Hoắc Triều đút tay vào túi quần, bước gần lại vài bước, rũ mắt nhìn vào đôi mắt của cô, khóe môi hơi cong lên, vẻ mặt cười như không cười: "Sao em không kêu tôi hái mặt trăng xuống cho em luôn đi?"
Thư Nhĩ chớp chớp mắt, thanh âm mềm mại chứa đầy sự hoang mang: "Nhưng mà, anh có thể không?"
Nếu anh có thể hái được, thì cô sẽ không nói hai lời mà nhận lấy tinh cầu kia.
Hứa Trầnn và Triệu Chi Phong đứng kế bên nghe đoạn đối thoại bỗng nhiên bật cười, Triệu Chi Phong còn cố ý học theo giọng điệu của Thư Nhĩ nói: “Nhưng mà, anh có thể không?”
Ha ha ha. Lời này cảm động quá.
Triệu Chi Phong xem như mở mang kiến thức hiểu được cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.
Đàn ông sao có thể nói không thể được? Huống chi là loại người tự cao tự đại như Hoắc Triều?
Cậu ta và Hoắc Triều quen biết nhau từ lúc hai người còn đang mặc yếm. Mười mấy năm qua, cậu ta chưa bao giờ nghe được hai chữ không thể từ trong miệng Hoắc Triều.
Hoắc Triều rất kiêu ngạo, chuyện mà anh có thể làm được thì anh sẽ làm được tất.
Nhưng mà hái trăng tặng người, đừng nói là Hoắc Triều, người trên cả thế giới này ai làm được chứ.
Ai có thể ngờ tới là Thư Nhĩ sẽ có phản ứng không giống người bình thường chứ, trả lời lại một câu như vậy?
Lẽ nào có người dám tặng thì cô dám lấy thật luôn sao?
Hoắc Triều cười ha ha, đứng kế bên trêu ghẹo nói: "A Kiêu à, cố gắng kiếm tiền, làm Elon Musk của Trung Quốc, đầu tư ngành công nghiệp hàng không, để cho công chúa nhỏ sớm ngày được lên vũ trụ, ở trên mặt trăng!"
Kinh doanh hàng không vũ trụ, thực hiện giấc mơ lên vũ trụ, có thể nói là một lý tưởng quá xa xôi. Mấy người họ lúc này cũng không đặt những câu nói đùa này để trong lòng.
Thời gian không còn sớm nữa, tiếp tục nói chuyện nữa thì bọn họ sẽ muộn mất.
Học sinh trường Nhất Trung rất đông, lớp 11 và lớp 12 chia ra hai khu. Nhưng mà hai khu rất gần nhau cho nên bốn người cùng nhau đi đến dưới lầu rồi mới chia ra.
Bởi vì đi chung với mấy người Hoắc Triều, nên trên đường đi Thư Nhĩ đã nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ.
Tạm biệt mấy người Hoắc Triều, cô vừa mới đi đến cửa phòng học đã thấy Ninh Manh phấn khích mà nhảy lại gần nói: "Thư à, năm nay bắt đầu bình chọn 'nữ thần học đường' rồi nè."
‘Nữ thần học đường?’
Thư Nhĩ có chút ấn tượng đối với cuộc bình chọn này, hình như trong sách có nhắc đến mấy câu. Nhưng bởi vì nữ chính không phải là học sinh trường này nên tác giả không có miêu tả kĩ về hoạt động này.
Ninh Manh ở kế bên, tận tuỵ phổ cập thể lệ cuộc thi cho cô: "Mỗi năm một lần, ‘Nữ thần học đường’ sẽ chọn ra tổng cộng ba người, sẽ do các học sinh bình chọn, toàn bộ quá trình sẽ được công khai rất rõ ràng, kết quả cũng rất công bằng. Ai được yêu thích nhất, thì người đó sẽ được bình chọn."
Thư Nhĩ không cảm thấy hứng thú lắm, không quan tâm nói: "Vậy thì có ích lợi gì chứ?"
"Sao lại không có ích ? Chẳng lẽ cậu không hy vọng tên của mình được lưu danh sử sách, cho dù tốt nghiệp bao nhiêu năm thì các em khóa sau cũng biết đến cậu?"
Thư Nhĩ hỏi một câu trúng vào trọng tâm: "Chẳng lẽ cậu còn nhớ rõ nữ thần mấy năm trước sao?"
Thư Nhĩ nghĩ rằng Ninh Manh sẽ không biết nhưng không nghĩ tới cô lại gật đầu, chậm rãi nói: “Mình có biết đến mấy người nổi danh nhất trong đó, nói đâu xa xôi, chị Lâm Ngọc Vy vừa mới tốt nghiệp năm trước chính là nữ thần học đường liên tục trong ba năm, là hoa khôi hoàn toàn xứng danh của Nhất Trung. Hơn nữa trong trường học còn có một cái tường nữ thần, ở bên trên dán rất nhiều ảnh chụp của nữ thần mà trường chọn ra, mỗi năm sẽ có rất nhiều học sinh của các trường khác nghe danh mà đến nhìn xem.”
Hoạt động bình chọn 'nữ thần học đường' của Nhất Trung đã có từ nhiều năm trước, làm rất cẩn thận, có sức ảnh hưởng nhất định trong toàn thành phố.
Ninh Manh tiếp tục mê hoặc Thư Nhĩ: "Thư à, cậu xem, bây giờ danh tiếng của cậu vang dội như vậy, có rất nhiều học sinh biết đến tên của cậu, hơn nữa cậu xinh đẹp như vậy, hoàn toàn có thể thử nha. Cho dù không thắng thì cũng coi như là đã có tham dự."
Bây giờ Ninh Manh đã trở thành một fan nhỏ của Thư Nhĩ.
Chỉ là từ trước đến nay người tham dự hoạt động bình chọn nữ thần học đường rất nhiều, cạnh tranh rất quyết liệt.
Dù sao thì con gái ở thời đại này thì ai mà không có giấc mộng được trở thành nữ thần?
Thư Nhĩ không có hứng thú đối với hoạt động lần này. Hơn nữa, nếu muốn thắng được danh hiệu nữ thần thì còn phải xây dựng hình tượng cho mình, quá phiền phức.
Nhưng mà...
Thư Nhĩ đảo mắt, cô vẫn quyết định tham gia!
Bởi vì Ninh Manh nói đúng một câu, nhờ Hoắc Triều mà danh tiếng của cô bây giờ rất nổi, rất nhiều người biết đến cô.
Trong sách, không phải bởi vì nữ phụ ở trong trường học đột nhiên nổi bật mà nữ chính ghen tị hay sao, cho nên mới hận nữ phụ như vậy đúng không? Không chừng là bởi vì nữ chính bị bệnh ghen ăn tức ở nên sau này mới ác ý chèn ép nữ phụ như vậy.
Cho nên, cô phải lấy cái danh hiệu nữ thần học đường, làm tức chết nữ chính kia!
Lúc này đã bắt đầu tiết tự học buổi sáng nhưng bởi vì không có giáo viên trong lớp nên Thư Nhĩ quang minh chính đại lười biếng nằm ườn trên bàn.
Muốn thắng hoạt động này không phải là một chuyện rất dễ dàng sao?
Tục ngữ có câu ăn của người thì phải giúp người làm việc, cho bọn họ nhiều lợi ích chẳng lẽ còn sợ bọn họ không bỏ phiếu cho cô.
Hơn nữa, trong lòng cô đã nghĩ ra một sáng kiến rất hay.
Loại chuyện cáo mượn oai hùm này, cô là người am hiểu nhất!
Nghĩ như vậy, cô đi ra khỏi phòng học, tìm một góc yên tĩnh gọi điện thoại cho cửa hàng gà rán lớn nhất thành phố.
Cô đặt một phát ba nghìn năm trăm đùi gà rán, còn có ba nghìn năm trăm ly trà sữa.
Mỗi khối của Nhất Trung có ba mươi sáu lớp, mỗi lớp có khoảng ba mươi người, cộng thêm giáo viên công nhân trong trường học nữa, tính toán sơ sơ thì tổng cộng có khoảng ba nghìn năm trăm người trong trường.
Thư Nhĩ cảm thấy học sinh tuổi này đa số đều thích ăn gà rán uống trà sữa, cô cũng không ngoại lệ.
Nếu cho mỗi một học sinh trong trường học một phần gà rán với trà sữa thì chắc là sẽ nhận được rất nhiều thiện cảm.
Thầy cô trong trường học sẽ không tham gia bỏ phiếu nhưng cô cũng đặt luôn, đã đặt nhiều như vậy rồi thì thêm một hai trăm nữa cũng không có bao nhiêu.
Nếu đã muốn tăng thiện cảm của mọi người thì tăng hết thiện cảm của học sinh với thầy cô giáo luôn một thể.
Đương nhiên là cô không có nhiều tiền như vậy rồi, nhưng không phải bên cạnh cô đang có sẵn một 'cây ATM di động' sao? Chỉ có ba nhìn năm trăm phần trà sữa với gà rán thôi, tính tổng hết chắc chỉ khoảng ba mươi lăm triệu đồng.
Dùng tiền của nam chính, tạo thế lực cho chính mình, tăng thiện cảm, để cho toàn bộ học sinh giáo viên trong trường bỏ phiếu cho chính mình, trợ giúp mình lên làm nữ thần học đường, cách này quả thật không thể hay hơn được nữa!
Thư Nhĩ trong lòng tự thả like cho chính mình.
Lúc người bán hàng nhận được điện thoại còn cho rằng mình đang nghe lầm, cô ấy hỏi lại thêm một lần nữa vẫn là câu nói lúc ban đầu, cô ấy nghĩ rằng Thư Nhĩ đang gọi điện để trêu đùa.
"Vị tiểu thư này, trò đùa này không vui đâu."
Thư Nhĩ không thích nghe mấy lời này.
Không phải chỉ có ba nghìn năm trăm phần gà rán với trà sữa thôi hay sao? Nếu là kiếp trước, cô nói đặt ba nghìn năm trăm phần là đặt ba nghìn năm trăm phần luôn.
Thư Nhĩ lẩm bẩm một tiếng rồi nói: "Ai thèm đùa? Cô biết Hoắc Triều không? Nhân vật nổi tiếng nhất của Nhất Trung. Ba ruột của anh ta là Hoắc Tuấn Quốc, tỷ phú nổi danh cả nước. Bây giờ cậu Hoắc muốn đặt ba nghìn năm trăm phần gà rán và trà sữa cho Nhất Trung để tạo lợi thế cho cô gái mà anh ta muốn theo đuổi, để cho tất cả mọi người biết đến cô gái kia."
"Cô gái Hoắc Triều muốn theo đuổi" trong lời Thư Nhĩ là chính cô. Tuy rằng biết là giả nhưng mặt cô không đỏ, hít thở cũng rất bình thường.
Chột dạ? Không tồn tại, xấu hổ? Đương nhiên là càng không thể rồi.
Người bán hàng nhận điện thoại đang hoài nghi về cuộc đời.
Con nhà giàu bây giờ đều phách lối như vậy sao, chơi như vậy vui lắm sao?
Hơn nữa hình như con nhà giàu này mới học trung học phổ thông thì phải, chi mạnh tay như vậy sao? Sau này thì sao? Có phải là muốn tặng phi thuyền vũ trụ luôn hay không?
Vì dỗ con gái vui vẻ, cái gì cũng có thể làm được như vậy?
Cô ấy lắp bắp nói: "Cái này... Thì được, nhưng bên chúng tôi không thể cung cấp nhiều trà sữa, gà rán nhiều như vậy cùng một lúc."
Thư Nhĩ chớp chớp mắt nói: "Không phải là mấy người là chuỗi cửa hàng sao? Nếu nguyên liệu ở thành phố này không đủ thì có thể có thể sang thành phố bên cạnh, hoặc là lấy các nơi khác trên cả nước phân phối về, như vậy không phải là được rồi sao?"
Nhân viên bán hàng không biết nói gì cho đúng.
Đơn này quá lớn, cô ấy không thể tự mình quyết định, đợi lát nữa còn phải trao đổi với quản lý.
Thư Nhĩ cũng không muốn nói nhiều với cô ấy nữa: "Chút tiền đó cậu Hoắc sẽ không quỵt đâu, số điện thoại của tôi cô cứ ghi lại, cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Dù sao thì mặc kệ mấy người tiêu tốn bao nhiêu sức lực, ngày hôm nay các người phải giao đủ ba nghìn năm trăm phần gà rán với trà sữa đến Nhất Trung cho tôi, đã hiểu chưa? cậu Hoắc ở lớp 12A7, tôi chỉ giúp anh ta chuyển lời mà thôi."
Lúc này, đã kết thúc tiết tự học buổi sáng, sắp vào học rồi.
Thư Nhĩ nhanh chóng nói câu cuối cùng: "Đến lúc nhân viên giao hàng của cửa hàng giao gà rán và trà sữa đến, giao cho một trăm linh tám lớp học ở Nhất Trung, nhớ là phải nói một câu."
Người bán hàng ngây ngốc, theo bản năng hỏi: "Nói cái gì?"
"Hôm nay, cậu Hoắc mời cả trường, mong mọi người ủng hộ Thư Nhĩ nhiều hơn. Nhớ bỏ một phiếu quý giá cho cô ấy trong cuộc bình chọn ‘Nữ thần học đường’ nhé!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT