“Khi nào chúng ta đi dạo đây?” Thẩm Dư vừa bước chân đi, mặt Thẩm Như Mộng đã đầy mong đợi hỏi.
“Chờ nửa tiếng.” Đường Nghiêu âm thầm cảm nhận tình hình chân khí trong cơ thể đáp.
Nửa tiếng sau, Đường Nghiêu mở hai mắt hơi tiếc nuối.
Vốn anh còn muốn xem chân khí trong cơ thể và hàn khí dung hợp với nhau như thế nào, nhưng kết quả lại chẳng có gì.
Vừa mở mắt, Đường Nghiêu suýt chút nữa sợ hết hồn, chỉ thấy mũi Thẩm Như Mộng cũng sắp đụng vào mũi anh, cô đang nhìn chằm chằm ở một khoảng cách rất gần.
“Anh tỉnh rồi.” Thẩm Như Mộng cười nói: “Vậy chúng ta đi dạo phố nhanh đi. Tôi nghe nói có rất nhiều chỗ vui chơi, tôi chưa được chơi bao giờ.”
Nhìn Thẩm Như Mộng háo hức như một đứa bé, chẳng biết sao Đường Nghiêu lại cảm thấy lòng hơi chua xót. Tuổi tác của Thẩm Như Mộng xấp xỉ anh, nhưng vì mắc bệnh lạ cho nên cô có rất ít bạn bè, suy nghĩ cũng đơn thuần như một tờ giấy trắng. Đường Nghiêu cũng không rõ, cuối cùng đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Lấy chiếc Audi từ gara ra, Đường Nghiêu chở Thẩm Như Mộng đi về phía thành phố.
Dọc đường đi, Thẩm Như Mộng như một đứa trẻ tò mò, đôi mắt to luôn ngắm nhìn phong cảnh ngoài xe. Những thứ này trước đây cô chỉ có thể thấy trên ti vi hoặc trong sách, nhưng giờ lại chân thực bày ra trước mắt. Loại cảm xúc vui mừng này lập tức biểu hiện trên mặt cô.
Đến khi xe dừng lại trước trung tâm mua sắm Thiên Hồng, vẻ hăng hái trên mặt Thẩm Như Mộng vẫn không giảm bớt chút nào.
Thẩm Như Mộng vừa xuống xe đã thu hút ánh mắt của người đi đường. Vì đi dạo phố, cô cố tình mặc một chiếc váy màu xanh nhạt dài đến đầu gối, tóc dài buộc thành búi tóc làm tăng thêm mấy phần hơi thở của cô gái nhà bên.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Thẩm Như Mộng theo bản năng xích lại gần Đường Nghiêu, đôi tay bé nhỏ nắm thật chặt góc áo anh, nhìn vào làm người ta vô cùng thương tiếc. Hơn hai năm không ra khỏi cửa khiến cô có một loại sợ hãi đối với ánh mắt của người lạ.
Đường Nghiêu thở dài, thuận thế dắt tay Thẩm Như Mộng, một cảm giác trơn nhẵn lạnh như băng từ lòng bàn tay lập tức truyền tới. Thẩm Như Mộng không giãy giụa, cứ như vậy được Đường Nghiêu dẫn vào trung tâm mua sắm. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Trung tâm mua sắm Thiên Hồng là một trong những trung tâm gia đình lớn nhất Ly Thành, thuộc sản nghiệp của nhà họ Lý. Lúc này ở lầu hai của trung tâm mua sắm Thiên Hồng, Lý Thi Toàn đang đứng trước cửa sổ lớn sát đất nhìn cảnh tượng phía dưới, theo bên người cô ta có nhiều quản lý của trung tâm mua sắm. Lý Vô Song không có con, tương lai sản nghiệp lớn ắt sẽ do Lý Thi Toàn thừa kế, cho nên bình thường cô ta vẫn tới tìm hiểu chút tình hình hoạt động của trung tâm mua sắm.
Lúc này, con ngươi cô ta đột nhiên hơi co rút, vậy mà lại nhìn thấy Đường Nghiêu và Thẩm Như Mộng trong đám người phía dưới, nhìn nhan sắc xinh đẹp và khí chất xuất trần của Thẩm Như Mộng, lại thấy dáng vẻ tay trong tay thân mật của cô ấy và Đường Nghiêu, không biết vì sao trong lòng Lý Thi Toàn lại có chút khó chịu.
“Cô chủ, sao vậy?” Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh lên tiếng hỏi, anh ta luôn để ý Lý Thi Toàn nên lập tức phát hiện sự khác thường của cô ta.
Lý Thi Toàn khẽ lắc đầu nói: “Thấy một người bạn thôi.”
Người đàn ông trẻ tuổi cười nhạt: “Muốn tôi mời bọn họ lên đây không?”
“Không cần, cũng không phải rất quen.” Lý Thi Toàn không hề do dự nói, cô ta mới không muốn gặp lại cái người ngông cuồng kiêu ngạo đó đâu.
“Quản lý Hoàng đâu? Sao còn chưa tới?” Lý Thi Toàn nhớ ra gì đó, hỏi.
“Chuyện này?” Người đàn ông trẻ tuổi do dự.
“Hừ! Nói.” Lý Thi Toàn lạnh lùng nói.
Người đàn ông trẻ tuổi vội vàng nói: “Quản lý Hoàng đang tiếp đãi ngài Hồng Đào.”
“Hồng Đào?” Lý Thi Toàn nghe được cái tên này, sắc mặt cô ta trở nên hơi khó coi nhưng cũng không hỏi tiếp. Hồng Đào cũng không có gì, nhưng sau lưng anh ta là Trần Mậu, mà quan hệ giữa Trần Mậu và cha cô ta Lý Vô Song không giống bình thường. Dù hai năm nay có chiều hướng rạn nứt, nhưng ít nhất trước mắt coi như cũng chung sống hòa bình.
“Xem ra phải nhanh chóng bảo cha trừ khử loại người hai lòng này khỏi công ty rồi, nếu cứ thế vậy mãi cuối cùng tập đoàn Thịnh Thiên là họ Lý hay họ Trần cũng khó mà biết được.” Lý Thi Toàn thầm nhủ trong lòng, mấy năm nay nhà họ Lý phát triển rất nhanh, nhưng đồng thời cũng để lại rất nhiều tai họa ngầm.
Gần hai giờ đồng hồ, Đường Nghiêu một mực tháp tùng Thẩm Như Mộng đi dạo, từ chỗ bán quần áo đến chỗ bán đồ chơi, cô cứ như một đứa trẻ đầy tò mò đối với mọi thứ vậy.
Sau hai giờ, ngay cả mồ hôi Thẩm Như Mộng cũng không đổ một giọt, mà Đường Nghiêu lại cảm thấy tinh thần mệt mỏi, anh có chút hối hận khi đồng ý yêu cầu của Thẩm Dư rồi.
Chỉ thấy hai tay anh đã cầm chừng mười túi lớn nhỏ, hơn nữa còn tiếp tục tăng lên. Nhìn sự phấn khích của Thẩm Như Mộng, có lẽ sẽ có ý nghĩ đi dạo thêm một ngày nữa.
“Anh Đường Nghiêu, lát nữa chúng ta đổi chỗ khác đi dạo nha.” Thẩm Như Mộng đi về phía trước xoay người nói với Đường Nghiêu: “Tôi thấy trên ti vi Ly Thành có một sân chơi, buổi chiều chúng ta đến đó chơi đi.”
Qua hai tiếng dạo phố, Thẩm Như Mộng còn thân thiết với Đường Nghiêu hơn, mở miệng ngậm miệng đều là “anh Đường Nghiêu” làm anh ngay cả từ chối cũng không nói nên lời. Chẳng qua vừa nghĩ đến lát nữa phải đến sân chơi, hai chân Đường Nghiêu không kiềm được mà nhũn ra, cho dù anh có chân khí trong người thì cũng cảm thấy mệt.
“Cẩn thận.” Đường Nghiêu vừa định đồng ý với Thẩm Như Mộng, lại thấy cô ấy đi thụt lùi sắp đụng vào người ta nên lập tức hét lên.
Đáng tiếc vẫn không kịp.
Nếu là bình thường, Đường Nghiêu có thể kịp thời kéo Thẩm Như Mộng, nhưng giờ trên người anh treo mười mấy cái túi, hành động bị hạn chế nên cũng chẳng làm gì được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Như Mộng va vào một cô gái trang điểm lòe loẹt diêm dúa.
“Ôi, đau chết tôi rồi, cái cô này không có mắt à?” Cô gái trang điểm đậm bị đụng vào lập tức mắng.
Lúc này Thẩm Như Mộng mới biết mình va phải người ta, cô ấy vừa đưa tay muốn kéo cô gái trang điểm đậm vừa áy náy nói: “Thật xin lỗi, xin lỗi.”
Nhưng ai ngờ cô gái đó không chỉ không nhận lời xin lỗi mà ngược lại còn đánh vào mu bàn tay Thẩm Như Mộng một cái. “Chát” một tiếng, mu bàn tay Thẩm Như Mộng lập tức hiện lên năm dấu tay đỏ tươi.
“Mẹ nó, cô có biết tôi là ai không, ngay cả tôi mà cũng dám đụng vào, nói một câu thật xin lỗi là xong à?” Cô gái trang điểm đậm tự đứng lên rồi chỉ vào Thẩm Như Mộng quát. Loại thái độ ngang ngược này cực kỳ giống phụ nữ chua ngoa. Sau đó cô ta chỉ vào quần áo trang sức trên người mình rồi nói: “Cô biết một bộ quần áo của tôi giá bao nhiêu không, nếu đụng hư thì bán cô cũng không đền nổi đâu.”
Thẩm Như Mộng hoảng hốt, cô ấy lập tức đứng tại chỗ không biết nên làm gì. Hơn nữa trên mu bàn tay đau đớn, làm cô suýt nữa khóc thành tiếng.
Lúc này Đường Nghiêu vội vàng đi trước, cho Thẩm Như Mộng một ánh mắt an tâm rồi nói với cô gái trang điểm đậm: “Xin lỗi, vừa rồi bạn tôi vô tình làm cô ngã, nếu quả thật làm hư thứ gì của cô, chúng tôi bồi thường theo giá là được. Nhưng cô không nên đánh người.”
Cô gái trang điểm đậm nghe vậy, ngược lại liếc xéo Đường Nghiêu cười khẩy nói: “Ôi, giờ ngược lại trở thành tôi không đúng, các người đụng vào người ta còn cãi hả! Anh đừng tưởng nhiều người thì tôi sẽ sợ anh đấy.”
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT