EDITOR: ĐỘC LY

"Tôi lấy cái này, giúp tôi gói vào."

Thẩm Dịch An đi bộ về nhà, bông tuyết rơi rụng trên vai, trong tay anh cầm món quà mua từ cửa hàng trang sức.

Đi gần đến biệt thự, anh nhìn thấy cô gái nhỏ xuống từ xe của Doãn Kinh Mặc, trên đầu đeo một tai mèo lông xù, cô rất sợ lạnh, cho nên bao bọc chính mình kín mít, đột nhiên từ trên xe xuống, nóng lạnh đan xen, làm cô một phen rùng mình.

Doãn Kinh Mặc xuống xe, vô cùng tinh tế sửa lại khăn quàng cổ cho cô, đeo cho cô chiếc bao tay, xoa xoa đôi tai mèo của cô, "Chờ em lên đại học, sẽ không phải lén lút như vậy nữa."

Cô nâng khuôn mặt nhỏ lên, đồng thời lúc đó một bông tuyết đọng lên trên hàng mi dày cong vút, trong vắt như viên pha lê, hình ảnh làm người rung động.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Doãn Kinh Mặc nhìn cô rồi chậm rãi cúi đầu xuống, dưới cái nhìn chăm chú của cô, nhẹ nhàng hôn phớt lên cánh môi cô, chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn nước, hắn lại cảm nhận được trái tim mình đánh trống liên hồi.

Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên yêu đương.

Nghiêm Thấm nhìn hắn, chớp chớp mắt, "Hả?"

Doãn Kinh Mặc nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô thì cười khẽ, hỏi cô: "Muốn làm lại lần nữa không?"

"Anh Kinh Mặc ban nãy làm không tốt sao?" Cô hỏi.

Trong màn tuyết, Doãn Kinh Mặc che miệng ho nhẹ một tiếng, "Có chút......Khẩn trương."

Điều này là thật, giờ hắn vẫn còn thấy khẩn trương.

Nghiêm Thấm có chút kỳ quái: "Anh Kinh Mặc không phải đã từng hẹn hò với rất nhiều cô gái sao?"

Doãn Kinh Mặc cứng họng, tuy rằng biết cô đơn giản chỉ là tò mò, nhưng hắn ít nhiều vẫn cảm thấy chính mình chiếm tiện nghi của cô, rốt cuộc thì tuổi cô vẫn còn nhỏ, là lần đầu yêu đương, "Trước kia, là....." Hắn suy nghĩ về lời nói của mình, "Người chơi với anh đều như vậy."*

(*)Ý Mặc ca giải thích việc quen với nhiều bạn gái là do bạn bè cũng vậy nên học theo á. (Mình đọc đến đây ngồi ngẫm mãi mới hiểu nên chú thích cho mng.)

Cũng không thể nói là không thật lòng, nhưng nhiều nhất vẫn mang theo vài phần chơi đùa, những người như bọn họ, ngoại trừ Thẩm Dịch An khác người, thì những người khác vô luận tính tình ra sao, nếu đã trà trộn cùng nhau trong một cái vòng này, khó tránh khỏi học theo thói hư tật xấu của nhau.

Cô gái nhỏ mang ánh mắt vô tội nhìn hắn, ít nhiều khiến Doãn Kinh Mặc cảm thấy hổ thẹn trong lòng: "Khụ, không nói chuyện này nữa, bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi."

Nghiêm Thấm ngoan ngoãn gật đầu, "Anh Kinh Mặc, tạm biệt."

Doãn Kinh Mặc nhìn cô đi vào nhà đến khi không nhìn thấy nữa, lúc này mới ngồi vào xe lái đi.

"A——"

Đi đến trước cửa biệt thự, trong nháy mắt, Nghiêm Thấm bị một người kéo đến vách tường, ra sức hôn lên, đôi mắt cô mở lớn, phản xạ có điều kiện muốn giãy giụa, nhưng chóp mũi lại ngửi được mùi hương gỗ thông thanh mát, lành lạnh thoải mái.

Là Thẩm Dịch An.

Anh hung hăng chà sát cánh môi cô, bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, ấn trên tường ra sức hôn, như là muốn lau sạch dấu vết vừa để lại.

Nghiêm Thấm bị hành động thô lỗ của anh làm đau, răng môi phát ra âm thanh kháng cự, nhưng chàng trai không hề buông tay, con ngươi đen như vì sao đêm đông nhìn chằm chằm cô không rời, cắn nát môi cô.

Anh không buông tay, còn dùng thêm sức, cô gái nhỏ bị khi dễ không có sức chống cự, lập tức "Ô ô ô" khóc nức nở.

Khi cô rơi nước mắt, mỗi bên mắt là một hạt trân châu rơi xuống, đôi môi bị anh hôn đỏ bừng, nhìn vào vô cùng đáng thương.

Thẩm Dich An giơ tay lên, quai hàm siết chặt, nện một quyền thật mạnh vào bức tường bên tai cô.

Nghiêm Thấm trợn to hai mắt, nước mắt lưng tròng, ngây người nhìn anh.

Máu rỉ ra từ khớp tay do đập vào tường, nhưng anh không quan tâm, anh bóp mạnh cằm cô, dừng sức bóp: "Đừng để hắn chạm vào em, Nghiêm Thấm."

Nghiêm Thấm lúc này mới ý thức được, lý do anh thay đổi thành một người khác, là vì anh nhìn thấy cảnh Doãn Kinh Mặc hôn cô.

Cô ôm anh, nhón mũi chân lên hôn anh, thấy anh không có phản ứng, liền hôn từng cái một.

Hôn cho đến khi anh trở về bộ dáng trìu mến dung túng cô.

"Anh Dịch An, anh quên rồi ư, Anh Kinh Mặc mới là bạn trai em." Cánh môi cô gái nhỏ vẫn còn trên khoé môi anh, trên người toả ra mùi hương hấp dẫn mê hoặc, nhưng lời nói sau lại khiến anh trầm xuống, "Chúng ta đang yêu đương vụng trộm, anh không thể ghen."

Kẻ thứ ba không thể ăn dấm với người bạn trai, bởi vì, không có tư cách.

Thẩm Dịch An ngăn lại bàn tay của cô, ánh mắt lạnh lùng hiện lên một tia tức giận.

Nghiêm Thấm không cảm thấy sợ hãi, vì cô chắc chắn anh sẽ không thực sự làm tổn thương cô.

"Anh làm em đau." Cô bẻ tay anh ra, lại bổ nhào vào lồng ngực anh một lần nữa, ôm anh, "Hôm nay là đêm Giáng Sinh, anh Dịch An có chuẩn bị quà cho em không?"

Anh không nói lời nào, Nghiêm Thấm lại trộm hôn anh, "Anh Dịch An tức giận sao?"

Thẩm Dịch An đẩy cô ra, đi vào biệt thự.

Nghiêm Thấm nhìn theo bóng dáng cô đơn của anh, khoé môi chậm rãi nhếch lên.

Trở lại phòng, Thẩm Dịch An ngồi vào phòng với một quyển sách trước mặt, nhưng một chữ cũng không vào, trong đầu toàn là hình ảnh Nghiêm Thấm và Doãn Kinh Mặc hôn nhau dưới tuyết.

Bên cạnh bàn đặt hộp quà, chứng minh cho sự nực cười của anh.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play