Động tác của anh lực rất mạnh, chiếc ghế dựa ngã ra sàn, bước nhanh về phía giườg, rút kim tiêm trên mu bàn tay cô ra, dùng một tay ấn chặt lên mu bàn tay cô, lạnh lùng khiển trách cô: "Em làm sao vậy? Máu tràn ngược cũng không thèm hé nửa lời? Ngày bình thường cũng không nói, giờ nghĩ bản thân mình mệnh lớn có phải không?"

Giọng của anh rất lớn, Tống Tuệ Ninh học cùng anh nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh tức giận như này bao giờ.

"Dịch An, tôi thấy Nghiêm Thấm cũng không phải cố ý, cậu đừng tức giận như vậy."

Thẩm Dịch An ấn tay Nghiêm Thấm không buông, đôi mắt màu gỗ mun lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Kim tiêm bên cạnh bị rút ra lơ lửng một góc, máu loãng nhỏ dần dần từng giọt xuống, thấm đỏ cả mặt sàn.

"Em như thế nào cũng không cần anh quan tâm, anh không phải đang mặc kệ em sao?" Cô gái nhỏ gạt tay anh ra, nghẹn ngào ngẩng đầu lên.

"Liều lĩnh." Thẩm Dịch An mắng cô.

"Không cần anh quan tâm." Cô gái nhỏ ương ngạnh nói.

Thẩm Dịch An hít thở không thông nhìn chằm chằm cô mấy giây, góc cạnh quai hàm căng chặt, bàn tay buông thõng bên hông siết thật chặt, bỗng nhiên quay người rời đi.

Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, cô gái nhỏ này chỉ biết chọc tức người!

"Nghiêm Thấm, em...." Tống Tuệ Ninh một giây do dự, lúc sau vẫn đuổi theo Thẩm Dịch An.

Nghiêm Thấm mím cách môi hồng, co chân lại, cúi đầu nhìn lỗ kim phồng trên mu bàn tay, ném tất cả hoa quả Thẩm Dịch An gọt cho cô vào thùng rác: "Đồ xấu xa!"

Không thèm quan tâm!

"Dịch An, chờ tôi với." Tống Tuệ Ninh đuổi theo tới đại sảnh hành lang, lúc này mới đuổi kịp người, thở hổn hển nói: "Cậu đi đâu?"

Thẩm Dịch An hít sâu một hơi: "Về nhà."

Tống Tuệ Ninh dừng một chút, "Cậu...mặc kệ em ấy?"

Thẩm Dịch An hô hấp trầm xuống: "Em ấy không cần tôi bận tâm."

Cô đúng là có bản lĩnh, xem như anh quản chuyện không đâu rồi?

Thẩm Dịch An chưa bao giờ gặp cô gái nhỏ nào có thể náo loạn đến như vậy, đã làm sai chuyện, còn nói đạo lý không cần anh quản, có bản lĩnh!

"Nghiêm Thấm tuy rằng không hiểu chuyện, không nên lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, nhưng mà....cậu cứ như vậy mà đi về, chú dì ở nhà có trách cậu không?" Tống Tuệ Ninh túm tay áo anh: "Được rồi, đừng tức giận, Nghiêm Thấm chắc cũng không cố ý, không phải cậu nói Nghiêm Thấm thích lôi kéo sự chú ý của người khác sao? Có vẻ do chúng ta phớt lờ em ấy trong lúc làm bài tập."

Thẩm Dịch An tránh bàn tay túm áo của cô ta, sau khi trấn tĩnh lại hô hấp, đi tìm y tá hỏi thăm sự việc bị tràn ngược máu.

Không ngờ y tá nghe xong sự việc liền ngây ra một lúc, vội vàng bỏ công việc đang làm theo anh đi tới phòng bệnh.

Chỉ là----

Trong phòng bệnh không có người.

"Người bệnh đi ra ngoài rồi?" Y tá nhìn giường bệnh trống không.

Thẩm Dịch An nhíu mày, bắt đầu lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Thấm, nhưng điện thoại lại truyền đến giọng của nam: "Alo."

Thẩm Dịch An vô cùng quen thuộc với giọng nói này, không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi: "Nghiêm Thấm đâu?"

Quý Hậu cũng vừa mới tới phòng, nhìn dây thừng trên mặt đất, nước trên sàn nhà tắm. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cầm lên mới phát hiện là điện thoại của Nghiêm Thấm.

"Nghiêm Thấm xảy ra chuyện gì?"

Cả hai người cùng một câu hỏi, không thể cho đối phương đáp án.

"Thẩm Dịch An, tôi đang hỏi anh!" Quý Hậu không kiên nhẫn hỏi.

Thẩm Dịch An nghe đầu bên kia đối phương kêu tên của mình, "Anh là ai?"

"Ông đây là ai có liên quan tới mày? Nghiêm Thấm đâu? Mày...Đệch!" Quý Hậu nhìn điện thoại bị dập, nhịn không được văng câu chửi thề.

Hắn vẫn không hiểu được Nghiêm Thấm rốt cuộc thích cái tên tiểu tử mặt liệt này vì cái gì!

Nếu nói bệnh viện lớn cũng không lớn, mà nhỏ thì cũng không phải, nhưng muốn nhanh chóng tìm được một người lại là một chuyện không đơn giản.

Thẩm Dịch An cùng Tống Tuệ Ninh chia nhau ra tìm, cuối cùng Thẩm Dịch An nhìn qua màn hình phòng điều khiển thấy Nghiêm Thấm mặc bộ đồ bệnh nhân đi ra cửa bệnh viện.

Nghiêm Thấm thật ra cũng chưa đi xa, thân thể của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đi chưa được lâu bắt đầu cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, đầu váng mắt hoa, suýt nữa vấp phải mặt đất nhấp nhô, đành ngồi xổm xuống đất ôm chân tạm nghỉ.

Thẩm Dịch An hô hấp dồn dập nhìn cô gái nhỏ bên kia đường đang ngồi xổm trên mặt đất, thật muốn lập tức đem người lôi về giáo huấn một trận.

Lá gan của cô sao lại lớn như vậy?!

Một đôi giày thể thao viền trắng xanh xuất hiện dưới tầm mắt của Nghiêm Thấm, cô biết đôi giày đó của ai, cũng không có ngẩng đầu lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play