Anh trai?

Anh trai cái gì?

Hứa Trần kinh hãi nhìn người anh em tốt của mình, bây giờ là năm nào rồi còn chơi trò "Anh trai em gái"? Cái kiểu trò chơi lỗi thời này, đến anh ta cũng chẳng còn chơi nữa rồi? Cũng không phải là học sinh cấp hai, dù có chơi trò mập mờ cũng không thể chơi những trò trẻ con như vậy nữa.

Nghe thấy vậy Hoắc Triều nguy hiểm híp mắt lại.

Thư Nhĩ cũng không quan tâm họ nghĩ gì.

Chẳng phải các cô gái trong phim truyền hình Hàn Quốc đặt biệt danh cho các chàng trai là Oppa sao?

Cô đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi, mỗi lần xem phim Hàn đều thấy nữ chính hét lên gọi nam chính là Oppa thì cả mặt nam chính đều cười ngốc nên rất muốn thử xem sao. Thật đáng tiếc khi kiếp trước không có chàng trai nào khiến cô muốn hét lên như thế này.

Hơn nữa, ở kiếp trước áp lực học tập quá nặng, căn bản là cô cũng chẳng còn tâm trí để làm một việc gì khác.

Nhưng bây giờ thì khác, trước đó cô đã từng học hành rất chăm chỉ, nền tảng kiến thức cơ bản vẫn còn đó, thành tích của cô cho dù như thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ không quá tệ.

Nếu ở kiếp này áp lực học tập đã không còn quá nặng nề vậy thì cô đương nhiên là sẽ có thời gian rảnh để làm những gì mình muốn.

Sau khi xuyên vào sách, dù sao cũng là nam chính đến chọc giận cô trước, vậy thì đừng trách cô có chút làm màu.

Mặc dù tính cách của nam chính không tốt nhưng Thư Nhĩ không sợ anh trong thời gian đang học năm cuối của cấp ba. Thư Nhĩ đã đọc qua và biết rằng vào thời điểm này nam chính đã an phận hơn. Thời điểm anh ăn chơi nhất là hai năm đầu cấp ba.

Hai năm trước, khi đua xe Hoắc Triều đã tự mình thử nghiệm độ tin cậy của túi khí để kiểm tra khả năng vận hành của xe, chơi đến nỗi khiến bản thân phải nhập viện không chỉ một lần. Trò chơi mà anh thường chơi là va chạm giữa hai chiếc ô tô, hai chiếc ô tô va vào nhau với tốc độ rất cao, ai bỏ vô lăng trước sẽ thua cuộc. Và anh ấy chưa bao giờ bỏ vô lăng trước, một lần cũng chưa từng.

Có thể tưởng tượng được trước đây Hoắc Triều điên cuồng như thế nào.

Nhưng bây giờ anh đã bớt phóng túng đi rất nhiều. Chỉ cần không đụng đến giới hạn của anh thì tính tình của anh so với trước kia cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Ở Trong sách nói trong năm lớp 12, nam chính đã không còn xấu tính như trước nữa, đây chính là sự tự tin của Thư Nhĩ trước mặt anh.

Hứa Trần lộ vẻ kinh ngạc: “Em gái, nghe anh nói này...”

Thư Nhĩ lập tức cắt ngang lời Hứa Trần: “Tôi không phải là em gái của anh.”

Mặc dù Hứa Trần là một người đàn ông to lớn, nhưng anh ta không hề ngu ngốc.

Những năm gần đây đi theo Hoắc Triều, anh ta cũng đã từng gặp qua nhiều cô gái nhỏ muôn hình muôn vẻ và cũng biết được thói quen thường ngày của họ.

Anh chợt nhận ra và nói: “Em chỉ là em gái của Triều thôi phải không?”

Thư Nhĩ nghiêm túc gật đầu.

Hứa Trần buồn cười, ối giời em gái ơi, em đúng là ‘em gái ruột’ rồi.

Hoắc Triều đút hai tay vào túi, liếc nhìn Hứa Trần cảnh cáo, ra hiệu không được nói nhảm.

Hứa Trần nhún vai, dang hai tay lùi lại một bước và ra hiệu để lại tất cả không gian ở đây cho hai người họ.

Thật ra Hoắc Triều cũng chẳng có gì muốn nói, anh cũng không thân quen với Thu Nhĩ, chỉ biết đối phương là ân nhân cứu mạng của anh khi còn bé, ngoài ra bọn họ cũng không có tiếp xúc gì với nhau.

Về việc Hoắc Triều làm sao xác định được Thư Nhĩ chính là bé gái năm đó, anh thực sự cũng đã điều tra một chút.

Ngày khai giảng, anh vô tình biết tên của cô, cái tên đặc biệt như vậy chắc hẳn sẽ không có nhiều người trùng tên.

Anh đã xem hồ sơ của cô, cô là người của huyện B, cô đã sống ở huyện B hơn mười năm, mãi đến năm nay cô mới đến Bắc Kinh và chuyển đến ngôi trường này.

Điều quan trọng nhất là cô cũng đã từng trải qua trận động đất kinh hoàng kia và may mắn sống sót.

Có thể đồng thời đáp ứng được ba điều này, trừ khi cô chính là bé gái năm đó nếu không thì không thể có khả năng khác.

Về ngoại hình ...

Điện thoại di động của anh đã bị hỏng trong trận động đất mười năm trước, cho nên anh không chụp ảnh làm kỷ niệm. Nhiều năm trôi qua, cộng với thương tích của anh khi đó, không dễ gì có thể tỉnh táo lại được. Vì vậy, anh đã không thể nhớ rõ dáng vẻ của cô gái nhỏ đó từ lâu rồi.

Nhưng Hoắc Triều không hề nghĩ rằng bản thân mình sẽ nhận lầm người.

Sở dĩ anh không để lộ thân phận ngày từ đầu là bởi vì anh chưa nắm rõ tính cách của đối phương. Nếu như đối phương dựa vào ân tình thuở nhỏ mà lợi dụng anh, đưa ra yêu cầu gì đó quá đáng. Cho dù giàu có nhưng anh cũng không muốn bị lợi dụng.

Thư Nhĩ không biết nam chính đang nghĩ gì, ngay cả khi cô biết thì cô cũng chẳng quan tâm.

Cứ nghĩ đến việc sau này nam chính biết mình đã nhận nhầm người lại còn bị cô chơi xỏ làm cô lại thấy buồn cười. Nhưng mà sau khi nghĩ lại tất cả những gì nữ chính đã làm với nữ phụ, và sau khi bản thân lại trở thành nữ phụ thì cô lại không thể cười được nữa.

Cô mím môi cố gắng nở một nụ cười, đưa hộp trái cây trong suốt trong tay ra và nói: “Anh trai, cái này trả lại cho anh.”

Hoắc Triều nhíu mày nhìn cái hộp trong tay.

Hai ngày trước anh không lấy lại hộp trái cây, nhưng anh không ngờ hôm nay cô lại chủ động mang đến trả.

Nhưng ngay cả khi nó đã được trả lại, anh cũng sẽ không bao giờ mang nó về nhà nữa. Đây là hộp dùng một lần và gia đình anh cũng không thiếu mấy cái hộp này.

Nhưng mà anh vẫn đưa tay ra nhận lấy, dù sao thì đợi lát nữa cũng ném vào sọt rác mà thôi.

“Còn chuyện gì nữa không?”

Bất cứ ai tinh mắt đều biết rằng Hoắc Triều chỉ đang hỏi một cách tùy tiện.

Nhưng Thư Nhĩ tận dụng cơ hội gật đầu như gà con mổ thóc: “Có chứ, đúng rồi tan học cùng nhau về nhà đi.”

Hứa Trần vẫn luôn trốn ở một bên nghe trộm bọn họ nói chuyện, vừa nghe đến câu này liền kinh ngạc há hốc mồm.

Đây là cái tốc độ gì?

Hai người vậy mà đã cùng nhau đi về nhà rồi?

Không phải, chủ yếu là vì anh ta cảm thấy bạn học nhỏ này trước đây khá trầm lặng và sống nội tâm, sao có thể đột nhiên trở nên hào phóng, nhiệt tình và năng động như vậy?

Còn dám trêu chọc Hoắc Triều?

Khóe miệng Hoắc Triều giật giật: "Em..."

Thư Nhĩ biết Hoắc Triều muốn mở miệng cự tuyệt.

Nam chính trong sách thật ra rất khó hòa hợp, loại chuyện đi học về cùng với con gái như thế này gần như là chưa từng xảy ra.

Nhưng chuyện gì cũng sẽ có lần đầu tiên mà, vậy để cô làm khơi dòng trước là được rồi.

Thu Nhĩ không cho nam chính có cơ hội từ chối nên đã ngắt lời anh và nói: "Anh trai có chuyện gì vậy? Không phải là anh đang theo đuổi em sao?"

Hứa Trần bật cười suýt nữa thì sặc cả nước miếng, anh ta cười đến nỗi cả người đều run lên.

Theo đuổi?

Ha ha ha ha ha ha.

Nếu không phải đã biết rõ Hoắc Triều là người như nào, vừa rồi còn tự mình hỏi riêng Hoắc Triều, biết Hoắc Triều không có ý đó với đối phương, nếu không thì nhìn điệu bộ của nữ sinh này ngay cả anh ta cũng suýt chút nữa tin vào điều đó.

Còn nam chính, trên mặt anh lộ ra biểu cảm cười như không cười.

Thư Nhĩ mím môi, giả vờ đau lòng: “Mấy ngày nay anh gửi hoa quả và sữa cho em, không phải đang theo đuổi em sao?”

Hoắc Triều nghiêng đầu, cả anh và Hứa Trần đều biết anh không có ý đó, nhưng nhìn lại hành động của anh trong ba ngày qua, hình như nó có vẻ thực sự dễ khiến người khác hiểu lầm.

Vậy thì chỉ cần thẳng thắn thừa nhận nó là được.

Điều này đối với Hoắc Triều mà nói cũng chẳng tính là gì.

Đối với ân nhân cứu mạng mình khi còn nhỏ, anh đồng ý cho cô một số đặc quyền.

“Đúng.”

‘Đúng?’

Thư Nhĩ không ngờ nam chính lại thừa nhận một cách dễ dàng như vậy, nhưng cô cũng không sợ diễn.

“Anh ơi, vậy ngày mai anh vẫn tặng em sữa và hoa quả đúng không?”

‘Nếu có thêm những món ăn vặt khác thì còn gì tuyệt hơn!’

Nhưng Thư Nhĩ cũng không dám nói như vậy, cô cũng biết rằng việc gì cũng có chừng mực, cần phải biết điểm dừng.

Cô sợ bản thân lỡ chọc giận nam chính, đến lúc đó ngay cả sữa vào hoa quả như lúc đầu cũng sẽ không còn nữa.

Cô biết rằng việc gì cũng phải tiến triển từ từ từng bước một, dù sao nữ chính còn mấy tháng nữa mới xuất hiện, ngày tháng còn dài nên cô cũng không vội vàng.

Hoắc Triều không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn Thu Nhĩ, hỏi: “Tại sao lại gọi tôi là anh trai?”

Vẻ mặt Thư Nhĩ tỏ ra kinh ngạc nói một cách tự nhiên: “Bởi vì anh lớn hơn em, tại sao em không thể gọi là anh trai?”

“Vậy còn Hứa Trần thì sao?”

“Hứa Trần?” Lúc đầu Thư Nhĩ còn lúng túng một chút sau đó nói: “À, ý anh là cái người bạn học cùng lớp với anh đó hả? Anh ta có theo đuổi em đâu.”

Thư Nhĩ chú ý đến vẻ mặt của nam chính càng ngày càng trở nên tươi cười, lập tức cô liền nịnh nọt một chút: “Anh trai, đây là danh hiệu độc quyền dành cho anh đấy.”

Hoắc Triều nhún vai tỏ ý không thành vấn đề.

Thư Nhĩ đắc ý nhếch mép cười trộm một cái. Nam chính vốn tưởng rằng mình đã giành quyền chủ động, nhưng lại không ngờ bản thân đã bị cô lừa suốt, cảm giác này thật thích.

“Anh ơi, em ở đây đợi anh nhé.”

Hoắc Triều nhìn Thư Nhĩ đầy ẩn ý, ​​thẳng thắn đồng ý: “Được thôi.”

Chỉ cần lát nữa cô đừng khóc là được.

Hứa Trần vô thức đưa ngón tay cái của mình lên cho Thu Nhĩ.

Phải biết rằng những nữ sinh trong Nhất Trung muốn được cùng đi học về Hoắc Triều không biết có bao nhiêu người. Cho dù là mỗi ngày một người thì một năm cũng không xếp hết được.

Có bao nhiêu người đỏ mắt mong chờ muốn được lại gần hơn với Hoắc Triều? Đáng tiếc là bọn họ không làm được, tất cả đều không làm được.

Trong hơn hai năm cấp ba, chỉ có một cô gái duy nhất có thể thành công cùng đi về nhà với Hoắc Triều, đó chính là Thu Nhĩ.

Chưa cần nói đến thái độ của Hoắc Triều đối với Thư Nhĩl à như nào, nhưng sau khi Thư Nhĩ trở thành người đầu tiên có thể cùng đi học về với Hoắc Triều, thì đến ngay cả Hứa Trần cũng phải nể phục.

Hoắc Triều và Hứa Trần đều đi xe đạp đến trường, nhưng lần này về nhà lại có thêm một Thu Nhĩ, mọi người vẫn chưa được coi là thân quen, Hứa Trần thấy không tiện, Hoắc Triều thì lười, vì vậy đành dắt xe đạp đi bộ.

Mặc dù Thư Nhĩ rất muốn ngồi vào ghế sau xe của nam chính, nhưng cô cũng biết loại chuyện này không cần gấp gáp.

Dọa nam chính sợ chạy mất là không được.

Cô đeo cặp sách cứ tung tăng ríu rít suốt dọc đường, miệng nói cười không ngớt.

Hoắc Triều nhìn Thư Nhĩ ở bên cạnh, có thêm hiểu biết mới về cô, nhìn cô chẳng khác gì một nữ sinh cấp hai, cho nên chắc cũng không có quá nhiều suy nghĩ xấu.

Nhưng như thế này cũng khiến người ta rất đau đầu. Nếu như là đổi thành anh của hai năm trước, có lẽ anh đã mất bình tĩnh từ lâu rồi.

Nói chuyện được một lúc, Thư Nhĩ mới nhớ ra và nói: “Đúng rồi, hai người chỉ cần đưa tôi đến tiểu khu Thạch Lộ là được.”

Sau khi Hứa Trần nghe thấy điều này, anh ta nói với vẻ mặt nhăn nhó: “Em gái… không phải, em à, em không thể nói sớm hơn được à? “

Thân hình to lớn phối hợp cùng với biểu cảm như thế này, có một loại cảm giác rất dễ thương.

Vị trí của tiểu khu Thạch Lộ nằm ở hướng ngược lại so với hướng họ đang đi.

Hơn nữa bọn họ đã đi rất lâu rồi, nếu bây giờ quay lại vậy bọn họ phải đi bao lâu? Cũng không phải là không đi được, chỉ là cảm thấy rất lãng phí thời gian.

Thư Nhĩ chu chu cái miệng lên, môi vểnh lên đến nỗi có thể treo đc hẳn một chai dầu lên đó cũng được.

Cô có vẻ ngoài rất xinh đẹp, lông mi dài, khuôn mặt ưa trông rất ngoan ngoãn, dáng vẻ làm nũng của cô ấy nhìn lại càng thêm vô tội đáng yêu.

Hứa Trần vốn dĩ đang muốn tức giận, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thu Nhĩ, cơn tức giận của anh ta đã tiêu tan đi một chút.

Thôi bỏ đi, anh ta còn có thể làm gì nữa? Có thể đánh cô để trút giận không? Nhìn dáng vẻ của cô gái này chắc cũng không phải là cố ý.

Cũng có thể là vì được Hoắc Triều, nhân vật quan trọng và cũng là trùm trường của trường Nhất Trung đưa về nhà nên phấn khích quá mà đã đi nhầm hướng.

Thư Nhĩ rất bất lực, cô thực sự không biết rằng tiểu khu Thạch Lộ và hướng mà bọn họ đang đi lại là hai hướng ngược nhau.

Dù cố tình muốn gây chuyện nhưng cô cũng biết nam chính và bạn của anh bây giờ đang là học sinh cuối cấp.

Cô không đến nỗi cố tình trì hoãn thời gian tự học của họ.

Lúc đầu, cô thậm chí còn không nhớ nổi nguyên chủ sống ở đâu, may mắn thay, vừa rồi đang trò chuyện với họ đột nhiên cô nhớ ra tên khu chung cư mà mình đang sống.

Nếu không hôm nay cô đúng là có nhà mà không thể về được.

Lúc này đây Hoắc Triều cũng đã mất hết kiên nhẫn, anh cố gắng kìm nén chút nóng giận, trực tiếp ngồi lên xe đạp lại, một chân đặt trên mặt đất, quay sang nói với Thư Nhĩ ở bên cạnh: “Ngồi lên đi, tôi đưa em về nhà.”

Thư Nhĩ tròn mắt ngạc nhiên, cô không ngờ anh lại nói như vậy, nhưng sau khi phản ứng lại, cô lập tức ngồi vào ghế sau xe, nam chính chủ động đưa cô về nhà, nếu không ngồi thì hơi phí.

Thật không ngờ rằng lúc trước cô vẫn muốn ngồi ghế sau xe của nam chính, hiện tại thật sự là được ngồi lên rồi. Tuy rằng không phải là cô cố ý để bọn họ đi đường vòng, nhưng kết quả hiện tại có thể coi như là hài lòng.

Hứa Trần ngẩn ra.

Phục, không thể không phục!

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play