Trong một nhà hàng nhỏ của Ly Thành, Giáo sư Thẩm để cho người ta xếp một căn phòng riêng an tĩnh, rồi gọi mấy món ăn. Lúc này Giáo sư Thẩm mới lên tiếng, đầu tiên nên tự giới thiệu bản thân một chút. Giáo sư Thẩm, tên đầy đủ là Thẩm Dư, là một giáo sư dạy y học cổ truyền của học viện Y học Đại học Ly Thành.
“Thẩm Dư?” Lúc Đường Nghiêu nghe thấy cái tên này cũng hơi giật mình một chút. Bây giờ anh cũng đang chuẩn bị cho việc vào Đại học Ly Thành, cho nên anh cũng biết chút ít về tình hình trong trường dạo gần đây.
Mặc dù người tên Thẩm Dư này chỉ là một giáo sư của học viện Y học, nhưng danh tiếng của ông ở Đại học Ly Thành còn đứng ngang hàng với hiệu trưởng Lâm Trọng Sở của trường. Bởi vì, kiến thức về y học cổ truyền của ông rất thâm sâu, không những thế ông còn có không ít học sinh bên trong hệ thống y tế của Ly Thành này. Tất nhiên hiệu trưởng Lâm Trọng Sở này cũng từng là học sinh của ông.
Với tuổi đời và trình độ của ông thì đã sớm đến tuổi nghỉ hưu an dưỡng tuổi già từ lâu rồi, nhưng ông lại kiên quyết muốn ở lại đây để truyền lại kiến thức và kinh nghiệm của mình cho thế hệ sau, cho nên đến bây giờ ông vẫn đứng trên cương vị một người thầy dạy học và tiến hành nghiên cứu. Chuyện này, cả đại học Ly Thành đều biết đến.
“Hóa ra ông chính là Giáo sư Thẩm Dư sao?” Trong giọng nói của Đường Nghiêu mang vẻ kính trọng. Ông nội của anh, ông cụ Đường cũng là người như thế, lúc nào cũng đặt hết tâm tư vào y học cổ truyền. Nên khi nhìn thấy Thẩm Dư, anh đều nhớ đến ông nội.
“Khụ khụ! Bây giờ tôi đã già cả rồi, không xứng được cậu gọi hai chữ “giáo sư” đâu. Cậu cũng đừng làm khó tôi, gọi tôi là ông Thẩm được rồi.” Sắc mặt Giáo sư Thẩm đỏ lên, có chút xấu hổ nói.
Đường Nghiêu khẽ gật đầu, nói: “Ông Thẩm gọi tôi ra đây cũng không phải chỉ để ăn cơm không thôi chứ?”
Thẩm Dư nghe vậy, như nghĩ đến điều gì, trong mắt lộ ra chút bi thương, nói: “Nói ra cũng xấu hổ, lần này tôi tìm đến cậu là muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện.”
Đường Nghiêu nghe vậy cũng nghiêm túc lại, giọng nói cũng thêm mấy phần trịnh trọng, nói: “Mời ông cứ nói, chỉ cần có thể giúp thì nhất định tôi sẽ dốc toàn lực.”
Thẩm Dư nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói.
Hóa ra cháu gái Thẩm Như Mộng của Thẩm Dư từ nhỏ đã gặp một căn bệnh kỳ lạ. Cứ cách một khoảng thời gian, nhiệt độ cơ thể trên người cô sẽ hạ xuống đến cực thấp, cả người như bị đông cứng vậy. Theo thời gian Thẩm Như Mộng lớn lên, căn bệnh này cũng càng ngày càng nghiêm trọng, khoảng thời gian phát bệnh cũng cách nhau ngày một gần. Mà một khi phát bệnh cả người sẽ lạnh đến mức khó tin. Không biết Thẩm Dư đã mất bao nhiêu tâm tư và công sức vì người cháu gái này, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì. Hôm nay được chứng kiến khả năng châm cứu thần kỳ của Đường Nghiêu, ông muốn anh đến xem bệnh cho cháu gái.
“Vậy mà trên đời còn có căn bệnh kỳ lạ như thế này?” Đường Nghiêu suy tư. Từ nhỏ anh đã đi theo ông nội, cũng gặp qua không ít chứng bệnh nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải mấy triệu chứng này.
“Ai!” Trên mặt Thẩm Dư cũng mang vẻ bi thương, thở dài, nói: “Nửa năm trước tôi chuẩn bị đưa cháu gái đến nhà họ Đường, nhưng lại đột nhiên truyền đến tin ông cụ Đường đã mất. Chẳng lẽ đây là số phận đã định sẵn cho cháu gái tôi hay sao?”
Ông như nhớ ra gì đó, nói: “Cậu cũng mang họ Đường, hơn nữa lại tài giỏi như vậy, không phải cậu cũng là người nhà họ Đường chứ?”
Đường Nghiêu nghe vậy hơi giật mình, lắc đầu phủ nhận. Mặc dù nhìn Thẩm Dư không giống người xấu nhưng lòng đề phòng người khác lại không thể không có được. Bây giờ, thân phận của anh vẫn chưa thể bại lộ được.
“Mặc dù tôi không phải người của nhà họ Đường nhưng tôi có thể đến xem thử một chút.” Đường Nghiêu nhìn vào biểu cảm thương tâm của Thẩm Dư, do dự nói. Hơn nữa anh cũng rất có hứng thú đối với căn bệnh quái lạ này. Thẩm Dư vừa mới giúp anh, anh cũng cần trả lại phần ân nghĩa này.
Thẩm Dư nghe đến đây thì kích động lôi kéo tay của Đường Nghiêu, nói: “Nếu như cậu có thể chữa khỏi cho Như Mộng thì cậu chính là ân nhân của nhà họ Thẩm chúng tôi.”
“Tôi cũng không chắc nhưng có thể đi xem thử một chút.” Đường Nghiêu nói.
Hai người ăn cơm xong thì rời khỏi nhà hàng, ông vừa đi vừa gọi điện thoại, không đến mấy phút sau đã có một chiếc Volkswagen màu bạc dừng trước mặt hai người họ, lái xe là một người đàn ông tầm hai bảy, hai tám tuổi.
Thẩm Dư ở giữa giới thiệu hai người với nhau.
Người đàn ông là tên Trương Lực, là học sinh tâm đắc nhất của Giáo sư Thẩm chớp mắt đã là tiến sĩ của Đại học Ly Thành này rồi.
Trương Lực thấy Giáo sư Thẩm giới thiệu Đường Nghiêu cũng biết về Y học, còn được thầy mình tán thưởng như vậy thì cũng không khỏi liếc mắt nhìn anh thêm mấy lần. Trên mặt Trương Lực cũng lộ ra ý cười. Bây giờ những người trẻ tuổi tình nguyện học về y học cổ truyền không nhiều, cho nên anh ta chỉ cho rằng Đường Nghiêu là học sinh mới của Giáo sư Thẩm, làm cho Trương Lực sinh ra thiện cảm.
Nửa giờ sau, xe đã dừng lại trước một biệt thự ở ngoại ô. Thẩm Dư kéo Trương Lực lại dặn dò mấy câu rồi để cậu ta rời đi trước.
Thẩm Dư dẫn Đường Nghiêu vào trong biệt thự, vừa bước vào đã có bảo mẫu đến đón.
“Như Mộng ở đâu vậy?” Thẩm Dư hỏi.
Bảo mẫu nói: “Cô chủ đang phơi nắng ngoài ban công ạ.”
Thẩm Dư gật đầu, mang Đường Nghiêu đi đến hướng ban công.
Xuyên qua phòng khách, Đường Nghiêu đã nhìn thấy một cô gái đang nằm phơi nắng trên ban công. Cô gái nằm trên một cái ghế mây, trên người mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà. Mái tóc dài rũ xuống, có mấy sợi còn rơi trên mặt đất. Lúc này đã vào tháng bảy, còn là buổi chiều, nhiệt độ ngoài ban công lúc này cũng phải hơn ba mươi độ nhưng mà cô gái ấy vẫn nằm ở đó, mắt còn hơi nhắm lại, giống như đang hưởng thụ vậy.
Tới gần thêm chút nữa, Đường Nghiêu thậm chí còn có thể cảm giác được trong không khí xuất hiện từng tia từng tia khí lạnh, mà loại khí lạnh này khác biệt rất lớn với khí lạnh được tỏa ra từ điều hòa, nó giống như có linh tính, muốn thẩm thấu qua da thịt con người để tiến vào bên trong chiếm hữu lấy cơ thể người khác vậy. Đường Nghiêu còn nhạy bén cảm nhận được, nơi phát ra luồng khí lạnh này chính là cô gái đang nằm trên ghế mây kia.
Lúc này anh cũng đã thấy rõ mặt của cô gái đang nằm. Gương mặt cô gái còn trắng hơn cả tuyết, ánh sáng chiếu xuống khiến cho người ta có cảm giác trong suốt mong manh không nói nên lời. Thậm chí, còn có thể nhìn rõ những mạch máu đằng sau lớp da đó... Cô gái cứ nằm lặng im như vậy, trông như một tiên nữ làm người ta không đành lòng quấy rầy.
Nghe được tiếng bước chân, hai mắt cô gái mở ra, trông thấy Thẩm Dư thì hô: “Ông nội!” Nhưng đến khi nhìn thấy Đường Nghiêu bên cạnh ông thì thân thể lại co rụt, có chút e ngại. Bởi vì mang trên người căn bệnh kỳ lạ này mà cô bé bị không ít người xung quanh kêu là quái vật, từ đó cô tỏ ra rất kháng cự khi tiếp xúc với người lạ.
Không cần Thẩm Dư giới thiệu, Đường Nghiêu cũng biết búp bê trước mặt này chính là cháu gái Thẩm Như Mộng của ông.
Trên mặt Thẩm Dư lộ ra mấy phần ôn hòa, đi tới xoa đầu cháu gái: “Con cảm thấy thân thể sao rồi?”
Thẩm Như Mộng nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ. Phơi nắng rất dễ chịu.”
Chuyện nằm phơi nắng dưới cái nắng hơn ba mươi độ này vẫn cảm thấy dễ chịu mà bị người khác biết được, không khéo còn bị cho là mang bệnh tâm thần.
Thẩm Dư cười nhạt một tiếng, chỉ là trong tươi cười lại có đắng chát. Bởi vì một vài nguyên nhân mà tới bây giờ người thân của ông cũng chỉ còn lại một cô cháu gái này. Nhưng con bé lại bị bệnh tật quấn lấy thân, ông không biết mình còn đủ dũng khí để nhìn thấy cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh lần nữa hay không nữa. ( truyện trên app T𝕪T )
“Yên tâm đi, nhất định ông nội sẽ chữa khỏi bệnh cho con!” Trong lòng Thẩm Dư lóe lên một tia kiên định.
Ông chỉ vào Đường Nghiêu bên cạnh, nói: “Cậu ta tên là Đường Nghiêu, là người ông nội mời đến đây xem bệnh cho con.”
Thẩm Như Mộng nghe vậy thì đưa mắt nhìn Đường Nghiêu, thân thể lặng lẽ co lại trên ghế mây, có vẻ kháng cự, thấp giọng nói: “Ông nội, con không muốn bọn họ chữa bệnh cho con.”
Thẩm Dư an ủi mà vỗ vỗ tay cô bé, nói: “Không có việc gì đâu. Y thuật của cậu ta còn giỏi hơn cả ông nội con, nói không chừng có thể chữa khỏi cho con đấy. Đến lúc đó con có thể ra ngoài chơi, không cần ở nhà cả ngày nữa rồi.”
Nghe thấy thế con mắt Thẩm Như Mộng sáng lến, nói: “Anh ta có thể chữa khỏi bệnh cho con thật sao?”
Thẩm Dư nhẹ gật đầu nhưng trong lòng cũng không đặt quá nhiều niềm tin cho lắm. Mặc dù Đường Nghiêu có thể sử dụng châm cứu Thiên Nữ Tán Hoa đã bị thất truyền từ lâu nhưng bệnh của Như Mộng lại rất kỳ quái, lại mắc nhiều năm như vậy, cho nên ông cũng không tin tưởng quá nhiều.
Còn Thẩm Như Mộng lại rất tin tưởng lời Thẩm Dư đã nói, ánh mắt nhìn về phía Đường Nghiêu cũng có nhiều hơn một tia dũng cảm và một phần mong đợi. Do cơ thể mang bệnh lạ nên quanh năm cô bé chỉ ở nhà, không được giao lưu với mọi người, con đường duy nhất để cô biết đến thế giới bên ngoài chỉ có TV và sách báo tạp chí mà thôi.
“Vậy làm phiền cậu rồi.” Thẩm Dư nói với Đường Nghiêu.
Đường Nghiêu gật gật đầu, vừa rồi anh vẫn luôn không nói gì, chính là để quan sát tình trạng bệnh của Thẩm Như Mộng, nhưng lại càng xem lại càng thấy kinh hãi. Ánh mắt anh đảo qua tay của Thẩm Như Mộng, có thể thấy được đã có một tầng băng mỏng được kết lại trên đó.
“Rốt cuộc đây là bệnh gì vậy?” Mãi cho tới khi Thẩm Dư rời đi Đường Nghiêu vẫn đang chìm trong suy tư.
“Không phải anh tới đây để xem bệnh cho tôi sao?” Thẩm Như Mộng thấy Đường Nghiêu đang ngẩn người không khỏi mở miệng nhắc nhở. Vừa nói cô vừa duỗi cổ tay trắng ngần của mình ra.
Lúc này Đường Nghiêu cũng lấy lại tinh thần, đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh ghế mây, đặt hai ngón tay lên bắt mạch cho cô, nhắm mắt lại nghiêm túc cảm nhận từng mạch đập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT