Lúc này Đường Nghiêu và Khương Thuần đang đứng bên ngoài một tòa cung điện cực lớn, diện tích cung điện gần gấp mười lần thành phố Hải Châu, tựa như một ngọn núi với hình thù kỳ quái nằm sừng sững giữa đất trời.
"Đan dược, thần binh, bảo vật, Tiên cung lớn như vậy hẳn là cất được nhiều đồ lắm. Có thể dùng một viên ngọc cấp Đạo Khí làm mặt trời, thần quân đúng là vừa giàu vừa xông xênh.” Khương Thuần nhìn Tiên cung với con mắt thèm muốn, chỉ thiếu chút nữa là nước miếng chảy ra ngoài.
Đường Nghiêu đã không muốn để ý tới tên này nữa, sợ là Khương Thuần muốn đóng gói hết đồ trong Tiên cung mang đi mất.
Nơi hai người đang đứng chắc là cửa phụ của cung điện. Vừa đi vào, tầm mắt lập tức được mở rộng. Tuy rằng không còn được viên ngọc Đạo Khí chiếu sáng, nhưng trên vách tường bốn phía đều được khảm vô số hạt châu chiếu sáng, tựa như dạ minh châu. Những hạt châu này cũng không phải vật phàm, dao động phát ra từ chúng có thể so với linh khí, nhưng loại bảo vật cấp bậc này, Khương Thuần liếc mắt một cái liền tỏ vẻ khinh thường, còn nói thầm: "Thứ ông đây muốn là ngọc cấp Đạo Khí, không phải là những thứ nhỏ nhặt này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT