Sắc mặt người phụ nữ trung niên lúc trắng lúc xanh, cuối cùng bà ta cắn răng nói: “Cậu ta thực sự có thể chữa lành vết thương của con trai tôi sao?”
Thẩm Dư gật đầu lặp lại: “Nếu có một người ở Ly Thành có thể chữa lành vết thương cho Trần thiếu, thì đó chắc chắn là cậu ấy.”
Khuôn mặt người phụ nữ trung niên nghiêm nghị: “Nhóc con, nếu cậu không chữa được bệnh cho con trai tôi, tôi sẽ cho cậu nếm mùi sống không bằng chết. Chồng tôi là Trần Mậu, cậu nên biết tôi không đùa.”
Đường Nghiêu nghe vậy thì bật cười, chỉ khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn không có ý định xông vào cứu người.
Người phụ nữ trung niên quát lên: “Cậu còn đứng đó làm gì? Mau vào xem bệnh cho con trai tôi!”
Đường Nghiêu cười nói: “Nếu chồng bà lợi hại như vậy, vậy bà bảo chồng bà đến cứu con trai bà đi.”
“Cậu!” Người phụ nữ trung niên cắn răng nói: “Cậu nói gì? Bảo cậu điều trị cho con trai tôi, đó là vinh hạnh của cậu. Cậu đừng không thức thời như thế.”
“Ha ha. Loại vinh hạnh như vậy, bà vẫn nên tìm người khác đi. Tôi không chơi với bà Trần nữa.” Nói xong, Đường Nghiêu làm bộ xoay người rời đi.
Thẩm Dư ở bên cạnh thấy vậy thì lắc đầu, bà Trần này đúng là tự cao tự đại, đến bây giờ vẫn không biết ai là người nắm thế chủ động. Mọi người không có nghĩa vụ phải chữa trị vết thương hay xem bệnh cho con trai bà, thật sự tưởng Trái Đất xoay quanh bà ta sao?
“Giáo sư Thẩm, bà Trần, nếu không nhanh lên, Trần thiếu sẽ thực sự không cứu nổi nữa.” Bác sĩ mặc áo khoác trắng nói.
Bà Trần lập tức lo lắng, vội quát lên với Đường Nghiêu: “Tôi lệnh cho cậu đi xem bệnh cho con trai tôi ngay bây giờ, nếu được chữa khỏi, cậu muốn bao nhiêu tiền tùy thích. Nhà họ Trần của tôi có tiền, không phải cậu muốn làm giá sao? Tôi cho cậu là được.”
Người phụ nữ trung niên cảm thấy mình đưa ra lời đề nghị hào phóng như vậy, người thanh niên trước mặt khẳng định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, chắc chắn sẽ chữa bệnh cho con trai bà ta.
Nhưng ai ngờ Đường Nghiêu lại cười lạnh, không thèm để ý đến người phụ nữ trung niên mà cất bước bước ra ngoài.
Sắc mặt của người phụ nữ trung niên trở nên cứng đờ, lúc này mới lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng nói: “Tôi đã làm đến mức này, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Đường Nghiêu ngoảnh lại, nhìn người phụ nữ trung niên, rồi nói: “Đây chính là thái độ bà cầu xin người ta sao? Điều tôi muốn rất đơn giản, phẩm giá của một người làm nghề y. Tôi là bác sĩ, không phải người hầu để người giàu các người kêu đến là đến, kêu đi là đi.”
Sắc mặt của người phụ nữ trung niên vô cùng khó coi, nhưng lại không thể làm gì.
“Xin hãy cứu con trai tôi!” Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng cúi cái đầu kiêu căng xuống.
Đường Nghiêu nhìn bà, nói: “Sớm biết vậy sao ban đầu còn như thế chứ.”
Lúc này, anh mới đi vào phòng cấp cứu cùng với Thẩm Dư.
Đơn giản là khử trùng, sau đó mặc áo khoác trắng và đeo khẩu trang. Trên bàn mổ là một chàng trai tầm hai ba, hai tư tuổi, mặt bê bết máu, hai cánh tay quấn băng trắng, ngực hóp vào một chút. Mà bên bàn mổ, bảy tám bác sĩ cũng mặc áo khoác trắng đang thảo luận về kế hoạch phẫu thuật.
Nhìn thấy Thẩm Dư đi vào, vài người nhanh chóng nhìn sang.
“Giáo sư Thẩm, trên khắp cơ thể của Trần thiếu đều có những vết thương khác nhau. Nhưng nơi trí mạng nhất vẫn là vỡ nội tạng, với thiết bị y tế và tiêu chuẩn của bệnh viện chúng ta thì không có cách nào cứu chữa cho cậu ấy được.” Một bác sĩ giải thích.
Giáo sư Thẩm gật đầu, nói: “Tôi biết rồi. Tiếp theo các cậu không cần phải lo lắng nữa, cứ giao cho bác sĩ Đường.”
“Bác sĩ Đường?” Lúc này vài người mới nhìn thấy Đường Nghiêu bên cạnh Thẩm Dư, khẽ nhíu mày, bọn họ chưa từng nghe nói ở Ly Thành có một bác sĩ y thuật vô cùng cao minh nào mang họ Đường. Mặc dù Đường Nghiêu đang mặc chiếc áo khoác trắng, nhưng họ vẫn có thể nhìn ra, anh còn rất trẻ.
“Giáo sư Thẩm, như vậy, như vậy có thể không? Dù sao chấn thương của Trần thiếu có liên quan đến danh dự của bệnh viện chúng ta. Nếu có sai sót nhỏ nào, vậy chẳng phải bệnh viện chúng ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm sao?” Một bác sĩ tương đối lớn tuổi lên tiếng.
“Đúng vậy, Giáo sư Thẩm, nếu chúng ta không thể chữa bệnh, vậy cứ để nhà họ Trần đón cậu ấy về rồi đưa đến bệnh viện tỉnh, tới lúc đó dù cho có bất kỳ sai lầm nào chúng ta cũng sẽ không bị liên lụy.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Đây chính là thái độ của các người đối với việc hành nghề y sao?” Thẩm Dư còn chưa kịp nói, Đường Nghiêu đã lạnh lùng nhìn vị bác sĩ ban nãy bảo bệnh nhân rời đi rồi nói: “Vì sợ phải chịu trách nhiệm, vì cái gọi là danh dự của bệnh viện, các người sẵn sàng bỏ qua tính mạng của bệnh nhân. Ha ha, nghề bác sĩ trở nên hèn hạ như vậy từ khi nào thế?”
Nói xong những lời này, bác sĩ kia thẹn quá hoá giận quát lên: “Cậu thì biết gì? Tôi đang giữ gìn danh tiếng của bệnh viện. Nếu cậu thực sự lợi hại, vậy cậu đến chữa khỏi bệnh đi. Nếu như không chữa khỏi được, trách nhiệm cậu tự mình gánh, đến lúc đó đừng đổ lên người chúng tôi.”
Thẩm Dư quát lên: “Bác sĩ Lưu, đủ rồi, đây là nơi để mọi người cãi nhau sao?”
Thẩm Dư nói chuyện rất có phân lượng, bác sĩ Lưu kia lập tức ngậm miệng, nhưng ánh mắt nhìn Đường Nghiêu lại có chút bất thiện.
“Cậu có chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu ấy không?” Thẩm Dư hỏi Đường Nghiêu.
Đường Nghiêu gật đầu nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Nói xong, anh từ trong túi lấy ra hộp ngân châm rồi nhanh chóng khử trùng.
“Hừ. Hóa ra vẫn là Trung y, ngay cả Giáo sư Thẩm cũng vô kế khả thi, chẳng lẽ cậu còn có thể lợi hại hơn Giáo sư Thẩm sao?” Bác sĩ Lưu hơi khinh thường nói. Anh ta là du học sinh Y học hiện đại từ nước ngoài về, trong lòng anh ta rất coi thường Trung y.
“Nếu không hiểu thì câm miệng cho tôi.” Đường Nghiêu lạnh lùng nhìn bác sĩ Lưu.
“Cậu!” Bác sĩ Lưu vô cùng tức giận, nhưng cũng không nói gì nữa. Tuy nhiên trong lòng anh ta đang âm thầm nung nấu ý đồ, chỉ cần Đường Nghiêu không chữa được bệnh hoặc có chuyện gì không hay xảy ra, anh ta sẽ có cách làm cho thanh danh của Đường Nghiêu mất hết! Sau khi khử trùng ngân châm, Đường Nghiêu đi tới bên cạnh vị thiếu gia họ Trần, vẻ mặt ngưng trọng. Trong tay anh chỉ cầm một cây ngân châm, anh thở ra một cách nặng nhọc, ngay khi anh di chuyển cổ tay, cây ngân châm mỏng như sợi tóc đâm vào ngực Trần thiếu, với sự trợ giúp của cây ngân châm, một chút chân khí được truyền vào cơ thể bệnh nhân.
Ngay sau khi kim châm đi xuống, sắc mặt của Trần thiếu đột nhiên trở nên hồng hào, lồng ngực hơi nhấp nhô.
“Mười ba kim châm Quỷ Môn!” Thẩm Dư và một người mặc áo khoác trắng đồng thời thất thanh nói. Đường Nghiêu không khỏi liếc nhìn vị bác sĩ kia, Thẩm Dư có thể kêu lên mười ba kim châm Quỷ Môn cũng không làm anh ngạc nhiên, nhưng vị bác sĩ kia lại khiến anh có chút kinh ngạc. Mười ba kim châm Quỷ Môn, như tên gọi, là một phương pháp châm cứu kỳ diệu có thể giải cứu bệnh nhân khỏi Quỷ Môn quan.
Nghe nói ở Hoa Hạ quốc, có không quá mười người biết loại châm pháp này. Mà những người đó đều là những người có uy quyền trong giới Trung y.
Mặc dù nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng giản dị nhưng vẫn có thể thấy khí chất cô ấy rất không tồi. Chiều cao gần một mét bảy khiến cô ấy trông rất mảnh mai, chiếc khẩu trang dày che kín mặt, chỉ để lộ ra hàng lông mày thanh tú như vầng trăng khuyết. Giọng nói thì lanh lảnh như chim vàng anh từ trong thung lũng bay ra, vô cùng hay.
Bị Đường Nghiêu nhìn như vậy, nhịp tim của nữ bác sĩ không khỏi tăng nhanh, cô ấy vội cúi đầu xuống.
Đường Nghiêu chỉ tò mò nên nhìn nhiều hơn một chút, không nghĩ gì hơn. Sau đó tiếp tục thi châm, mười ba kim châm Quỷ Môn, không dễ gì để thi hết mười ba châm. Hơn nữa vết thương của Trần thiếu này quá nghiêm trọng, cần phải phối hợp với chân khí trong cơ thể mới có thể chữa lành được.
Năm châm, sáu châm, bảy châm.
Khi Đường Nghiêu đâm một mũi kim, mọi bác sĩ trong phòng đều thầm đếm trong lòng, không khỏi bị thu hút bởi kỹ năng châm cứu siêu việt của Đường Nghiêu.
Tình trạng của Trần thiếu dần dần được cải thiện, nhịp tim của cậu ấy bắt đầu trở lại bình thường. Mặt khác, trên trán Đường Nghiêu đã đẫm mồ hôi, áo khoác trắng trên người cũng ướt đẫm khi anh thi triển đến châm thứ sáu. Gánh nặng của mười ba kim châm Quỷ Môn đối với người thi châm thật sự quá lớn.
Khi Đường Nghiêu đâm xuống châm thứ tám, anh đứng thẳng người lên, nữ bác sĩ kêu tên mười ba kim châm Quỷ Môn ban nãy bước tới, mang theo một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt anh.
“Cảm ơn.” Giọng Đường Nghiêu yếu ớt nói.
Nữ bác sĩ lắc đầu, vừa nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh vừa ra hiệu cho anh tiếp tục.
Lúc này, các bác sĩ khác trong phòng mổ chỉ biết ngưỡng mộ và kính trọng Đường Nghiêu, ngay cả bác sĩ Lưu cũng không biết nói gì.
Bác sĩ, chính là như thế!
Tận tâm tận lực, không thẹn với lương tâm!
Phải gần một giờ sau, Đường Nghiêu mới thi triển xong mười ba kim châm Quỷ Môn. Khi thi triển xong châm cuối cùng, anh mất hết sức lực, cơ hồ ngã ngửa ra sau, nhưng không phải rơi xuống đất, mà là rơi vào vòng tay của một thân ảnh yêu kiều.
“Nghỉ ngơi thật tốt đi.” Một giọng nói rất hay vang lên bên tai Đường Nghiêu. Sau đó, Đường Nghiêu đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT