Đoàn Dự sững sờ khi nghe những lời mà Lộ Viễn Bạch nói, cả người lập tức cứng ngắc trên ghế sô pha, trong lúc nhất thời không hề cử động.
Ngay cả bình thường đôi mắt đen vẫn luôn bình đạm không dao động, lúc này lại tràn ngập sự bất ngờ.
Ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh.
Lộ Viễn Bạch vừa rồi nói hai tiểu tổ tông kia lớn lên rất nhiều.
Giọng điệu này hết sức hiểu rõ Thí Thí và Mi Mi.
Nhưng mà trước kia ở bệnh viện Lộ Viễn Bạch nói với anh rằng cậu không có trí nhớ của ba tháng trước kia.
Nhưng là nếu không có trí nhớ của ba tháng lúc hai người còn thân mật, khăng khít thì tại sao Lộ Viễn Bạch lại có thể biết được hai tiểu tử Thí Thí và Mi Mi.
Lúc trước, Lộ Viễn Bạch nói cậu không có ký ức của ba tháng kia, Đoàn dự cũng từng nghi ngờ. Lúc sau, bác sĩ nói rõ tình hình thực tế của Lộ Viễn Bạch quả thật cậu không có đoạn ký ức đó nên Đoàn Dự mới tin.
Nhưng mà hiện tại câu trả lời chính xác đã xảy ra trước mắt.
Ánh mắt của Lộ Viễn Bạch dừng lại ở màn hình điện thoại di động, thanh âm nói chuyện rất nhẹ nhàng có chút sự yêu thích, tựa như lúc đó lơ đãng phát ra âm thanh giống như cảm thán.
Lúc trước, cậu phải rời khỏi đây một thời gian để quay phim, hai tiểu tử Thí Thí cùng Mi Mi còn là hai thằng nhóc con.
Lộ Viễn Bạch nhớ rõ lúc ấy Thí Thí ngay cả kêu cũng không kêu chỉ biết gào khóc đến nhỏ giọng rầm rì.
Thế mà không nghĩ hiện tại tới hai tiểu tử kia đã lớn.
Mặc dù Mi Mi vẫn nhỏ con nhưng trên người luôn toát ra vẻ ngạo mạn, từ nhỏ đã ngang ngược.
Thí Thí ở trong video vẫn có chút ngu ngốc giống với hồi nhỏ rất đáng yêu, duy nhất bất đồng là hiện tại hình như có hơi béo.
Tuy rằng trước đây Thí Thí chính là nhiều thịt nhưng hiện tại lại phát triển theo hướng hình dạng giống với quả bóng.
Lúc này, Lộ Viễn Bạch nhìn hai tiểu tử trong điện thoại giống như hai đứa trẻ mới lớn căn bản là không ý thức được chính mình nói gì.
Nhưng sủng vật quá mập chính là không tốt.
Lộ Viễn Bạch nhăn mặt lại có chút lo lắng “Hiện tại Thí Thí dường như có chút béo.”
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch với ánh mắt nguy hiểm, giống như một con sói chờ đợi để bắt được con mồi đã lâu.
Cố ý nói ngược lại ý của cậu: “Anh cảm thấy không tồi.”
Một câu này cảm thấy rất tốt, hình ảnh một người nam nhân làm mẹ không có trách nhiệm liền đi lên.
Lộ Viễn Bạch nghe xong có phần mất hứng liền nhăn mặt, hoàn toàn không nhận thức được cuộc trò chuyện hiện tại của hai người có bao nhiêu nguy hiểm đối với cậu.
Video bị tạm dừng trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Thí Thí, biết thì còn nghĩ là một con Corgi chân ngắn, không biết còn tưởng rằng đó là một quả bóng có lông.
Lộ Viễn Bạch hơi di chuyển điện thoại qua phía Đoàn Dự nhưng trong lòng vẫn yêu đứa con trai, nói một cách khéo léo “Thí Thí dường như béo hơn các con chó khác.”
Nói xong còn cố ý phóng to màn hình sợ Đoàn Dự không nhìn thấy phần mỡ trên người đứa con trai.
Mà lúc này trên màn hình Thí Thí cũng vô cùng phù hợp, ngu ngốc nhìn camera, khẽ thè lưỡi, cộng thêm trang hoàng quý tộc xung quanh, nhất thời nó giống như con nhà địa chủ ngốc nghếch.
Lộ Viễn Bạch cũng liếc nhìn Đoàn Dự vừa nói cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên tựa hồ có chút không vui.
Giống như lên án Đoàn Dự vì sao lại để cho đứa con trai ăn đến béo như vậy.
Nhưng mà đôi mắt sắc bén, thâm sâu của Đoàn Dự buông xuống, nhờ Lộ Viễn Bạch cho anh xem đồ vật không chút dấu vết đem khoảng cách của hai người trong lúc đó kéo gần lại.
Trong miệng nói ra những lời có chút cẩu thả “Nó trưởng thành rồi, béo một chút rất bình thường.
Lộ Viễn Bạch nghe xong lập tức lắc đầu “Không bình thường.”
Đoàn Dự nhìn cậu “tại sao lại không bình thường?”
Lộ Viễn Bạch chỉ Thí Thí ở trên màn hình “Thí Thí so với các con chó khác béo ...”
Sau đó tạm ngừng lại một chút, trong lúc nhất thời không chấp nhận khuyết điểm của đứa nhỏ, vẻ mặt của cha nó giống như đang bối rối. Nhưng cuối cùng vẫn nói: “Con chó khác phát triển theo chiều dài còn Thí Thí lại phát triển theo chiều ngang.”
Tốt lắm, không cần Đoàn Dự giới thiệu, hiện tại Lộ Viễn Bạch đã nói chính xác cái tên Thí Thí không biết bao nhiêu lần.
“Tăng cân không tốt sao? Minh chứng nó quá khỏe mạnh.”
Trước khi Đoàn Dự đến thị trấn nhỏ ven biển này, ở nhà vẫn luôn đối xử tốt với Thí Thí và Mi Mi, cũng có thể nói là tốt lắm chính là hoàn toàn cưng chiều.
Đồ dùng dành cho chó mèo hầu như là mua suốt trong thời gian ngắn, đồ chơi của thú cưng cũng được mua thành đống.
Ở phương diện ăn uống, cũng là cố ý chọn lựa đồ ăn cho mèo, đồ ăn cho chó. Bởi vì có lúc bộ dạng ngốc nghếch của Thí Thí giống với Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự đôi khi sẽ thiên vị Thí Thí nhiều hơn.
Nhưng hai tiểu tử kia đều là Lộ Viễn Bạch để lại, biết chính mình không công bằng sau đó Đoàn Dự bù đắp vật chất cho cho Mi Mi khò khè khò khè, lấy làm an ủi.
Hai tiểu tử kia quả thực chính là khởi đầu phản nghịch, cùng những con vật ở cửa hàng thú cưng bình thường, bởi vì được Lộ Viễn Bạch chiếu cố, bọn họ chỉ trong một đêm đã trở thành hoàng tử của nhà họ Đoàn.
Dù sao con chó cũng không phải không sủa. Đôi mày cau có của Lộ Viễn Bạch không hề giãn ra sau khi nghe những lời của Đoàn Dự, "Tuy là tốt nhưng béo quá sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cậu ấy."
Đoàn Dự: "nó hồi nhỏ không phải là hư thế này sao?"
Mập mạp, Thí Thí giống như quả bóng.
Thực ra sau khi Đoàn Dự xem xong video phát hiện Thí Thí cùng với con chó khác quả thực có chút béo hơi. Nhưng vì hiện tại vì muốn bức Lộ Viễn Bạch nói thêm chút nữa chỉ có thể làm như không quan tâm.
Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch mất hứng nhìn Đoàn Dự “Sao anh không một chút quan tâm tới Thí Thí.”
Những lời này tràn ngập tính buộc tội.
Cậu đã nói tình trạng hiện nay của Thí Thí rất béo, không khỏe mạnh, thế mà người nam nhân trước mắt vẫn là một bộ dáng không quan tâm.
Đoàn Dự “Anh như thế nào lại không quan tâm đến nó?”
Lộ Viễn Bạch “Nó béo, nguy hại đến sức khoẻ anh cũng không để ý.”
Thực sự không xứng đáng với chức vụ của một người cha.
Đoàn Dự tựa vào sô pha nhìn cậu không có ý định mở miệng phản bác.
Lộ Viễn Bạch tiếp tục nói “Hiện tại Thí Thí nhất định phải giảm bớt lượng thức ăn đồng thời vận động mới được bằng không vài năm sau sẽ bị gan nhiễm mỡ.”
“Tuy rằng khi còn nhỏ cũng là bộ dạng bụ bẫm nhưng mà không thể để béo như thế này được.”
Thí Thí là đứa vô cùng hiền lành so với những con chó khác. Lúc trước, đều bị những con vật khác trong cửa hàng tranh đồ ăn, bây giờ mới được ăn no.
“Thí Thí bây giờ đã lớn hơn rất nhiều nhưng béo như thế này trước một tuổi cũng không tốt. Nếu có một ngày Thí Thí không thể đi lại vì chân quá mập thì sẽ làm sao?."
Đến lúc đó Thí Thí chỉ có thể như con rùa nhỏ, bĩu môi vẫy vẫy hai cái chân ngắn chậm rãi bò trên mặt đất.
Vừa nghĩ đến về sau có thể xảy ra, Lộ Viễn Bạch không khỏi lo lắng về tương lai của Thí Thí.
Nhìn thấy người đàn ông đối diện với mình giữ im lặng, Lộ Viễn Bạch vội la lên: "Anh có nghe không?"
Nhưng mà nam nhân cũng không chút để ý gật đầu giống như đang suy nghĩ cái gì đấy, căn bản là không nghe những lời Lộ Viễn Bạch vừa nói.
Lộ Viễn Bạch thấy vậy có chút tức giận, quay đầu đi không hề nhìn anh, lẩm nhẩm trong miệng: "Anh không quan tâm đến Thí Thí chút nào." "Như vậy vậy Thí Thí cũng sẽ không thích anh.” “không cần anh quan tâm, chờ khi trở về em sẽ mang Thí Thí đi.” Nói xong lại thêm một cậu “Cũng mang theo Mi Mi đi luôn.”
Một cọng lông cũng không cho Đoàn Dự giữ.
Lộ Viễn Bạch hé cái miệng nhỏ bắt đầu mong đợi giống như muốn chồng đau lòng.
Sau này khi hai người ly hôn, cậu nhất định mang theo hai tiểu tử đi cùng.
Đi thật xa để Đoàn Dự không tìm thấy.
Đẻ rồi anh ấy sẽ hối hận.
Lúc này, Lộ Viễn Bạch trông giống như những bậc cha mẹ đang tranh giành quyền nuôi con trong một vụ kiện ly hôn.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch quay người sang chỗ khác liền từ chỗ dựa của ghế sô pha ngồi thẳng dậy.
"Em cảm thấy anh không quan tâm đến Thí Thí?"
Lộ Viễn bạch quay lưng về phía anh gật đầu,
"Anh quan tâm. "
Lời này nói ra, Lộ Viễn Bạch do dự một chút rồi khẽ quay đầu lại liếc nhìn Đoàn Dự với đôi mắt đào hoa tràn đầy sự không tin tưởng.
Nói dối.
Dù sao vừa rồi Đoàn Dự biểu hiện không quan tâm đến sức khỏe của Thí Thí.
Ngay cả khi cậu nói với giọng trách móc nói anh không quan tâm đứa nhỏ, Đoàn Dự cũng không định bác bỏ ý kiến ấy.
Mà Lộ Viễn Bạch tự động phân loại việc không phản bác của Đoàn Dự không cần lý do.
Không có lý do gì để ngụy biện.
Đoàn Dự nhìn ánh mắt nghi ngờ của cậu tiếp tục nói “Trước kia anh chuyển ổ cho hai tiểu tử kia.”
Lục Nguyên nhíu mày, "Anh chuyển đi đâu?"
“Chuyển tới thư phòng tầng ba.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong vô cùng ngạc nhiên không khỏi nói ra “Thật sao?”
Từ trước tới Đoàn Dự trong lúc làm việc không thích bị quấy rầy, lúc đầu khi cậu vào thư phòng cũng khiến anh nhíu mày, đến khi hai người nảy sinh cảm tình, Đoàn Dự mới đồng ý cho Lộ Viễn Bạch đi vào.
Công việc của Đoàn Dự bận rộn và môi trường làm việc phải yên tĩnh nhưng anh đã chuyển ổ của Thí Thí và Mi Mi đến phòng làm việc.
Trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch dường như rất bất ngờ.
Bây giờ căn bản không thể nói Đoàn Dự có quan tâm đến hai đứa nhỏ hay không.
Vừa rồi nói về vấn đề sức khoẻ của Thí Thí người đàn ông đó tỏ ra thờ ơ, câu trả lời không mặn mà cũng chẳng nhạt.
“Sau đó hai tiểu tử kia lúc nào cũng có thể vào phòng ngủ của anh, ở phòng ngủ của anh còn có thể tuỳ tiện leo lên thậm chí nhảy trên giường.”
“Sáng nào anh cũng dắt chúng đi dạo trước khi đi làm, có những chú mèo con và chú chó con khác, chúng nó đều có nhau.”
Nghe tới hai tiểu tử kia có thể vào phòng ngủ Đoàn Dự bất cứ lúc nào khiến cậu ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Lộ Viễn Bạch biết Đoàn Dự có chút nghiện sạch sẽ, tuy rằng không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không giống một người tùy tiện thả chó mèo vào phòng.
Dù sao hai đứa chó mèo đi đâu cũng rụng nhiều lông như vậy.
Tuy nhiên, hiện tại Đoàn Dự lại để Thí Thí và Mi Mi vào phòng ngủ tùy ý đồng thời cho phép hai đứa nhỏ nhảy lên giường.
Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Lộ Viễn Bạch.
Sau đó Đoàn Dự nghiêng người đến gần Lộ Viễn Bạch, “Em có biết tại sao không?”
Cách tiếp cận của Đoàn Dự khiến Lộ Viễn Bạch bất giác nuốt nước bọt.
Không đợi Lộ Viễn Bạch trả lời, chợt nghe Đoàn Dự nói tiếp.
“Bởi vì em.” Đoàn Dự nhìn chằm chằm Lộ Viễn Bạch, "Bởi vì em để lại chúng nó cho anh."
Lộ Viễn Bạch nhìn ánh mắt của Đoàn Dự chột dạ liền rụt cổ lại.
Nhất thời, cậu có chút khẩn trương nên nói lắp “Những chuyện trước kia em không nhớ rõ.”
Ai biết được lời này vừa nói ra, khuôn mặt thờ ơ của nam nhân xuất hiện nụ cười hiếm thấy.
Lộ Viễn Bạch cảm thấy bực bội một lúc nhưng lại không biết tại sao.
"Anh cười cái gì vậy?"
Đoàn Dự nhướng mày nhìn cậu, "Em nói anh cười cái gì?"
Lộ Viễn Bạch đột nhiên cảm thấy trong lòng có linh cảm không ổn.
Không đợi Lộ Viễn Bạch đặt câu hỏi lần thứ hai chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông trước mặt nói “Làm sao mà em biết được?”
Lộ Viễn Bạch nhìn anh đầy nghi ngờ.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch một cách nguy hiểm, "Thí Thí và Mi Mi là tên."
Lời này nói ra đồng tử của Lộ Viễn Bạch lập tức co rút lại. Trong nháy mắt, Lộ Viễn Bạch nhanh chóng đứng dậy … chạy.
Nhưng mà người đàn ông đã sớm đoán trước được hành vi của cậu.
Lộ Viễn Bạch vừa mới đứng dậy còn chưa kịp cất bước sau đó liền ngã ngồi vào lòng Đoàn Dự.
“Em còn muốn chạy?”
Hơi thở nóng rực của người đàn ông dồn dập đến tận tai và giữa cổ anh. Cậu cảm thấy làn da ở cổ rất nóng như sắp bị bỏng, kích thích Lộ Viễn Bạch rụt cổ lại.
Lộ Viễn Bạch lúc này không thể nói được lời nào, đôi môi đỏ mọng của cậu run lên một lúc, căn bản là cậu chưa phục hồi lại sau khi bản thân bị bại lộ.
Bởi vì Lộ Viễn Bạch biết
Cậu xong rồi.
Cậu không hề mất đi ký ức của ba tháng kia bị bại lộ, hiện tại không thể bỏ qua mối quan hệ của Đoàn Dự đơn giản như vậy.
Lộ Viễn Bạch có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của người đàn ông lúc này.
Dù trước đó, trên mặt Đoàn Dự nở nụ cười nhưng trong đôi mắt đó lại không có nụ cười.
Thậm chí nó khiến lưng người ta ớn lạnh.
Lộ Viễn Bạch thậm chí không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, cả người sợ hãi nhất thời khẽ run lên.
Cậu không biết rằng có phải lương tâm cắn rứt sau khi lời nói dối bị bại lộ, hay là nỗi sợ hãi khi đối mặt với Đoàn Dự, một người đàn ông nguy hiểm này không.
Hiện tại trong đầu Lộ Viễn Bạch chỉ có một chữ.
Chạy!
Bây giờ cậu phải thoát khỏi Đoàn Dự.
Nếu như chậm một chút sẽ không đảm bảo được điều gì sẽ xảy ra.
Ngay sau đó, Lộ Viễn Bạch kịch liệt vùng vẫy trong lòng Đoàn Dự.
Nhưng mà lúc này, cánh tay của Đoàn Dự ở bên hông giống như dây xích kiên cố. Cho dù Lộ Viễn Bạch có vùng vẫy như nào cũng không có dấu hiệu buông lỏng.
“Lộ Viễn Bạch.”
Giọng nói lãnh đạm của Đoàn Dự vang lên bên tai, khiến Lộ Viễn Bạch bất giác nuốt nước bọt vào trong.
Đoàn Dự cũng có thể cảm nhận rõ ràng thân thể cứng đờ trong vòng tay anh.
Nhất thời bị người trước mắt làm cho dở khóc dở cười.
Hóa ra cậu cũng có lương tâm cắn rứt.
Vừa rồi tôi giúp cậu lau tóc có hơi thân mật chút, Lộ Viễn Bạch sẽ quay đầu lại nhìn anh với vẻ oán hận.
Nhưng mà hiện tại Đoàn Dự đang ôm cậu vào lòng, vòng tay ôm eo cậu, tấm lưng gầy của Lộ viễn Bạch áp sát vào ngực Đoàn Dự, nhất thời thân thiết chặt chẽ, không thể so với hai lần trước bất luận cái gì đều thân mật.
Nhưng mà lúc này Lộ Viễn Bạch giống như một con chim cút nhỏ co lại thành quả bóng với lương tâm cắn rứt, không dám nhìn Đoàn Dự một chút nào.
Đoàn Dự ôm lấy người, toàn bộ hơi nóng mà anh thở ra đều đổ lên gáy trắng nõn của Lộ Viễn Bạch "Sao em không nói?"
Âm thanh này là đầy nguy hiểm. Nó giống như một lời cảnh báo được đưa ra trước khi thảm họa ập đến.
Nhưng mà hiện tại, cậu rất sợ nhưng cậu bị người ôm vào lòng căn bản không thể di chuyển.
Đây là khoảng thời gian dằn vặt nhất, dù biết rằng sẽ gặp nguy hiểm 100% nếu ở lại đó nhưng không đi được trốn cũng không thoát được.
Lộ Viễn Bạch cúi đầu, hơi thở một lúc càng nhẹ, tim đập dữ dội trong lồng ngực.
Đoàn Dự giơ tay giữ hàm dưới của Lộ Viễn Bạch rồi đè cả người cậu ra sau.
Lực không hề nhẹ, đầu của Lộ Viễn Bạch dựa vào vai của Đoàn Dự.
Lúc này khoảng cách của hai người rất gần, Đoàn Dự chôn đầu vào gáy của Lộ Viễn Bạch, trong nháy mắt làn da liền run rẩy.
Đoàn Dự hơi nâng mắt lên nhìn cậu, chỉ thấy môi mỏng trắng nõn của Lộ Viễn Bạch mím chặt, không nói được lời nào.
“Sợ không?”
Giọng nói lãnh đạm của người đàn ông truyền đến tai cậu nhưng khi Lộ Viễn Bạch nghe lại giống như tiếng chuông cảnh báo trước.
Đúng như Đoàn Dự đã nói.
Cậu thực sự sợ hãi.
Trước đây, cậu bất cẩn, với trí nhớ của ba tháng đó, cậu hoàn toàn quên mất Đoàn Dự nguy hiểm như thế nào.
Đoàn Dự nhìn cái cổ trắng nõn của Lộ Viễn Bạch trong lúc này hận không thể cắn một cái.
"Lộ Viễn Bạch, em cũng biết sợ hãi?!"
Nhìn thấy người trong tay mình sợ hãi đến mức không nói được lời nào Đoàn Dự nhất thời cảm thấy mình vô cùng nực cười.
Sự cưng chiều mà anh dành cho Lộ Viễn Bạch có thể là quá mức, để người trước mặt có thể dối trá lừa gạt anh không nhớ ra ký ức ba tháng này rõ ràng là sợ anh.
Hiện tại, Đoàn Dự chỉ cần nghĩ đến những lời mà lúc trước Lộ Viễn Bạch nói với anh sau khi tỉnh lại, Đoàn Dự hận không thể cắn chết Lộ Viễn Bạch.
Không vì cái gì cả, là lúc trước Lộ Viễn Bạch ở trong bệnh viện đã nói với anh những lời tuyệt tình.
Khi đó, anh cho rằng Lộ Viễn Bạch không có ký ức của ba tháng kia, sau khi nghe xong cũng cảm thấy hết sức sợ hãi.
Nhưng mà hiện tại Lộ Viễn Bạch căn bản không quên ký ức của ba tháng kia, nhớ lại những lời mà đối phương nói trước kia, Đoàn Dự liền cảm nhận được trái tim giống như bị giao đâm một nhát, máu chảy đầm đìa.
Lộ Viễn Bạch là người đầu tiên dám trêu chọc anh.
Hơn nữa đối phương vô cùng ngang ngược, ở trong lòng rõ ràng có tồn tại sợ hãi nhưng vẫn lừa gạt anh.
“Lộ Viễn Bạch.’ Đoàn Dự nắm cằm dưới của Lộ Viễn Bạch, có chút dùng lực khiến cho người trong lòng phải ngẩng lên nhìn anh.
Hiện tại, thái độ của Đoàn Dự đối với Lộ Viễn Bạch không còn ôn nhu. Lộ Viễn Bạch buộc phải nhìn Đoàn Dự, một đôi mắt chột dạ trốn tránh ánh mắt của Đoàn Dự, cậu một chút cũng không dám nhìn Đoàn Dự.
Đoàn Dự nhìn cậu “Anh không biết được em lại nói dối anh như vậy?”
“Lộ Viễn Bạch có phải hay không anh đối với em rất tốt nên mới cho mình ở trước mặt anh làm càn như vậy sao?”
Đoàn Dự càng nói âm thanh càng lạnh, lực đạo của hai cánh tay bên hông Lộ Viễn Bạch càng ngày càng lớn.
“Chơi đùa thế rồi, em còn gì để nói không.”
Lúc này trên người nam nhân tràn ngập lửa giận, mỗi lần nói về hành vi phạm tội lúc trước của Lộ Viễn Bạch đều gằn từng chữ một.
Lộ Viễn Bạch lúc này buộc chính mình phải bình tĩnh lại, hiện tại bị một người vây quanh, không có khả năng chạy thoát.
Tiến cũng là một dao, lui cũng là một dao.
Hiện đã không còn cơ hội để lui bước chỉ có thể tiến lên.
Cậu là một diễn viên, hiện tại không thể diễn được.
Hiện tại chỉ cần khuôn mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua không phải chột dạ là có thể.
Cậu có thể làm được.
Lộ Viễn Bạch lẩm nhẩm, sau đó mạnh mẽ giả bộ trấn định ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự.
Ngay sau đó liền đứng lên.
Lộ Viễn Bạch: ........
Cậu đánh giá bản thân mình quá cao.
Trước mặt Đoàn Dự ý chí của cậu dường như không đủ.
Đoàn Dự nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, "Có phải vì trước đây anh quá tốt với em nên mới dám đối xử với anh như vậy."
Bây giờ Lộ Viễn Bạch ở trong lòng Đoàn Dự giống như một con sói nhỏ mắt trắng. Sự chân thành mà anh đã không dành trong nhiều năm đã được trao cho Lộ Viễn Bạch tất cả trong ba tháng.
Ai ngờ rằng bên kia sẽ vứt bỏ, giống như một tên cặn bã sau khi làm xong chuyện kéo quần lên, bỏ đi.
"Nói chuyện!"
Lộ Viễn Bạch bị dọa cho sợ hãi , sau đó giọng nói nhỏ như muỗi kêu. Cậu kéo tay Đoàn Dự ở eo ra, nói, "Anh làm em đau."
"Giả bộ đáng thương cũng vô ích. ”
Tuy rằng người đàn ông ngoài miệng nói như vậy nhưng lực đạo của vòng tay trên hông cũng nới lỏng một chút.
Trong nháy mắt trên mặt Lộ Viễn Bạch nóng lên “Em không có”
Sau đó, cậu rụt cổ chột dạ, chốn ánh mắt của Đoàn Dự, và nói: "Em không có ..."
Đoàn Dự trừng phạt lấy một tay nhéo nhéo cái má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch, "Còn nói không có!"
Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch vô tội nhìn anh một cái.
Lúc bình thường, Đoàn Dự không thể chịu nổi Lộ Viễn Bạch nhìn mình bằng ánh mắt này, nhưng hiện tại tình huống đặc biệt, anh không thể theo Lộ Viễn Bạch, nếu không kẻ dối trá này sau này sẽ càng tệ hơn.
Ỷ vào tình yêu của anh, cậu ngang ngược trước mặt anh.
Giọng của Đoàn Dự lớn hơn một chút, và Lộ Viễn Bạch khẽ bĩu môi khi gầm lên.
Trước giờ Đoàn Dự dù có tức giận đến đâu cũng chưa từng đối xử với cậu như vậy, dù có tức giận đến mấy cũng chỉ nói vài câu uy hiếp với khuôn mặt lạnh lùng.
Căn bản không giống như bây giờ, khí thế của hai người hoàn toàn không ngang nhau.
Trong lòng cậu có một khoảng trống rất lớn, và Lộ Viễn Bạch đã có chút nóng nảy khi bị mắng.
Đúng vậy, cậu đã bị Đoàn Dự chiều chuộng trong suốt thời gian này.
Câu nói "ỷ lại và kiêu ngạo" được thể hiện một cách sinh động trên người của Lộ Viễn Bạch.
Hít sâu một hơi, cậu gượng gạo ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự.
“Em nên làm gì? Em không muốn liên quan quá nhiều đến anh nên em chỉ có thể nói dối anh." Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch với ánh mắt đau khổ.
Lúc này Lộ Viễn Bạch vẫn rất liều lĩnh tiếp tục nói: "Ba tháng này chúng ta bình đẳng. em cũng trả giá giống như anh cho tình cảm của mình, nhưng đấy chính là kết cục cuối cùng của chúng ta."
"Khi nói ra những lời như vậy em cũng đã cân nhắc rất lâu." Lộ Viễn Bạch dừng lại, "Đoàn Dự anh là người như thế nào? Em là người như thế nào? Địa vị của anh trong xã hội vượt qua rất nhiều người, có quyền thế, anh muốn gì mà chẳng có? Căn bản không cần giữ em lại ở cùng với anh"
"Anh nói rằng anh yêu em nhưng ai biết mối quan hệ này của anh có thể kéo dài bao lâu. Em đối với anh chỉ là một sự mới mẻ"
"Khi anh chơi chán rồi sẽ vứt bỏ, anh sẽ không kiên trì như bây giờ.”
Trong mắt Đoàn Dự dậy sóng, nhất thời anh bá đạo đến mức muốn trừng phạt cậu thật nặng.
Lộ Viễn Bạch không biết.
Cậu không những không biết mình bị làm sao mà giờ còn có dũng khí mở mắt nói những điều này trước mặt Đoàn Dự.
"Hơn nữa, bây giờ anh không thích em, mà là cậu nhóc mười tám tuổi ... à ..."
Lộ Viễn Bạch còn chưa nói xong đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sau đó cả người nằm vững trên chân Đoàn Dự.
Ngay sau đó, có một âm thanh giòn giã bên tai cậu, Lộ Viễn Bạch ngay lập tức cảm thấy mông mình đau nhói.
Đoàn Dự đè Lộ Viễn Bạch trên chân anh rồi đánh vào mông của Lộ Viễn Bạch.
TYT & Ánh Trăng Sáng team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT