y tá nghe đến đây, khoé miệng cứng lại, quả nhiên—vật họp theo loài.
Y tá xử lý vết thương cho Cao Tĩnh Đàn xong xuôi liền rời đi.
Cao Tĩnh Đàn dựa vào đầu giường, "Hiện tại tôi cần tiền, cần rất rất nhiều tiền, chỉ có bọn họ mới có thể đáp ứng tôi."
Nghiêm Thấm thanh toán trước viện phí cho cô.
"Cậu về đi, ngày mai không phải cậu còn đi học sao." Cao Tĩnh Đàn thấy cô đóng tiền xong, ngáp dài bắt đầu đuổi người.
Nghiêm Thấm cũng có chút buồn ngủ, trước khi đi còn nói: "Cao Tĩnh Đàn, cậu đừng chết, cậu còn sống, đợi tôi có tiền sẽ đưa cho cậu."
Cao Tĩnh Đàn nói rằng hai người giống nhau đều là con đỗ nghèo khỉ, còn suốt ngày thích ra vẻ hào phóng, Nghiêm Thấm cũng không quan tâm.
Nghiêm Thấm trở lại Thẩm gia đã là ba giờ sáng, mắt mơ hồ còn không mở ra được, nửa tỉnh nửa mơ trở về phòng mình.
"Thiếu gia?"
Người giúp việc đi vệ sinh ban đêm nhìn thấy một bóng người, còn tưởng là ảo giác, cuối cùng không nhìn lầm, chỉ là hiện tại quần áo anh mặc chỉnh tề, nói không ngủ là muộn, nếu nói thức dậy lại quá sớm.
Thẩm Dịch An đảo mắt qua, không nói gì, trực tiếp lên tầng.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Dịch An vẫn như cũ đúng giờ thức dậy, trên bàn ăn, không nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Thấm, ánh mắt anh dừng ở vị trí thường ngày của cô vài giây.
Người giúp việc tiến lên nói: "Thấm tiểu thư sáng sớm đã đến trường rồi."
Thẩm Dịch An thu hồi mắt, vẻ mặt không có gì thay đổi.
Hôm nay là thứ hai, Thẩm Dịch An chủ trì buổi lễ chào cờ.
"Kính thưa các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến, hôm nay...."
"Nghiêm Thấm, cao nhị lớp Mười Ba mau lăn ra đây cho ông! Đừng tưởng rằng trốn ở trong trường ông đây không tìm được mày, hôm nay chúng tao sẽ không để yên đâu! Mọi người ra đây mà xem phẩm chất của học sinh cấp ba này, đánh người xong nghĩ rằng trốn trong trường thì sẽ không có việc gì? ...."
Một chiếc máy bay không người lái lao vào sân, phát ra tiếng ồn trên đỉnh đầu học sinh.
Có thể tưởng tượng được sắc mặt của các vị lãnh đạo trên bục, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, Vương Xuân Nhân vội vàng tìm kiếm bóng dáng Nghiêm Thấm trong hàng, "Nghiêm Thấm đâu rồi?"
Học sinh bị Vương Xuân Nhân túm chặt lắc đầu: "Bạn ấy...Bạn ấy hình như không đến."
"Không đến?" Vương Xuân Nhân lấy điện thoại ra nhìn xem có phải Nghiêm Thấm xin nghỉ hôm nay không, liền nghe được thấy một tiếng động lớn, đám học sinh bắt đầu ồn ào.
Lãnh đạo cùng người chủ trì là Thẩm Dịch An bởi vì đứng ở trên cao, cho nên nhìn rất rõ người cầm cây chổi quét lá của trường phi đến máy bay không người lái trên trời, trực tiếp rơi xuống đất.
Quý Hậu thản nhiên bước đến vị trí chiếc máy bay rơi xuống, giơ ngón tay giữa ở camera, rồi dùng chân giẫm mạnh lên, chiếc máy bay vốn mỏng manh giờ nát tươm.
Hầu Tử cùng Vương Quan Vũ thấy thế, đồng thời huýt sáo.
Học sinh lớp Mười Ba không từ chối trò hay, cả lớp cũng chẳng theo khuôn phép, một đám hoan hô cổ vũ.
Vương Xuân Nhân: "Tất cả ngậm miệng! Còn nhớ bản thân còn là học sinh hay không?"
Mặt khác, các lớp cùng các khoá khác nhìn vào lớp Mười Ba bàn luận sôi nổi.
"Hình như đang nói đến nữ sinh lớp Mười Ba? Nghiêm Thấm? Chuyện này là thật hay giả vậy?"
"Làm loạn đến tận trường học, không có lửa làm sao có khói. Xem đi, sắc mặt các lãnh đạo đều xanh mét."
"Tôi nghe nói trường cấp ba Tứ Hoa cách trường chúng ta không xa còn có một nữ sinh phá thai, lớp Mười Ba có một học sinh chuyển đến, Nghiêm Thấm không phải là...."
"Là cái gì? Nói cho ông đây nghe một chút." Quý Hậu đang định rời đi, đi qua lớp bên cạnh, bước chân dừng lại.
Hai học sinh đang thảo luận bốn mắt nhìn nhau, sợ hắn tâm trạng không vui ra tay đánh người, theo bản năng lui về phía sau
Thẩm Dịch An nhìn đến Quý Hậu làm bừa trong sân, giẫm nát máy bay không người lái xong, đe doạ bạn học, sau đó cầm cặp hướng phía cổng trường đi đến.
Tuy rằng Vương Xuân Nhân đã đè nén giọng điệu, nhưng ai cũng đều biết cô đang tức giận: "Quý Hậu, đang trong giờ học em đi đâu?!"
Hắn làm gì, rất nhanh đã có kết quả.
Chủ nhiệm khoa nhận được cuộc gọi từ bảo vệ trường, nói rằng học sinh trong trường đang đánh nhau với ai đó, hơn nữa còn là học sinh đó động tay trước.
Thẩm Dịch An đang lúc đứng cạnh chủ nhiệm khoa, nhìn quốc kỳ đỏ trong tay, nghe một chàng trai khác vì cô mà ra tay đánh nhau.