Nụ cười của Lý Vĩ Hách hơi lúng túng, cuối cùng cười mỉa rút tay về.

Sơn Hạ Chu Trụ chậm rãi đứng dậy, giọng điệu khinh thường nói với Lý Vĩ Hách: “Thu lại chút lòng dạ đó của cậu đi. Nếu không phải nể mặt cậu họ Lý thì giờ phút này cậu đã nằm ra đất rồi.”

Lý Vĩ Hách vừa định biện bạch, Sơn Hạ Chu Trụ lạnh lùng nói: “Thằng nhãi Tá Đằng Quân Trực đó theo tôi thấy, dù rằng tính tình có hơi ngông cuồng, nhưng làm việc luôn biết chừng mực đúng lúc. Cậu ta không thể nào vô duyên vô cớ ra tay với Đường Nghiêu, bây giờ tôi không muốn truy cứu ẩn tình trong đó. Nhưng cậu cũng đừng hòng cư xử như như tôi là một lão già ngu ngốc.”

Ma Sinh Long Tân thấy thế bèn vội vàng nói: “Thầy, cậu cả không có ý này đâu.”
Sơn Hạ Chu Trụ liếc anh ta một cái, nói: “Không có ý này? Vậy cậu ta lấy châm pháp Hồi Hồn với phương thuốc Ngộ Thần ra là có ý gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play