Xử lý xong chuyện của bà Độc thì đã gần buổi trưa. Đường Nghiêu định ăn xong bữa cơm rồi đến thư viện trường để xin nghỉ việc. Bây giờ biệt thự Thanh Viên đã đưa cho bà Độc và Hoa Tiểu Niếp rồi nên đương nhiên là anh không nên ở đó nữa, bây giờ phải mua một căn nhà để ở tạm.

Đầu tiên anh gọi điện cho Ngụy Thiên Sinh và yêu cầu anh ta gửi một số đồ dùng hàng ngày đến biệt thự Thanh Viên, anh ta cũng sẽ là người chịu trách nhiệm về đồ ăn và thức uống cho bà Độc và Hoa Tiểu Niếp. Đến bây giờ Ngụy Thiên Sinh vẫn cho rằng mình vẫn còn bị trúng độc của Đường Nghiêu, mạng sống nằm trong tay anh nên làm sao mà dám từ chối, đồng ý ngay lập tức.

Sau khi cúp điện thoại của Ngụy Thiên Sinh, điện thoại di động của Đường Nghiêu lại vang lên.

“Anh Đường, bây giờ anh có rảnh không?” Vừa bắt máy, giọng nói vang dội của Ninh Khinh Bình đã truyền đến khiến màng nhĩ của Đường Nghiêu hơi đau.

Đường Nghiêu nói: “Vừa mới làm xong một vài chuyện. Làm sao vậy?”

Ninh Khinh Bình nói: “Chẳng phải hôm qua tôi nói muốn mời anh ăn cơm để cám ơn anh sao? Nếu bây giờ anh đang rảnh thì chọn ngày không bằng đúng ngày, đi ngay hôm nay luôn đi. Bây giờ anh đang ở đâu, tôi đến đón anh.”

Vốn dĩ Đường Nghiêu muốn tự gọi taxi về, nhưng nhìn đường phố vắng vẻ xung quanh khu ổ chuột này thì bắt taxi sợ là rất khó, nên anh báo luôn vị trí bây giờ của mình cho Ninh Khinh Bình.

Tâm trạng của Ninh Khinh Bình có vẻ rất tốt, bảo Đường Nghiêu ở đó đợi anh ta một lát, anh ta sẽ đến ngay.

Ba mươi phút sau, một chiếc xe Audi màu đen dừng lại trước mặt Đường Nghiêu, người đàn ông mập mạp ở trong xe vẫy tay với Đường Nghiêu.

Đường Nghiêu ngồi vào ghế lái phụ trong xe, Bình mập lập tức lái xe đi về hướng thành phố.

Lúc này trên khuôn mặt mập mạp của Bình mập tràn đầy nét tươi cười, mà càng cười thì càng thấy anh ta ngốc ngốc, đôi mắt vốn dĩ đã nhỏ, khi cười lên thì gần như là không nhìn thấy mắt đôi mắt ở đâu, thế cho nên khiến người ta có loại cảm giác ông chú kì quái.

“Có chuyện gì mà vui thế?” Đường Nghiêu không nhịn được hỏi.

Bình mập cười ngớ ngẩn nói: “Tí nữa anh sẽ biết. Hôm nay tôi sẽ mời anh ăn ở Mãn Giang Lâu!”

“Mãn Giang Lâu?” Đường Nghiêu nhướng mày.

Bình mập gật đầu, thuận tiện trở thành hướng dẫn viên du lịch lâm thời, anh ta giới thiệu: “Tuy rằng Mãn Giang Lâu này không phải là khách sạn năm sao nhưng chất lượng lại không thua kém gì năm sao cả. Nghe nói đầu bếp của bọn họ đều là đầu bếp có tay nghề cao như là mấy đầu bếp của các nhà hàng Michelin nổi tiếng. Có một số người còn có cha chú là đầu bếp hoàng gia, Mãn Giang Lâu này có thể coi như là nơi ăn uống đắt đỏ ở cái Ly Thành này, đặt bàn thôi là đã đưa trước mười vạn, dù là người giàu như tôi cũng rất ít khi đến nơi này.”

Thời gian Đường Nghiêu đến thành phố này khá ngắn, anh cũng không có tìm hiểu nhiều về những nơi ăn uống, nghe Bình mập nói nói, anh cảm thấy rất có hứng thú và hỏi: “Ồ! Mãn Giang Lâu này lớn như vậy chẳng lẽ là được ba ông lớn mở ra sao?”

Bình mập vừa điều khiển xe vui vẻ nhịp nhịp trên vô lăng, nói: “Chuyện này anh không biết đâu. Mãn Giang Lâu này không phải sản nghiệp của ba ông lớn mà là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, nhà giàu nhất số một của tỉnh Trung Mân!”

“Nhà họ Thẩm, nhà giàu số một tỉnh Trung Mân?” Đường Nghiêu lẩm bẩm.

"Này! Dù sao thì anh cũng là cháu của Diệp Quang Cảnh. Đừng có nói với tôi là anh không biết tỷ phú Thẩm là ai nha.” Vốn dĩ Ninh Khinh Bình muốn nói rằng Đường Nghiêu là con riêng của Diệp Quang Cảnh nhưng anh đã kịp thời sửa miệng.

Đường Nghiêu cười nhẹ một tiếng, không giải thích nhiều. Anh đương nhiên là đã từng nghe đến nhà giàu số một của tỉnh Trung Mân này, không những là đã nghe qua mà còn rất quen thuộc. Mấy năm trước, người đứng đầu nhà họ Thẩm là Thẩm Thiên Hoa bị bệnh nặng, phải nhờ đến y thuật của nhà họ Đường. Được ông nội của anh là Đường Ngạo chữa khỏi bệnh, có thể nói nhà họ Thẩm nợ nhà họ Đường anh một cái ơn lớn. Khi đó Thẩm Thiên Hoa còn muốn gả con gái của mình cho nhà họ Đường nữa cơ, nhưng mà lúc đó Đường Nghiêu đã có hôn ước với một gia tộc lớn ở Yên Kinh rồi nên ông cụ Đường đành phải từ chối.

Nói đến nhà họ Thẩm, đôi mắt nhỏ của Bình mập không khỏi hiện lên một chút khao khát, nói: “Nếu như kiếp này tôi có thể đạt được đến vị trí như Thẩm Thiên Hoa thì tôi sẽ rất mãn nguyện. Chỉ có nhân vật lớn như họ Thẩm, ba gia tộc lớn mới có thể để yên mặc kệ.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tỷ phú của một tỉnh, nghe oai phong cỡ nào!

Nửa tiếng sau cả hai đã đi đến Mãn Giang Lâu. Lúc này Đường Nghiêu mới biết những gì Ninh Khinh Bình nói không lệch một chút nào.

Mãn Giang Lâu nằm ở rìa sông Ly, là sông mẹ của Ly Thành, khác với những công trình được xây dựng bằng gạch và xi măng khác, toàn bộ công trình của Mãn Giang Lâu đều được làm bằng gỗ, mùi hương gỗ thoang thoảng tỏa ra trong không khí. Mãn Giang Lâu có tất cả năm tầng, nhưng nó lại cao hơn nhiều so với các tòa nhà sáu tầng. Nó nằm ở bên bờ sông, trông như đình đài lầu các ở trong tranh. Sang trọng mà không mất đi vẻ cổ kính, tao nhã. Mang đến cho người ta một cảm giác khoáng đạt.

Tiếp tân ở cửa đều là những cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ sườn xám màu xanh lam nhạt làm tôn lên đường nét uyển chuyển và quyến rũ của cơ thể, môi nở một nụ cười nhẹ, mang đến cho người cảm giác rất văn minh, lịch sự.

“Trong lúc mà Thẩm Thiên Hoa xây dựng lên Mãn Giang Lâu này, ông ta đã mua hết tất cả những mảnh đất cách Mãn Giang Lâu khoảng năm mươi mét để không ảnh hưởng đến trải nghiệm ăn uống của khách. Hai năm nay giá nhà đất đã bắt đầu tăng mạnh. Nếu tỷ phú Thẩm mà bán mảnh đất này đi thì sẽ lãi thêm một khoản lớn, loại đầu tư có tầm nhìn xa như này thật là khiến người ta ngưỡng mộ.” Ninh Khinh Bình thoải mái nói.

“Đúng là đồ nhà quê, tỷ phú Thẩm sẵn sàng bỏ tiền ra để xây Mãn Giang Lâu thì sao có thể quan tâm đến số tiền ít ỏi đó.” Đúng lúc này, một giọng nói đầy chế nhạo vang lên sau lưng Ninh Khinh Bình.

Khuôn mặt béo ục ịch của Ninh Khinh Bình lộ ra vẻ tức giận, tuy rằng anh ta không phải là mấy thiếu gia ở top đầu nhưng cũng là một người có máu mặt, ai ngờ bây giờ lại bị người ta khinh bỉ, chuyện như vậy làm sao mà có thể bỏ qua được! Nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đang nói chuyện, anh ta lại không dám nổi giận nữa, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng lên.

Đường Nghiêu quay đầu nhìn lại, thấy một nhóm thanh niên bốn người có trai có gái đang đứng trước mặt mình, trong đó có hai trai hai gái. Người con trai là thiếu gia nhà họ Lâm tên Lâm Tả, người mà Ninh Khinh Bình không ưa. Thế nhưng vào lúc này tên Lâm thiếu gia đó lại đang cúi người nịnh nọt với một người khác như muốn liếm giày của người đó luôn vậy.

“Bình mập, không phải anh giỏi lắm sao? Sao không nói nữa?” Lâm Tả nhìn Ninh Khinh Bình một cách châm chọc.

Ninh Khinh Bình xanh mét mặt mày nhưng lại không dám nổi giận.

“Hừ! Một tên họ Ninh nho nhỏ lại dám đi bình xét tỷ phú Thẩm, đúng là không biết sống chết!” Người thanh niên đang được Lâm Tả nịnh nọt nói: “Nếu để tôi nghe được một lần nữa thì đừng trách họ Tần tôi không nương tay! Nếu không phải hôm nay tâm trạng của ông đây tốt, tôi phải lột một lớp da của cậu ra mới được, để xem Ninh Bác Đào dám nói gì!”

Nói xong, cậu ta không thèm nhìn Ninh Khinh Bình và Đường Nghiêu nữa, kiêu căng đi vào Mãn Giang Lâu.

“Này! Bình mập, tôi biết hôm nay anh đến để làm gì, nhưng mà anh chỉ là thiếu gia của nhà họ Ninh nho nhỏ, anh xứng sao?” Lâm Tả đến trước Mãn Giang Lâu nói nhỏ vào tai Ninh Khinh Bình. Những lời này cũng rơi vào tai Đường Nghiêu không sót một chữ.

Mãi cho đến khi bóng dáng của bốn người Lâm Tả biến mất trên hành lang Mãn Giang Lâu, vẻ mặt Ninh Khinh Bình mới trông khá hơn một chút, nhưng vẫn tái nhợt, không còn vui vẻ như trước nữa. Đường Nghiêu không hỏi nhiều, chỉ đứng yên chờ Bình mập.

“Đi thôi. Chúng ta vào đi đã.” Bình mập thở dài, cuối cùng nói với giọng bình tĩnh.

Đường Nghiêu gật nhẹ đầu, đi theo Ninh Khinh Bình vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play