"Nhận hết tất cả sao? Nói thì dễ lắm." Long Vương tức giận nói: "Cứng quá thì dễ gãy, lẽ nào cậu không biết đạo lý này?”

"Côn Luân Sơn là cõi phúc tiên cảnh được ngàn xưa truyền lại cho đến ngày nay, thực lực không biết mạnh hơn Vu môn biết bao nhiêu lần, càng không phải là nơi tôi hay cậu có thể địch lại được. Có phải cậu cảm thấy bản thân có khả năng trấn áp được Vu môn, Kiếm môn? Nhưng cậu có biết, Vu môn, Kiếm môn ở trước mặt Côn Luân Sơn chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá hay không?”

Lửa giận trong mắt Long Vương phừng phừng: “Vì để sau này có thể chiến đấu với Côn Luân Sơn, bao năm qua tôi không biết mình đã phải vạch ra biết bao kế hoạch, Nghịch Lân cũng phải trả một cái giá vô cùng trầm trọng, ấy thế mà hôm nay, một mình cậu đã phá hủy tất cả rồi.”

Đường Nghiêu bình tĩnh nói: "Âm thầm chịu đựng và nhượng bộ không đổi được sự tôn trọng của Côn Luân Sơn. Ông biết rõ thực lực của Côn Luân Sơn mà. Cho dù để ông bày binh bố trận thêm hai mươi năm nữa, thật sự có khả năng đối đầu với bọn họ hay sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play