Ngụy Thiên Sinh tỏ vẻ cảnh giác, sau khi lên cầu thang không thấy ai, anh ta mới chậm rãi nói: "Ông ta tên là Trần Mậu. Nghe nói ông ta và Lý Vô Song là bạn tốt. Sở dĩ ông ta có thể ngồi ở vị trí đại ca trong bang Long Hổ là nhờ vào sự giúp đỡ của Lý Vô Song. Hai người một đen một trắng, lúc này mới có thể nói chuyện với nhà họ Tề và nhà họ Diệp.”

"Trần Mậu? Lý Vô Song?" Vẻ mặt của Đường Nghiêu rất nghiêm túc, không ngờ rằng lý lịch của Lý Vô Song lại cứng đến vậy, khó trách người khác lại gọi ông ta là một nhân vật thích ngụy trang bản thân.

“Ngài Đường, ý anh là?” Ngụy Thiên Sinh thấy Đường Nghiêu trầm ngâm không nhịn được liền hỏi.

“Đừng hỏi cái gì không nên hỏi!” Đường Nghiêu lạnh lùng nói.

“Vâng, vâng.” Ngụy Thiên Sinh giật mình, vội vàng nói.

"Được rồi. Chuyện ngày hôm nay đừng nói lung tung. Cậu để lại cho tôi số điện thoại, nếu tôi có chuyện tìm cậu, tôi có thể gọi cho cậu." Đường Nghiêu nói.

Ngụy Thiên Sinh vội vàng đọc số điện thoại cho anh.

Sau khi lưu số điện thoại của Ngụy Thiên Sinh, Đường Nghiêu không muốn ở lại nữa mà rời khỏi nhà hàng bằng cửa sau.

Đường Nghiêu vừa rời đi, Ngụy Thiên Sinh nằm lên sô pha như một vũng bùn, thở dài thầm than bản thân mình thật thông minh, nếu không bây giờ cái mạng nhỏ này khó mà giữ được. Anh ta liếc nhìn cái ống thép bị Đường Nghiêu bẻ cong mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Đây cũng là một cơ hội tốt. Nếu anh ta thực sự quay về nhà họ Đường, mình cũng có công thừa hưởng xứng đáng. Đến lúc đó mấy đời hưởng cũng chẳng hết." Trong đầu của Ngụy Thiên Sinh toàn suy nghĩ gì đâu, anh ta không còn nỗi buồn ‘bị trúng độc’ thậm chí coi đây là một cơ hội tốt.

Lúc này, điện thoại của Ngụy Thiên Sinh vang lên.

“Có chuyện gì sao?” Ngụy Thiên Sinh nghiêm nghị nói.

“Ông chủ, cậu chủ Tề đang ở phòng đặt riêng đập phá mọi thứ, nói rằng ông chủ lập tức cút sang đây gặp ngài ấy, cho ngài ấy một lời giải thích.” Một giọng nói hoảng hốt phát ra từ đầu bên kia điện thoại.

Sắc mặt của Ngụy Thiên Sinh lập tức trở nên ảm đạm: “Tôi biết rồi.” Anh ta cũng là một người có sĩ diện, bây giờ Tề Lâm thật sự đến tìm anh, chuyện này đối với anh không khác gì bị sỉ nhục!

Nói xong liền cúp điện thoại.

Cầm điện thoại trong tay, Ngụy Thiên Sinh tức giận nói: "Ngay cậu chủ nhà họ Đường cũng dám đắc tội, để xem cậu chủ Tề có thể nhảy nhót được bao lâu?" Bây giờ mà còn không biết, thật là nực cười. Tôi sẽ cố nhịn anh một thời gian, đừng để rơi vào tay tôi nếu họ của anh là Tề."

Tuy là nói như vậy, nhưng Ngụy Thiên Sinh vẫn chỉnh sửa lại quần áo để chuẩn bị gặp cậu chủ Tề. Bây giờ anh ta không có khả năng để chọc tức nhà họ Tề.

Đường Nghiêu lái xe dừng lại ở cổng trường đại học Ly Thành và đi về phía ký túc xá. Trong lòng anh có rất nhiều suy nghĩ, cảm giác khủng hoảng đang đè nặng anh. Vốn tưởng rằng anh có thể cẩn thận che giấu thân phận của mình, nhưng Ngụy Thiên Sinh vẫn nhận ra.

Ngụy Thiên Sinh đã biết chuyện thì khó có thể đảm bảo không có ai sẽ nhận ra anh. Anh không thể ngăn cản muôn miệng của đám đông, không phải ai cũng tốt như Ngụy Thiên Sinh. Chỉ có cách duy nhất để tự bảo vệ bản thân mình, không để thân phận của anh truyền đến được tai Đường Quang Hòa và nhà họ Đường.

Suy nghĩ một hồi, Đường Nghiêu đã đi đến cửa ký túc xá.

‘Rắc.’

Chìa khóa đi vào lỗ, tạo ra âm thanh cọ xát.

Đường Nghiêu bước vào trong, căn phòng tối om, lúc này đã gần tám giờ tối, màn đêm dần buông xuống, phía xa chỉ còn ánh sáng của ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo.

Đường Nghiêu định vươn tay bật đèn, đột nhiên có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Trong chớp nhoáng, bàn tay anh đang duỗi ra đột nhiên thu lại. Một luồng sáng đen vừa xẹt qua, trên mặt đất có mùi hôi thối bốc lên, phát ra âm thanh rất nhỏ, thậm chí mặt đất thành bị ăn mòn một góc to bằng nắm tay. Nếu vừa rồi phản ứng của Đường Nghiêu chậm hơn, e rằng tay anh đã bị phế rồi.

Xì xì xì.

Trong phòng có một thanh âm kỳ quái, một lúc sau vang lên một giọng nói khàn khàn khó nghe: "Chàng trai phản ứng không tồi, cậu chính là người phá hỏng cổ trùng của tôi?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lần theo nơi phát ra âm thanh, là một ánh đèn mờ ảo, Đường Nghiêu nhìn rõ người nói, là một bà lão người Miêu Cương mặc bộ quần áo kỳ dị, khuôn mặt vô cùng già nua, giống như vỏ cây đầy những nếp nhăn. Mái tóc hoa râm được buộc bím lại, trông rất quái dị.

Một con rắn vảy đen u ám quấn quanh cánh tay bà lão. Hai chiếc răng nanh lấp lánh trong đêm đen, một đôi mắt híp lại nhìn Đường Nghiêu, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ hãi tiểu ra quần, nhưng vẻ mặt của Đường Nghiêu vẫn như thường. Anh lấy con cổ trùng trong cơ thể Khổng Tiểu Mạn là để thu hút bà lão.

“Cổ nữ Miêu Cương sao?” Đường Nghiêu hỏi. Khóe mắt anh nhìn qua chai thủy tinh trên bàn, con cổ trùng trong chai đã không còn nữa.

"Cổ nữ? Ha ha, lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy cái tên này." Bà lão cười khẩy, lộ ra hàm răng đã rụng gần hết khiến nụ cười của bà trông càng kinh hãi.

“Chàng trai, cậu không biết rằng phá hỏng việc tốt của người khác sẽ bị quả báo sao?” Bà lão sờ vào xác con rắn đen và nói nhỏ.

"Chuyện tốt? Dùng cổ giết người cũng là chuyện tốt." Đường Nghiêu cười khẩy "Cách nhìn nhận cuộc sống của Miêu Cương các người bị chó ăn rồi sao?”

"Chàng trai, cậu muốn tìm cái chết sao! Tôi ở Miêu Cương hành động như thế nào, cậu chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa thì biết gì mà nói." Bà lão tức giận quát mắng: "Đầu tiên là làm tổn thương con cổ trùng của tôi, giờ còn dám xúc phạm Miêu Cương của tôi. Cha mẹ cậu đã dạy cậu như vậy sao? Linh Phương tôi sẽ dạy cậu thay cha mẹ cậu." Vốn dĩ bà lão tưởng rằng người bắt cổ trùng là người tài giỏi, nhưng không ngờ lại là một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi, vì vậy đã tự cho rằng là do thầy giáo hoặc bậc cha chú sau lưng người thanh niên trả này ra tay.

Nói xong, cơ thể của bà lão di chuyển. Đừng xem bà ta đã quá già, nhưng mà di chuyển nhanh hơn người bình thường gấp ba lần. Cùng lúc đó, con rắn độc màu đen cũng lao tới cổ Đường Nghiêu, miệng há ra, hai chiếc răng nanh rất đáng sợ.

Trong căn phòng hẹp chưa đầy hai mươi mét vuông, thậm chí Đường Nghiêu không có chỗ để lùi lại. Tuy nhiên, anh không sợ hãi chút nào, một cây ngân màu bạc trong tay đột ngột bắn ra, mục tiêu chính là vị trí bảy tấc của con rắn đen. Đồng thời, trên tay anh di chuyển chân khí đánh về phía lão bà.

Xì xì!

Chỉ nghe thấy một âm thanh nặng nề vang lên, thân hình lão bà chấn động lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc, môi tái nhợt, thất thanh: "Cảnh giới chân khí! Cậu còn trẻ như vậy, sao có thể?”

Bà lão rất kinh ngạc, nếu như đặt ở chỗ Miêu Cương, cao thủ có chân khí này không có nổi mười người, mà những người đó đều là những nhân vật lớn ở Miêu Cương, trẻ nhất cũng đã gần 70 tuổi!

“Cảnh giới chân khí?” Đường Nghiêu nhíu mày, nghe không hiểu gì.

“Đinh!” Ngân châm bắn vào ống sắt bên cạnh giường.

Con rắn độc màu đen thoát khỏi ngân châm bạc của Đường Nghiêu, thái độ dũng cảm không sợ cái chết quyết liệt cắn anh lần nữa.

“Súc vật!” Đường Nghiêu thấy vậy, một tay lại cầm cây ngân châm bạc, lập tức bắn vào ba vị trí trên thân con rắn đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play