Đạo diễn ngồi cạnh Lộ Viễn Bạch ra sức khuyên nhủ, cũng thật lòng thật dạ muốn tốt cho Lộ Viễn Bạch.
Ít nhiều gì Lộ Viễn Bạch cũng kém ông hai mươi tuổi, nếu như ông ấy kết hôm sớm hơn một chút, có thể con của ông cũng bằng tuổi với Lộ Viễn Bạch rồi.
Lúc Lộ Viễn Bạch đưa cho hai mẹ con kia chiếc đùi gà, đạo diễn đã nhìn ra Lộ Viễn Bạch là một đứa trẻ hiền lành, cũng là thật lòng hy vọng Lộ Viễn Bạch có thể tốt lên, không phải bận tâm lo nghĩ gì.
Suy cho cùng hai người đã hợp tác nhiều năm như vậy, cũng coi là cho nhau thành tựu.
Trước đây khi Lộ Viễn Bạch kết hôn cũng có không ít lo lắng, thậm chí còn có một khoảng thời gian băn khoăn không biết đứa trẻ Lộ Viễn Bạch này gả vào nhà họ Đoàn có bởi vì nghề nghiệp không tương xứng mà bị chèn ép hay không.
Nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ Đoàn Dự chăm sóc cho Lộ Viễn Bạch giống như là chăm sóc cho tâm can bảo bối, đạo diễn biết mình đã nghĩ nhiều rồi.
Đứa trẻ Lộ Viễn Bạch này lại còn có thể đưa mắt ra hiệu cho ông chủ lớn nữa cơ, không cần ông phải lo lắng.
Thấy Lộ Viễn Bạch vẫn đang cúi đầu nhìn quả táo không nói lời nào, không biết tại sao đạo diễn lại không kiềm được tức giận, tiến lên hung hăng vỗ vào đầu của Lộ Viễn Bạch, “Lời tôi nói tên nhóc nhà cậu có nghe không đó.”
Lộ Viễn Bạch sững sờ một lát, sau đó đưa tay xoa đầu, nhàn nhạt đáp lại, “Nghe rồi.”
“Vậy tôi nói cái gì?”
Đạo diễn nhìn cậu chằm chằm.
Trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch không biết phải mở miệng như thế nào, cuối cùng đành phải dựa theo ý tứ của đạo diễn tổng kết một chút, “Về sau đối xử với Đoàn tiên sinh tốt hơn.”
Ai ngờ lời này nói ra lại càng làm đạo diễn không hài lòng, “Ở nhà cậu gọi người ta như này sao?”
“…”
Lộ Viễn Bạch nhìn ông, cũng không biết mình nói sai chỗ nào rồi, nên vẫn gật gật đầu.
Đạo diễn hận rèn sắt không thành thép, “Sao lại gọi là Đoàn tiên sinh, cậu gọi người ta thân mật hơn chút không được sao?”
Suy cho cùng thời hạn hợp đồng kết hôn của hai người vẫn còn, cũng không thể để cho người ngoài biết được chuyện này, tuy rằng Lộ Viễn Bạch muốn phản bác nhưng cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt vào trong bụng mà đáp lại: “Vậy phải gọi như thế nào?”
Đạo diễn: “Gọi thân mật hơn.”
Nghe xong Lộ Viễn Bạch lại bắt đầu im lặng, đạo diễn nhìn dáng vẻ của Lộ Viễn Bạch lúc này, cũng biết đứa trẻ này nhất định là không thể nói ra ngoài miệng những lời như vậy.
“Thay đổi! Đứa nhóc nhà cậu giữ bộ dáng đó ở trước mặt người khác là được rồi, chẳng lẻ về nhà còn đối xử lạnh như băng với người ta?”
Lộ Viễn Bạch mím môi, đưa mắt nhìn người đàn ông ở cách đó không xa, sau đó lại nói với đạo diễn: “Sao ông lại theo phe của anh ấy”
Giống như người hợp tác cùng đạo diễn Trương mấy năm qua không phải Lộ Viễn Bạch mà là Đoàn Dự.
Nhưng mà lúc này, ánh mắt đạo diễn Trương nhìn Đoàn Dự như là một người mẹ vợ đang nhìn đứa con rể, càng nhìn càng vừa ý, “Người ta thân là ông chủ của một công ty lớn như vậy, lại vì cậu bận trước lo sau, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Lộ Viễn Bạch: “…”
Đạo diễn: “Tôi nói nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi, về sau cậu đối xử với người ta tốt hơn một chút, không thể giống như hôm nay được.”
Lộ Viễn Bạch chậm rãi gật đầu.
Đạo diễn: “Cậu đừng chỉ biết gật đầu, phải nói ra.”
Lộ Viễn Bạch: “Biết rồi ạ.”
“Biết cái gì.?”
“Về sau đối xử tốt với anh ấy.”
“Tốt như thế nào?”
Đạo diễn truy hỏi không tha.
Lộ Viễn Bạch nhìn đạo diễn một cái, biết mình không thể đánh trống lảng, đành phải từ bỏ kháng cự nói ra, “Quan tâm nhiều hơn, thân mật hơn, săn sóc hơn.”
Đạo diễn sau khi nghe được lời này mới hài lòng, “Được rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi, tầm nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu quay.”
Sau khi đạo diễn đi rồi, Lộ Viễn Bạch mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Vị đạo diễn Trương này cũng là một trong số ít những người nhìn thấu được nội tâm của Lộ Viễn Bạch.
Theo như mối quan hệ của Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự lúc này, trên thực tế, cậu và Đoàn Dự không có quan hệ gì.
Nhưng nghe được những lời đạo diễn vừa nói, Lộ Viễn Bạch cũng không khỏi bắt đầu ngẫm lại chính mình.
Cậu đúng như những gì đạo diễn Trương đã nói, có chút được nuông chiều quá thành quen.
Suy cho cùng, Đoàn Dự vì cậu đã làm không ít việc mà bản thân không cần phải làm.
Lộ Viễn Bạch đưa mắt nhìn về phía Đoàn Dự, lúc này người đàn ông dường như vẫn chưa xử lý xong công việc, đang bàn bạc chuyện gì đó qua điện thoại với người bên kia.
Làn gió mùa hè thổi từng cơn nhè nhẹ, khó có thể mang đến cảm giác mát mẻ.
Lộ Viễn Bạch ngồi dưới bóng cây, trên tay còn cầm hai quả táo đỏ thẫm, trong chốc lát cậu giống hệt con mèo đang nằm ngửa bụng phơi nắng, đôi mắt lại còn hơi nheo lại.
Chờ đến khi Đoàn Dự nói chuyện điện thoại xong, xoay người lại đã thấy Lộ Viễn Bạch đang nghỉ ngơi dưới bóng cây.
Đoàn Dự nhẹ bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lộ Viễn Bạch, nhìn hai quả táo đỏ thẫm mà Lộ Viễn Bạch đang giữ trong tay, sau đó cầm lấy cây quạt nhỏ ở kế bên, nhẹ nhàng đem đến cho Lộ Viễn Bạch từng làn gió mát mẻ.
Khi cậu nhỏ này ngủ, vừa ngoan ngoãn lại vừa yên tĩnh.
Đoàn Dự tỉ mỉ quan sát, chỉ có điều là anh không biết, chỉ khi nào có anh, thiếu niên này mới có thể yên tâm nhắm mắt mà đi vào giấc ngủ.
Đoàn Dự đưa tay giúp Lộ Viễn Bạch vén vài sợi tóc rối trên trán, và rồi tầm mắt của anh rơi xuống gương mặt của Lộ Viễn Bạch, theo đó hướng xuống dưới, ánh mắt mất kiểm soát dừng lại ở phần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh bị lộ ra dưới lớp cổ áo.
Hầu kết của Đoàn Dự chuyển động lên xuống.
Sau đó ép buộc bản thân nhìn đi chỗ khác, tiếp tục cầm quạt nhỏ quạt gió cho Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch đang nằm nghỉ có lẽ cũng cảm nhận được sự mát mẻ, vô thức nhích lại gần về phía Đoàn Dự.
Đoàn Dự nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, nếu như lúc người này tỉnh dậy cũng như thế này thì tốt biết mấy.
Cái nhích lại gần của Lộ Viễn Bạch, làm khoảng cách giữa hai người được rút ngắn không ít.
Ánh mắt Đoàn Dự đặt trên môi Lộ Viễn Bạch.
Anh không phủ nhận chút nào, rằng trước giờ anh luôn có dục vọng đối với Lộ Viễn Bạch.
Đối phương là người mà anh yêu, việc có dục vọng là một điều cực kỳ bình thường.
Khi Lộ Viễn Bạch đến huyện nhỏ quay phim đã để lại cho anh những nỗi nhớ nhung, Đoàn Dự nghĩ rằng bản thân theo đuổi Lộ Viễn Bạch, âm thầm cho bản thân một điều ngọt ngào dường như cũng không có gì gọi là quá đáng.
Đoàn Dự nhìn chằm chằm đôi môi của Lộ Viễn Bạch hồi lâu, sau đó khẽ nghiêng đầu.
“Viễn…”
Bên kia sắp bắt đầu quay phim, thì ra là Thẩm Ngọc Trì vốn định sang đây để gọi Lộ Viễn Bạch lại nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt mà ngẩn người ngay tại chỗ.
Chỉ thấy Đoàn Dự hơi nghiêng đầu, giống như giây tiếp theo sẽ cùng người ấy hôn nhau.
Thẩm Ngọc Trì bị cảnh tượng trước mắt làm cho đau nhói, những lời nói vốn định thốt ra để gọi Lộ Viễn Bạch ngay tức thì nghẹn trong cổ họng, không thể phát ra bất kỳ âm tiết nào.
Thậm chí nếu hai người hôn nhau cũng không có vấn đề gì, danh tiếng hiển hách của người đàn ông trước mặt là bạn đời hợp pháp của Lộ Viễn Bạch, điều mà anh ấy làm ngay lúc này đây là chuyện cực kỳ bình thường giữa hai người.
Tiếng vang này của Thẩm Ngọc Trì, hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của Đoàn Dự.
Lúc này khoảng cách giữa Đoàn Dự và môi của Lộ Viễn Bạch rất gần, nhưng bởi vì người ngoài đột nhiên xông vào khiến Đoàn Dự ngưng lại động tác.
Sau đó ngước mắt lên, nhìn về phía người đến bằng đôi mắt u ám.
Thẩm Ngọc Trì sau khi nhìn thấy ánh mắt của Đoàn Dự, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ, nhất thời đôi chân cũng quên mất cách bước đi.
Đoàn Dự liếc nhìn người nọ một cái, anh nhận ra người này, chính là người hồi trước được Lộ Viễn Bạch tặng hoa cho ở trên truyền hình.
Mà Đoàn Dự cũng có thể rõ ràng nhận ra được, người đang ở trước mặt này đối với Lộ Viễn Bạch có tồn tại những suy nghĩ không tầm thường.
Ánh mắt của hai người giao nhau, giữa họ hiển nhiên không có bất kỳ một tia thiện ý.
Vài giây sau, Đoàn Dự không nhìn người nọ nữa, mà quay đầu lại, ở trước mặt người đó nhẹ nhàng đặt lên gò má của Lộ Viễn Bạch một nụ hôn.
Nụ hôn này rất nhẹ, đặt trên gò má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch, dịu dàng dừng lại vài giây rồi mới lưu luyến rời đi.
Thẩm Ngọc Trì vốn đứng cách đó không xa, tay vô thức nắm chặt thanh quyền, cậu ta biết người đàn ông trước mặt là đang hướng mình tuyên bố chủ quyền.
Lộ Viễn Bạch thuộc về anh ấy.
Ngay sau khi Đoàn Dự hôn Lộ Viễn Bạch không lâu, Thẩm Ngọc Trì đã xoay người rời đi.
Đoàn Dự sau khi hôn Lộ Viễn Bạch xong trong lòng cực kỳ vui vẻ, tư vị kiểu này có thể nói là rất tuyệt vời.
Đoàn Dự cũng chưa bao giờ thân mật với bất kỳ ai như vậy, nhưng nụ hôn vừa rồi lại khiến anh vô cùng thỏa mãn.
Nhìn thấy bên kia bắt đầu dựng cảnh, Đoàn Dự không thể làm gì khác, đành phải đánh thức Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch có chút mơ màng mở mắt ra.
Đoàn Dự nhìn cậu, “Phải đi quay phim rồi.”
Lộ Viễn Bạch vừa mới tỉnh ngủ nghe Đoàn Dự nói xong liền ngoan ngoan gật đầu, sau đó đứng dậy định đi tới địa điểm quay phim.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước lại quay về.
Đoàn Dự có hơi bất ngờ.
“Rơi cái gì rồi sao?”
Lộ Viễn Bạch không nói chuyện, giây tiếp theo trong tay Đoàn Dự đã có thêm một quả táo lớn đỏ thẫm.
Lời nói của đạo diễn Trương dường như có một ma lực nào đó, lúc Lộ Viễn Bạch ngủ, trong đầu đều là những lời mà đạo diễn Trương đã nói, phải đối xử tốt với Đoàn Dự.
Ngay sau đó cũng không đợi Đoàn Dự nói gì, Lộ Viễn Bạch đã nhanh hơn một bước, xoay người đi tới địa điểm quay phim.
Vừa đến địa điểm quay, nhìn thấy phó đạo diễn đang cùng Thẩm Ngọc Trì nói gì đó, sắc mặt của Thẩm Ngọc Trì rất khó coi, sau khi nhìn thấy cậu đến rồi vẻ mặt có chút phức tạp.
Lộ Viễn Bạch thấy vậy cũng không để trong lòng, dù sao quan hệ giữa hai người cũng chỉ là đồng nghiệp không thân thiết.
Sau đó bắt đầu quay phim.
Cảnh này là một cuộc xung đột trực tiếp giữa Tích Thần và nhân vật chính.
Tích Thần và Tiêu Hàm đang là đối thủ đấu bóng rổ ở lớp.
Và trận thi đấu này cũng là lần đầu tiên Tích Thần tỏ thái độ không vừa mắt một cách trực tiếp đối với Tiêu Hàm.
Cảnh quay bắt đầu, vai chính Tiêu Hàm bước ra đầu tiên, ở trước ống kính thể hiện khí thế hăng hái trên sân bóng rổ cực kỳ ngầu.
Nhưng không lâu sau, khi Tích Thần ra sân mọi thứ đều thay đổi.
Trận đấu bóng rổ vốn đang ồn ào náo nhiệt vẫn như cũ, nhưng đối với một số người trên sân thì vở kịch hay chỉ mới bắt đầu.
Lúc đầu khi Tiêu Hàm dắt bóng, Tích Thần đứng cách đó không xa nhưng lại không làm gì.
Kỹ năng bóng rổ của Tiêu Hàm không tồi, thêm với ngoại hình cao lớn, lúc này trông vô cùng xuất chúng.
Người mẹ đến xem con trai thi đấu trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy rất tự hào.
Tích Thần khẽ quay đầu lại, ánh mắt âm u lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ đó một cái.
Ngay khi Tiêu Hàm sắp sửa úp bóng vào rổ, Tích Thần đột nhiên tiến lên hung hăng hất Tiêu Hàm xuống đất.
Tiêu Hàm ngã xuống đất, ngay lập tức trọng tài yêu cầu tạm dừng trận đấu, Tích Thần chỉ nói là tai nạn ngoài ý muốn.
Lần đầu thì cũng không có ai để ý, suy cho cùng ở trên sân bóng rổ, va va chạm chạm là điều khó tránh khỏi.
Nhưng rất nhanh đã có lần thứ hai, lần thứ ba……
Tiêu Hàm liền nổi giận, “Có phải là cậu cố ý không!”
Tích Thần không thèm đếm xỉa, liếc nhìn Tiêu Hàm một cái, giây tiếp theo liền đấm một quyền lên gò má của Tiêu Hàm, Tiêu Hàm ngã xuống đất ngay tức khắc, mà Tích Thần lại nở ra một nụ cười vô cùng ác liệt “Ầy, thì ra cậu biết.”
Một màn này khiến không ít người nơm nớp lo sợ, không biết lúc nào Tích Thần sẽ tiến đến đánh Tiêu Hàm, cậu giống như một tên côn đồ làm cho lòng người hoảng sợ.
Khi Lộ Viễn Bạch diễn cũng rất ra sức dẫn dắt Thẩm Ngọc Trì, cảnh này quay một lần đã qua.
Những phân cảnh trong hôm nay của Lộ Viễn Bạch đã quay xong, cũng không có công việc gì nữa.
Vậy nên cùng mọi người trong đoàn phim chào tạm biệt, dự định trở về khách sạn.
Trước khi đi, đạo diễn còn chưa yên tâm mà nhắc lại: “Đừng quên những lời tôi nói với cậu.”
Lộ Viễn Bạch nhìn ông một cái, nhàn nhạt nói, “Biết rồi ạ.”
Sau khi Lâm Mục và Đoàn Dự đã ngồi ổn định trên xe thì Lộ Viễn Bạch mới cùng đạo diễn nói xong, sau đó lên xe.
Mọi người lái xe trở về khách sạn, vừa bước vào cửa Lộ Viễn Bạch liền đi vào phòng tắm rửa.
Mà Đoàn Dự thì mở laptop ra, cấp tốc mở một cuộc họp trực tuyến.
Công việc vốn đã bận rộn, nhưng hiện tại Đoàn Dự không ở trong thành phố, trong phút chốc những công việc cần xử lý lại càng thêm phức tạp.
“Tổng giám đốc Đoàn, giai đoạn gần đây ngài có thể trở lại công ty không?”
Đoàn Dự nghe xong khẽ nhíu mày lại.
Nhân viên ở đầu dây bên kia nói tiếp: “Tổng giám đốc Đoàn, hiện tại ngài không có ở công ty, rất nhiều văn kiện, chỉ thị cần phải ký đều không có cách nào truyền đi.”
Quả thật nhân viên nói cũng không sai, từ trước đến giờ Đoàn Dự vẫn luôn là nhân vật trụ cột của công ty.
Nhưng mà hiện tại Đoàn Dự đã ở huyện nhỏ này sắp được một tháng, một tháng này không có Đoàn Dự đối với công ty mà nói đã là cực hạn rồi.
Đoàn Dự nghe xong trầm mặc hồi lâu, sau đó lãnh đạm nói: “Tôi sẽ sắp xếp thời gian trở về càng sớm càng tốt.”
Các nhân viên trong cuộc họp ở đầu dây bên kia nghe được Tổng giám đốc nhà mình đồng ý trở về càng sớm càng tốt, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng bình thường bọn họ đều rất e sợ Đoàn Dự, nhưng nếu người đàn ông này không có mặt, rất nhanh bọn họ giống như những người mất đi phương hướng, không biết phải đi theo hướng nào.
Sau khi Đoàn Dự khép máy tính, anh ngồi trên sô pha hồi lâu.
Nhưng quả thực là như vậy, anh vốn dĩ không phải người bình thường, gánh nặng trên người anh nào có dễ dàng gánh vác.
Anh đã ở trong cái huyện nhỏ này gần một tháng, cũng đã đến lúc phải trở về rồi.
Chỉ là……
Đoàn Dự ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ chinh, cảm xúc của người mà anh quan tâm đối với anh cho đến bây giờ vẫn sai lệch như cũ.
Nhưng mà ngay khi Đoàn Dự định đứng dậy, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, Đoàn Dự cho rằng đây lại là chuyện gì liên quan đến công việc nên lập tức kết nối.
“Xin chào, xin hỏi ngài là người nhà của Lộ Viễn Bạch phải không?”
Đoàn Dự nghe được lời này hơi sửng sốt, “Phải, tôi là người yêu của em ấy.”
“Ngài chính là Đoàn tiên sinh nhỉ, không biết bây giờ ngài có rảnh hay không, hiện tại chúng tôi có một vấn đề liên quan đến Lộ tiên sinh, cần làm phiền ngài một lát.”
Đoàn Dự nghe thấy tên của Lộ Viễn Bạch, sau đó nhìn lướt qua phòng ngủ chính một cái, “Mời nói.”
Người ở đầu dây bên kia vừa nghe xong liền bắt đầu nói: “Đoàn tiên sinh, chào ngài. Tôi là bác sĩ tâm lý ở bệnh viện mà Lộ tiên sinh đã ở trước đây, một tháng trước Lộ tiên sinh nhập viện ở chỗ chúng tôi, sau đó đến tìm tôi trị liệu.”
Sau khi Đoàn Dự nghe thấy mấy chữ “bác sĩ tâm lý” này, mặt mày nhíu chặt, “Em ấy tự đến khám bệnh một mình sao?”
“Đúng vậy, Lộ Viễn Bạch đến tìm tôi để kê đơn thuốc ngủ.”
Ngay sau đó còn chưa đợi Đoàn Dự mở miệng hỏi, người ở đầu dây bên kia đã tiếp tục nói: “Lộ tiên sinh có triệu chứng mất ngủ rất trầm trọng, đã được bốn năm năm rồi.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Đoàn Dự lập tức cứng đờ, “Giai đoạn này em ấy vẫn luôn mất ngủ?”
“Đúng vậy, hơn nữa Lộ tiên sinh đã dùng thuốc ngủ trong một thời gian dài.” Nói xong bác sĩ ở đầu dây bên kia nhắc nhở: “Tuy rằng thuốc ngủ có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ hiệu quả, nhưng vẫn có tác dụng phụ đối với cơ thể, lúc trước Lộ tiên sinh đến tìm tôi, phía bệnh viện cũng không đồng ý kê đơn thuốc cho Lộ tiên sinh.”
“Xin hỏi sau khi Lộ tiên sinh xuất viện, mỗi đêm có uống thuốc ngủ không?”
Trước đây mỗi khi Lộ Viễn Bạch không trở về Đoàn Dự vẫn luôn ở phòng ngủ chính, cũng không phát hiện ra thuốc ngủ gì, hơn nữa ở nhà suốt ba tháng kia Lộ Viễn Bạch cũng không hề mất ngủ, vậy hiện tại trong phòng hẳn là không có loại thuốc này.
Đoàn Dự mở miệng nói: “Tạm thời vẫn chưa phát hiện em ấy dùng thuốc.”
Lời này vừa nói ra, bác sĩ ở đầu dây bên kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Không có thì tốt.” Bác sĩ tâm lý nói tiếp: “Dường như Lộ tiên sinh chưa nói với ai về việc bị mất ngủ, nhưng tôi nghĩ vẫn nên cho người nhà bệnh nhân biết thì tốt hơn. Bởi vì Lộ tiên sinh cũng nói rằng trong ba tháng trước bệnh mất ngủ có triệu chứng thuyên giảm rất tốt, chỉ là giai đoạn gần đây mới tái phát.” ( truyện trên app T𝕪T )
Đoàn Dự tỉ mỉ cân nhắc những lời này, sau đó nói: “Lúc trước em ấy đến gặp bác sĩ, đã nói bản thân trong ba tháng trước không có mất ngủ?”
“Đúng vậy, Lộ tiên sinh đã nói với tôi như thế.”
Đoàn Dự đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ chính, nếu Lộ Viễn Bạch không có ký ức của ba tháng trước, vậy thì tại sao lại nói với bác sĩ tâm lý ba tháng trước mình không bị mất ngủ.
Đoàn Dự trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng: “Vậy chẩn đoán được em ấy bị mất ngủ là do đâu?”
“Triệu chứng mất ngủ của Lộ tiên sinh là do vấn đề về tâm lý gây ra. Nhìn chung, đặc tính của những người có bệnh mất ngủ vì vấn đề tâm lý là nội tâm lúc nào cũng tràn ngập cảnh giác và bất an, thường là bởi vì chịu phải một số đả kích mà tạo thành.”
“Nhưng cụ thể là bởi vì chuyện gì, Lộ tiên sinh không có nói với chúng tôi. Lộ tiên sinh đối với những chuyện này đều rất chống đối, không muốn nhiều lời.”
Đoàn Dự đem những lời mà bác sĩ nói ghi tạc trong đầu.
“Giai đoạn này Đoàn tiên sinh có thể quan sát tình hình giấc ngủ của Lộ tiên sinh một chút, ở nơi nào có những thứ xung quanh nào có thể làm cho Lộ tiên sinh lâm vào ngủ say, cố gắng có thể để cho Lộ tiên sinh từ bỏ thuốc ngủ. Suy cho cùng, trước đây Lộ tiên sinh sử dụng thuốc ngủ trong một thời gian dài khó tránh khỏi sẽ xảy ra tình trạng bị lệ thuộc, xem thử có thể tìm được thứ gì có thể thay thế thuốc ngủ.”
Nói xong còn không quên báo lại tình hình giấc ngủ trước đây của Lộ Viễn Bạch ở bệnh viện với Đoàn Dự: “Trước đây khi Lộ tiên sinh đến tìm tôi khám bệnh, là đã mất ngủ bốn năm ngày. Sau khi khám bệnh, mỗi đêm lúc kiểm tra phòng tôi cũng sẽ cố ý ghé xem thử tình hình giấc ngủ của Lộ tiên sinh, phát hiện giấc ngủ của Lộ tiên sinh vẫn như bình thường nhưng mỗi khi ngủ đều sẽ ôm một vật gì đó trong lòng.”
Đoàn Dự: “Vật gì vậy?”
Bác sĩ: “Một chiếc áo khoác màu đen, tối nào Lộ tiên sinh cũng ôm nó ngủ, chiếc áo này dường như mang đến cho lòng Lộ tiên sinh một phần lớn cảm giác an toàn.”
“Nếu không ôm chiếc áo này Lộ tiên sinh ngủ không được.”
Bây giờ là mùa hè, cho dù là giặt quần áo thì cũng khô rất nhanh, có một lần Lộ Viễn Bạch tự mình giặt chiếc áo khoác màu đen này trong nhà vệ sinh, sau đó treo lên giàn phơi bên ngoài tòa phòng bệnh để phơi khô.
Đến chiều, bị y tá tưởng thành quần áo của bệnh nhân khác nên đã cất nó đi.
Sau đó Lộ Viễn Bạch đến quầy y tá hỏi mãi, đến thẳng nửa đêm mới tìm về được.
Lúc ấy đã là đêm khuya mười một giờ hai mươi phút, mà Lộ Viễn Bạch sau khi ôm được chiếc áo kia trở về phòng chưa đến mười phút sau thì đã ngủ thiếp đi, mười phút sau bác sĩ ghé đến kiểm tra thì phát hiện Lộ Viễn Bạch ôm lấy áo khoác ngủ vô cùng khờ khạo lại ngọt ngào.
Đoàn Dự: “Là áo khoác màu đen?”
Bác sĩ: “Đúng vậy, nhưng chiếc áo khoác đó so với chiếc mà Lộ tiên sinh mặc lớn hơn rất nhiều, cho nên trước đây có một lần thu quần áo, y tá mới tưởng thành áo khoác của người khác mà cất đi.”
Đoàn Dự nghe xong, tầm mắt nhìn về phía sàn phòng khách có túi hành lý mà Lộ Viễn Bạch xuất viện mang về. Đó chỉ là một chiếc ba lô, bên trong đựng đồ dùng của Lộ Viễn Bạch ở bệnh viện.
Sau đó Đoàn Dự đứng dậy, tuy rằng tùy tiện lật xem đồ của người yêu là không tốt nhưng trong lòng Đoàn Dự lại có một việc cần phải làm rõ.
Kéo ba lô ra, chiếc áo khoác màu đen trước đây Đoàn Dự làm rơi ở bệnh viện đập vào mắt anh.
Tiếp đó nói bằng thanh âm trầm thấp: “Trên phần cổ chiếc áo khoác đó có một chuỗi các chữ cái.”
Bác sĩ tâm lý nghe xong, vội nói: “Đúng vậy, là chiếc áo khoác màu đen đó, hơn nữa trên đó còn thiếu một chiếc cúc áo.”
Đó là lúc trước Lộ Viễn Bạch giặt quần áo không cẩn thận mà làm rơi.
Đoàn Dự bắt đầu lật xem quần áo, quả nhiên thiếu mất một chiếc cúc.
Đoàn Dự nhìn chiếc áo khoác, tim đập kịch liệt.
Nếu các chi tiết của chiếc áo khoác đều trùng khớp, vậy chứng tỏ trước đó Lộ Viễn Bạch và anh ở bệnh viện xảy ra tranh chấp mà cụt hứng bỏ về sau một tháng, mỗi buổi tối đều ôm quần áo của anh đi ngủ.
Hiện tại cho dù là Lộ Viễn Bạch có nhớ được đoạn ký ức trong ba tháng đó hay không, bộ đồ này đã nói rõ ràng cho anh biết, trong lòng của Lộ Viễn Bạch có anh, Lộ Viễn Bạch cần anh.
Dù cho trước mặt thể hiện ra trái ngược với chính mình, nhưng trong tim Lộ Viễn Bạch có vị trí của anh.
Ôm quần áo của anh có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ, đổi lại là người khác nghe thấy người yêu của mình làm như vậy, trong lòng cũng không khỏi rung động.
Bác sĩ thấy đầu bên kia hồi lâu vẫn không có trả lời, liền mở miệng hỏi: “Xin hỏi sau khi Lộ tiên sinh trở về vẫn ôm chiếc áo khoác này ngủ sao?”
Đoàn Dự nhìn bộ đồ trong tay, nếu hiện tại lấy được chiếc áo này từ trong ba lô, có nghĩa là tối hôm qua Lộ Viễn Bạch đi ngủ không có ôm theo nó.
“Không có.”
“Vậy xin hỏi đêm qua Lộ tiên sinh có đi ngủ không?”
Đoàn Dự có chút do dự, có phần không xác định.
Hiển nhiên bác sĩ cũng nghĩ ra câu trả lời, tiếp tục nói: “Sau này mỗi đêm Đoàn tiên sinh có thể quan sát tình hình giấc ngủ của Lộ tiên sinh.”
Đoàn Dự: “Đã biết.”
Sau đó bác sĩ lại dặn dò thêm một vài việc cần lưu ý, xong mới cúp điện thoại.
Tuy nhiên sau khi cúp máy, sắc mặt của Đoàn Dự cũng dần trở nên khó coi.
Một là bởi vì vấn đề mất ngủ của Lộ Viễn Bạch, đã kéo dài được năm năm. Có thể thấy được lúc trước đã có chuyện gì xảy ra trên người cậu, làm cho cậu mấy năm nay buổi tối đều không thể nào chợp mắt được.
Thứ hai là có cả năng Lộ Viễn Bạch đang nói dối anh, đối phương rất có thể nhớ rõ tất cả những chuyện diễn ra trong ba tháng này giữa hai người.
Tuy rằng vấn đề thứ hai vẫn chưa chắc chắn, nhưng cho dù kết quả như thế nào cũng không khiến Đoàn Dự quá vui mừng.
Suy cho cùng ngoại trừ việc quên thật sự thì chính là giả vờ quên, mà cả hai mặt này đều là đang trốn tránh anh.
Lộ Viễn Bạch từ phòng tắm đi ra đã bắt gặp Đoàn Dự ngồi trên sô pha trầm tư, sau đó trong đầu chợt hiện lên những lời đạo diễn nói với cậu.
Hiếm khi chủ động mà mở miệng: “Anh…có muốn đi tắm hay không.”
Đoàn Dự nghe thấy tiếng nói thì ngước mắt lên, thấy Lộ Viễn Bạch mặc quần đùi áo ngắn tay đang lau tóc.
Ánh mắt của người đàn ông nguy hiểm, Lộ Viễn Bạch thấy vậy trong phút chốc muốn lùi về phía sau vài bước, nhưng vẫn kiên trì kìm lại.
Lộ Viễn Bạch: “Anh không đi sao?”
Đoàn Dự đứng dậy, bước tới gần người thanh niên trước mặt.
Người đàn ông vừa tiến lên, Lộ Viễn Bạch khó tránh khỏi lùi về phía sau.
“Em cùng anh đi.”
Vẻ mặt người đàn ông trông hờ hững nhưng trong miệng lại nói ra những lời không đứng đắn.
Lộ Viễn Bạch nghe xong đôi mắt đào hoa khẽ trừng, “Anh lại đang nói nhảm gì đó?!”
Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu “Ba tháng qua em vẫn luôn quấn lấy anh tắm cùng em.”
Lộ Viễn Bạch đỏ mặt: “Tôi nào có.”
Đoàn Dự đưa ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu, “Em không nhớ rõ thì làm sao biết có hay không?”
Lộ Viễn Bạch nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Giây tiếp theo đã nghe Đoàn Dự nói tiếp: “Chúng ta còn ngâm chung trong một chiếc bồn tắm.”
TYT & Ánh Trăng Sáng team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT