(Đề nghị các trang web lấy bản dịch của mình reup vui lòng GHI RÕ tên editor: ĐỘC LY và nguồn: www.wattpad.com/user/DocLyHihi , nếu không mình sẽ REPORT VI PHẠM BẢN QUYỀN TRÊN HỆ THỐNG GOOGLE DMCA )
---------------------
EDITOR: ĐỘC LY
Chương 114: Tôi không muốn cậu chết
Trong đêm tối, chỉ có đèn đường ở ven đường chiếu ánh sánh mờ nhạt, nhưng hiện giờ đối với Trần Mộng Kỳ mà nói, nó chỉ chiếu sáng con đường, con đường của cô nhìn đâu cũng chỉ toàn bóng tối, nhìn không rõ quỹ đạo phía trước.
Giày rơi mất, cô đành cuộn tròn trốn trong một con hẻm nhỏ.
Áo len trên người bị gió lạnh xuyên thấu.
"Gâu gâu gâu!!"
"Gâu gâu gâu gâu!!"
Chó giữ nhà ngửi thấy mùi lạ, sủa như điên.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Trần Mộng Kỳ sợ rằng đi ra ngoài có thể đụng tới đám người kia, cho nên cô không dám động đậy, ngửa mặt nhìn bầu trời trên đầu, mọi vật....một mảng đen tối.
Khi trời gần sáng, cô thận trọng cử động, giữ nguyên tư thế như vậy đã lâu, cơ thể gần như cứng đờ.
Trốn Đông trốn Tây, cả người bẩn thỉu nhếch nhác, sinh hoạt cũng không dễ chịu, nhưng đối với Trần Mộng Kỳ mà nói, còn tốt hơn căn biệt thự xa hoa của Trần gia.
Điện thoại cầm trên tay, cô mở ra, tin nhắn, cuộc gọi, tất cả đều là 99+ chưa đọc.
Có tin nhắn của Tôn Lị Tư, Trần Minh Phàm, không khó hiểu chính là lời cảnh cáo cô quay về, còn có.....Nghiêm Thấm.
Cô viết: Trần Mộng Kỳ, tuy rằng tôi không thể bảo vệ mình, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu, hãy sống thật tốt, nếu cậu có dũng khí giơ ra con dao, hãy hướng tới tên cầm thú kia, không phải chính mình. Tôi không có tư cách để nói đạo lý với cậu, nhưng tôi không hy vọng cậu xảy ra chuyện.
Một tin khác: Nếu cậu có thể nhìn thấy tin nhắn, hãy gọi điện cho tôi, hoặc nhắn một tin cho tôi, để tôi biết cậu vẫn ổn.
Tin tiếp theo: Trần Mộng Kỳ, tôi không muốn cậu chết, thật sự.
Lại một tin: Trần Mộng Kỳ, cậu không có xảy ra chuyện gì, đúng không.....
Một tin lại một tin, Trần Mộng Kỳ nhìn rất lâu, cho dù điện thoại vẫn còn tin khác đến, cô vẫn nhìn thật kỹ, gần như cô có thể tưởng tượng ra cách mà Nghiêm Thấm đã gõ ra những chữ này.
Bọn họ đều cùng một hoàn cảnh, khi Trần Mộng Kỳ nhìn thấy cô trong bữa tiệc đã biết, nhưng bọn họ chỉ gặp phải loại người giống nhau, Nghiêm Thấm còn chưa đi đến con đường tuyệt vọng, còn cô khi bị mổ bụng đã cảm thấy chính mình đã chết rồi.
Cô tính tình trời sinh đã nhút nhát, luôn luôn muốn tìm sự trợ giúp từ người khác, nhưng hiện tại đã không cần nữa.
Cô bây giờ chỉ muốn tận hưởng không khí tự do mới mẻ, dù là trong mấy ngày cũng tốt.
Hôm nay, làn gió này, chính là sự tự do, là con người hiện tại của cô.
Nghiêm Thấm không tìm được Trần Mộng Kỳ, nói Tứ Phương lớn cũng không lớn, mà nhỏ thì cũng không phải, cùng sống trong một thành phố, có khả năng cả đời bọn họ còn không gặp được nhau, huống chi là cô ấy còn không muốn bị tìm thấy.
Thứ sáu, Trần Mộng Kỳ đã mất tích sáu ngày, Nghiêm Thấm đi ra cổng trường, muốn đi tìm cô, trong lòng ôm hy vọng, có lẽ, có lẽ sẽ chạm mặt.
Cô nhận ra Trần Mộng Kỳ không cần phải trốn cô.
Cổng trường, bên kia đường, sau một cây đại thụ rụng hết lá, có một cô gái chùm đầu nhếch nhác đứng đó. Chứng kiến hình ảnh đám học sinh tan học tràn đầy hơi thở thanh xuân mà hâm mộ, cô đã tới đây liên tục hai ngày, đến và đi mỗi khi học sinh rời đi gần hết.
Có người nhìn thấy cô như vậy họ chỉ nghĩ cô là người vô gia cư, có vấn đề về thần kinh. Vài phụ huynh đi ngang qua còn dặnn dò con mình đừng chạy lung tung, kẻo nhiễm bệnh.
Nghiêm Thấm xoay người, trong mắt vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô dừng một lúc, nhìn tấm lưng kia hai giây, đôi mắt lập tức sáng ngời, nhanh chóng đuổi theo.
"Nghiêm Thấm." Thẩm Dịch An thấy cô không thèm chú ý đến xe cộ, trực tiếp chạy đến, vội vàng gọi tên cô.
Nhưng cô gái nhỏ dường như bị cái gì đó ở bên đường hấp dẫn, không suy nghĩ gì bất chấp chạy nhanh tới.
"Kít---"