“Đường y sư, ngài đúng là...”
Trong thuyền lớn, hai người Hứa Vô Sinh và Hoang Vô Tận khen ngợi Đường Nghiêu liên tục, dùng ánh mắt kỳ quái “không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài” nhìn anh. Đồng thời, họ cũng đồng cảm với Thủy Miểu Miểu đứng một bên. Là công chúa Hải tộc, từ nhỏ đã kiêu ngạo, chỉ e đây là lần đầu tiên cô ấy phải chịu uất ức thế này.
Gương mặt già của Đường Nghiêu đỏ lên, anh sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười. Chủ yếu là anh không muốn làm Thủy Miểu Miểu bị thương, chọc giận tộc nhân Hải tộc nên mới dùng cách này. Bây giờ, tin tức anh tới từ địa cầu đã bị bại lộ, anh không muốn địa cầu vô duyên vô cớ bị cường địch như Hải tộc tấn công.
Thủy Miểu Miểu suýt nữa nghiền nát hàm răng trắng. Cô lạnh lùng nói: “Đường Nghiêu, anh có thể đắc ý tới lúc nào? Lần này nếu không phải anh đánh lén thì anh cho rằng anh có thể làm đối thủ của tôi sao? Với lại không lâu nữa, anh sẽ biến thành “chó nhà có tang” (không nơi nương tựa), để xem đến lúc đó anh còn có thể cười nói được nữa hay không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT