Người đàn ông cất bước tới gần, đôi mắt tham lam nhìn Lộ Viễn Bạch.

Đôi mắt, mũi rồi lại đến miệng ...

Giống như không muốn bỏ qua bất kỳ bộ phận nào trên người Lộ Viễn Bạch.

Anh đã lâu lắm rồi không có nhìn Lộ Viễn Bạch ở khoảng cách gần như thế này. Lần tiếp xúc thân mật còn gần nhất là khoảnh khắc Lộ Viễn Bạch hôn anh trước khi rời đi hai tháng trước, nhưng một cái hôn môi ấy khiến anh phải cầm cự trong hai tháng.

Mà tình trạng hiện nay của hai người, về sau muốn gần gũi với Lộ Viễn Bạch sẽ không dễ dàng như trước kia.

Sau khi khôi phục trí nhớ Lộ Viễn Bạch đối với anh tràn ngập phòng bị, cho dù là một ánh ánh mắt cũng không nguyện ý để lộ ra một tia cảm xúc.

Lời này vừa nói ra Lộ Viễn Bạch đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại với Đoàn Dự là đang lừa gạt, nói chính mình là một gã biến thái.

Tuy rằng việc này là do chính anh tự đào hố, nhưng khi cậu nói biến thái mới làm như vậy thì Đoàn Dự không có phản bác mà còn hùa theo lời nói.

Có thể nói là cấp cho Lộ Viễn Bạch một cây cầu, để cậu nhảy xuống hố một cách dễ dàng hơn.

“Anh ..”

Lộ Viễn Bạch vừa tiến lên bỗng nhiên ý thức Đoàn Dự nửa người trên không mặc quần áo.

Khoảng cách hai người vốn đã rất gần rồi nếu Lộ Viễn Bạch tiến lên thì hai người chính là dính sát vào nhau, cực kỳ thân thiết.

Lộ Viễn Bạch bị Đoàn Dự kích thích bằng lời nói, mới vừa tiến lên nửa bước lúc này mới nghĩ đến Đoàn Dự không mặc quần áo, vội vàng dừng lại động tác, thậm chí còn ngả người về phía sau để tránh tiếp xúc với Đoàn Dự.

Nhưng mà động tác của Lộ Viễn Bạch quá mức vụng về, trong lúc nhất thời không điều chỉnh được chân nên chân trái vấp vào chân phải rồi ngã về phía sau.

Đoàn Dự vẫn đang cười với Lộ Viễn Bạch khi nhìn thấy vậy anh vội vàng vươn tay kéo người lại.

Nhưng mà quán tính của Lộ Viễn Bạch khi ngả về sau quá lớn nên cũng kéo Đoàn Dự ngã xuống.

Chỉ nghe thấy tiếng "rầm" một cái, cả hai cùng quấn lấy nhau ngã vào tủ quần áo.

Tủ quần áo rất rộng, lại còn là loại tủ 1 ngăn không có tường kép.

Sự thay đổi này xảy ra quá đột ngột, hai người còn đang ngạc nhiên, sau khi ngã vào tủ quần áo vẫn chưa kịp phản ứng.

Tư thế của hai người lúc này rất gần, Đoàn Dự nửa ôm Lộ Viễn Bạch trong tay, một tay ôm eo thon của Lộ Viễn Bạch, tay kia bảo vệ đầu sau lưng của Lộ Viễn Bạch.

Bởi vì cái mông tiếp xúc trực tiếp với cái tủ, trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch không tránh khỏi kêu một tiếng đau.

Đoạn Dự lập tức cau mày “Có đau hay không?.”

Vừa nói vừa đưa tay ra giúp Lộ Viễn Bạch Bạch xoa xoa.

Lộ Viễn Bạch cau mày, vội vàng gỡ tay Đoàn Dự ra, “Anh đang làm cái gì vậy?!”

Khi nhận ra bản thân mình đang làm gì, Đoàn Dự hơi sửng sốt, vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng của anh.

Nhưng cho dù là như vậy Đoàn Dự cũng không xin lỗi.

Lộ Viễn Bạch vừa mới xuất viện ngày đầu tiên, tuy rằng vết thương đã lành nhưng vẫn phải chú ý tới.

Bởi vì cơ thể ngửa về sau nên Lộ Viễn Bạch ngã vào tủ quần áo, nếu không có cánh tay của Đoàn Dự nếu không cái gáy của Lộ Viễn Bạch sẽ tiếp xúc trực tiếp với tủ quần áo.

Lúc này nửa người Đoàn Dự dựa vào Lộ Viễn Bạch, mà bởi vì sự cố vừa rồi, Lộ Viễn Bạch cũng đặt một tay lên bờ vai vững chắc của Đoạn Dự.

Sau đó Lộ Viễn Bạch nhanh chóng định thần lại, lấy tay ra khỏi vai Đoàn Dự.

Giọng điệu gượng gạo: “Đứng dậy.”

Nhưng mà người đàn ông trên người cậu lại trầm mặc nhìn cậu, tựa hồ hoàn toàn không có ý đứng dậy.

Lộ Viễn Bạch nhướng mày sau đó bắt đầu giãy dụa.

Nhưng mà không đợi Lộ Viễn Bạch di chuyển thì cả người đã bị người đàn ông ôm lấy.

“Đừng ồn ào.” Đoạn Dự giơ tay còn lại nghịch mái tóc của Lộ Viễn Bạch “Để anh xem có bị thương gì không.”

Vừa rồi khi ngã phát ra âm thanh không hề nhỏ.

Mặc dù lúc đó Đoạn Dự đã nhanh chóng bảo vệ những bộ phận trọng yếu trên người cậu nhưng anh vẫn lo lắng nên muốn kiểm tra.

Hai người ngồi ở trong trong tủ quần áo chật chội, Đoàn Dự không để Lộ Viễn Bạch từ chối liền bắt đầu kiểm tra.

Lúc này, Đoàn Dự cảm thấy tư thế kiểm tra có chút khó nên đã ôm luôn Lộ Viễn Bạch vào trong lồng ngực.

Hai người đàn ông to lớn chen chúc trong một cái tủ quần áo chật chội, Đoàn Dự người cao, chân dài nên hoạt động rất là khó khăn, lúc dơ tay lên sẽ chạm thành tủ.

Vì muốn tiện kiểm tra cho Lộ Viễn Bạch nên anh đã nắm eo của cậu để cậu ngồi ở trên đùi của mình.

Thực tế, khi hai người họ ra khỏi tủ quần áo sẽ dễ dàng kiểm tra vết thương hơn.

Nhưng Đoàn Dự không muốn.

Anh thích ở với Lộ Viễn Bạch ở một nơi chật hẹp như thế này.

Sự bình tĩnh mà Lộ Viễn Bạch duy trì từ đầu đến giờ đã bị hàng loạt động tác của Đoàn Dự mất sạch.

Lúc này cậu đang ngồi trên đùi của Đoàn Dự, đối phương cũng không mặc gì trên người. Lộ Viễn Bạch lần này có thể dán thẳng vào cơ bụng săn chắc của Đoàn Dự ngay cả eo cũng không nhúc nhích.

Trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch giống như một con sư tử con muốn bùng nổ, cậu muốn vươn tay đẩy Đoàn Dự ra nhưng nhìn nam nhân đang trần truồng ở trước mặt lại không biết bắt đầu từ đâu.

Không khí trong tủ nhất thời rất là vi diệu.

Đoàn Dự vẻ mặt chăm chú kiểm tra xem trên người Lộ Viễn Viễn Bạch có vết thương nào không.

Cả người Lộ Viễn Bạch giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng đông cứng trong vòng tay của Đoàn Dự, muốn đứng dậy nhưng lại bị anh đè xuống ngồi trên đùi anh.

Lộ Viễn Bạch cảm thấy cực kì xấu hổ, “Anh đang làm cái gì vậy?!”

Đoàn Dự xoa xoa mái tóc trắng của Lộ Viễn Bạch, “Kiểm tra vết thương.”

Lộ Viễn Bạch hất tay Đoàn Dự ra với giọng điệu lạnh lùng. “Không cần. "

Giọng điệu hờ hững này Đoàn Dự đã từng thử qua một lần, bây giờ Lộ Viễn Bạch lại dùng giọng điệu ấy nhưng trong lòng anh đã sớm không quan tâm nữa rồi. Hiện tại, dù Lộ Viễn Bạch có chán ghét thì anh vẫn sẽ không dời đi.

“Chuyện của tôi không cần anh quản.” 

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch với ánh mắt nguy hiểm, “Chỉ cần chúng ta không ly hôn dù chỉ một ngày, thì việc của em anh cũng vẫn sẽ quản."

Nói xong anh bắt đầu kiểm tra.

Lúc này, Lộ Viễn Bạch tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trong suốt năm năm hiệp nghị hôn nhân này diễn ra cũng không thấy ai quan tâm đến cậu.

Trước đây cậu không nghĩ rằng Đoàn Dự còn có mặt lưu manh như thế này.

“Ra ngoài rồi kiểm tra.”

Bây giờ tư thế của hai người rất thân mật làm cho trái tim của Lộ Viễn Bạch không thể kiểm soát mà đập nhanh hơn.

Tiếng tim đập như vang bên tai, với lại tiếng nhịp đập này lại to hơn nhịp đập trước. Lộ Viễn Bạch sợ rằng Đoàn Dự sẽ nghe thấy nên muốn chui ra khỏi tủ quần áo ngay lập tức.

Nhưng không đợi Lộ Viễn Bạch kịp cử động thì người đàn ông đã nhanh tay túm eo cậu lại “Đừng nhúc nhích.”

Nam nhân điếc có chọn lọc nên những lời mà Lộ Viễn Bạch vừa nói đều coi như chưa nghe thấy, coi như Lộ Viễn Bạch vừa nãy không có nói gì.

Lộ Viễn Bạch rất cao, nhưng đứng trước Đoàn Dự thì vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu. Mà cho dù là vậy, Đoàn Dự vẫn không thấy khó khăn gì, cúi xuống kiểm tra cho Lộ Viễn Bạch tận mười phút.

Cho dù Lộ Viễn Bạch có nháo như thế nào thì Đoàn Dự cũng không buông tay.

Cuối cùng Lộ Viễn Bạch có chút mệt mỏi, ánh mắt lạnh lùng mang theo nỗi oán hận “Anh cố ý.”

Vừa khi bị ngã Lộ Viễn Bạch đã được Đoàn Dự che chắn nên căn bản là không có bị thương mà Đoàn Dự vẫn kiên quyết kiểm tra người của Lộ Viễn Bạch.

Hơn mười phút rồi mà việc kiểm tra này vẫn chưa kết thúc.

Sau khi Lộ Viễn Bạch nói xong, Đoàn Dự cũng chỉ liếc cậu một cái mà không nói lại một câu nào.

Nhưng vẫn không buông Lộ Viễn Bạch ra, thái độ lúc ấy vô cùng ngang ngược.

Với cậu hành động này không thể tha thứ.

Lộ Viễn Bạch tức giận muốn đứng dậy nhưng Đoàn Dự không buông tay ra.

Giọng điệu của Lộ Viễn Bạch vô cùng tức giận “Anh đang làm cái gì vậy?”

Lộ Viễn Bạch không muốn ở cùng Đoàn Dự trong không gian chật hẹp này, không muốn làm cho trái tim đập loạn thêm nữa..

Cậu cảm thấy như thế này rất nguy hiểm, tâm lý của cậu đề phòng với Đoàn Dự nên trường hợp này rất nguy hiểm..

Cậu không biết được rằng giọng điệu của mình lạnh lùng như thế nào.

Đoạn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch với ánh mắt tối sầm và lực trên cách tay ôm lấy eo cũng giảm đi không ít.

“Lộ Viễn Bạch, anh nhớ em.”

Đoạn Dự nhìn đối phương bằng ánh mắt thâm tình, trong ánh mắt đó mang theo bi thương mà Lộ Viễn Bạch chưa bao giờ nhìn thấy.

Có vẻ như khi cậu từ chối Đoàn Dự đã khiến cho người đàn ông này cảm thấy bị tổn thương.

Cậu chưa bao giờ thấy Đoàn Dự với bộ dạng như thế này, anh ở thương trường vẻ mặt luôn hô mưa gọi gió nhưng hiện tại trước mặt cậu lại lộ ra vẻ mặt mất mát, lúc này lý trí của Lộ Viễn Bạch dường như suy sụp, trái tim quặn thắt lại.

Trong ba tháng qua Lộ Viễn Bạch dựa vào một câu không nhớ rõ, có thể nói là bó buộc bản thân lại, chừa Đoàn Dự ở bên ngoài không thể làm gì.

Điều này quả thật rất tàn nhẫn.

Lộ Viễn Bạch vẫn nhớ rõ ký ức trong ba tháng đó, cậu cũng biết Đoàn Dự vẫn luôn nhớ và mong ngóng cậu.

Cậu biết cảm xúc của anh trong khoảng thời gian đó.

Trên thực tế, kí ức trong ba tháng này không chỉ tra tấn cậu mà còn cả Đoàn Dự nữa.

Câu nói “Anh nhớ em.”

Lộ Viễn Bạch ngay lập tức dừng động tác đứng lên, ngồi ở trong tủ quần áo để mặc cho nam nhân ôm cậu.

Nhưng trong lòng không biết vì sao lại không cảm xúc.

Bởi vì người mà Đoàn Dự nghĩ đến không phải anh.

Mà anh nghĩ tới Lộ Viễn Bạch – người bị vừa mới mười tám tuổi đã mất trí nhớ.

“Năm phút.”

Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch vang lên, rốt cuộc cậu cũng không có từ chối anh.

Đoàn Dự ôm người ngồi trong tủ quần áo, ở nơi mà Lộ Viễn Bạch không nhìn thấy được nở một nụ cười.

Có vẻ như quyển sách kia không phải là không có tác dụng.

Bước thứ năm trong quy tắc dỗ dành của trà xanh: học cách làm cho đối phương cảm thấy đau lòng cho bạn.

Cụ thể là để lộ ra cho người đó thấy rằng bạn là một người yếu ớt, tranh thủ dành được sự thông cảm của người kia.

Từ nhỏ đã tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc sống tính thanh cao nhưng bây giờ, Đoàn dự cũng không cảm thấy mất mặt, ở bên Lộ viễn Bạch anh là một người đàn ông bình thường không có gánh nặng bởi gông xiềng.

Lộ Viễn Bạch là người thân thiết nhất với anh, anh cũng không ngần ngại mà để lộ nhược điểm trước mặt Lộ Viễn Bạch.

Nếu như để các lão già trong giới kinh doanh thấy được cảnh này, nhất định các lão sẽ ngạc nhiên đến mức rớt luôn con mắt.

Đoàn Dự ôm người vào lòng, trong lúc nhất thời lồng ngực được lấp đầy. Anh biết Lộ Viễn Bạch không phải là một người lạnh lùng như vậy

Lộ Viễn Bạch dịu dàng và tinh tế hơn bao giờ hết nhưng cậu luôn tỏ ra là mình là một người vô tình.

Huống hồ vừa rồi Đoàn Dự nhìn thấy Lộ Viễn Bạch chạm mắt với anh.

Cũng không giống Lộ Viễn Bạch nói tuyệt tình.

Chóp mũi của Đoàn Dự quanh quẩn mùi hương của Lộ Viễn Bạch. Nhưng thời gian vừa hết, lần này Lộ Viễn Bạch không chút do dự liền đứng lên từ trong lòng của Đoàn Dự.

Trong lòng Đoàn Dự trống rỗng, tuy rằng trên mặt vẫn biểu hiện sự lạnh lùng nhưng trong lòng lại cảm thấy thất vọng.

Nhưng được ôm Lộ Viễn Bạch đối với anh mà nói rất hài lòng.

Lộ Viễn Bạch nhanh chóng từ trên người Đoàn Dự ra khỏi phòng, cửa phòng bị đóng lại một tiếng "rầm".

Đoàn Dự nhìn bóng lưng Lộ Viễn Bạch rời đi liền đứng dậy, từ trong tủ lấy quần áo rồi bắt đầu mặc.

Lộ Viễn Bạch ngồi trên sô pha trong phòng khách, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng cũng không có cự tuyệt Đoàn Dự.

Cậu lưu luyến được nam nhân kia ôm vào trong lòng.     

Lộ Viễn Bạch rót cho mình một cốc nước, sau khi khi uống xong thì nam nhân đã mặc xong quần áo và ra khỏi phòng.

Lộ Viễn Bạch ngồi ở ghế sô pha khôi phục bình tĩnh trước đây, còn Đoàn Dự thì ngồi xuống đối diện.

Hai người bây giờ không tránh khỏi tranh cãi.

Dù sao hiện tại, Đoàn Dự giống một tiểu bạch kiểm mặt trắng dựa vào Lộ Viễn Bạch sống trong phòng của cậu, mà giữa hai người cũng đang có rất nhiều mâu thuẫn.

Không mất bao lâu, Lộ Viễn Bạch mở miệng, y như Đoàn Dự đã đoán, “Đoàn tiên sinh.” 

Đoàn Dự nhướng mày nhìn cậu một cách thích thú.

Lúc này người đàn ông vừa mới tắm xong, mái tóc đen hơi ướt xõa trên trán, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm vào cậu. Lộ Viễn Bạch không khỏi nuốt nước miếng một lúc.

Hình ảnh hiện tại của Đoàn Dự lúc này rất ngang ngược.

Đoàn Dự ở vị trí này đã lâu nên trên người luôn có khí chất oai phong.

Cho dù anh có vuốt tóc hay để tóc tự nhiên thì vẫn khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.

Giống như một con sói hung dữ tìm được con mồi, không muốn tha cho con mồi một giây nào cả.

Lộ Viễn Bạch ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh, “Chúng ta cần nói chuyện.”

Đoàn Dự dựa vào trên sô pha, “Nói chuyện gì?”

Giọng điệu của người đàn ông rất thản nhiên giống như không có ý định nói chuyện nghiêm túc với Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nhìn về phía đối diện, “Vấn đề chính là buổi tối khi đi ngủ."

Không đợi Lộ Viễn Bạch nói tiếp thì chợt nghe thấy người ngồi đối diện nói: “Em ngủ ở phòng ngủ chính, anh ngủ ở ghế sô pha.”

Khách sạn này đã là khách sạn tốt nhất trong thị trấn nhỏ, nhưng những phòng tốt nhất thì không được rộng rãi cho lắm chỉ có một phòng ngủ chính và không có phòng khách.

Ngay cả khi họ muốn đặt một phòng hai người thì hiện tại khách sạn cũng không còn phòng.

Dù sao thì Lộ Viễn Bạch đến cùng đoàn làm phim mà đoàn làm phim này có nhiều nhân viên hơn dự kiến nên không có phòng là chuyện bình thường.

Lộ Viễn Bạch nghe nam nhân nói xong thì sửng sốt vì cậu vốn tính là mình ngủ ở ghế sô pha còn Đoàn Dự thì ngủ ở trên giường. Dù sao nói như thế nào thì hai người cũng có mối quan hệ qua lại, Đoàn Dự ở phương diện công việc thì cũng được coi là ông chủ.

“Đoàn tiên sinh, thật ra tôi nghĩ…” 

Đoàn Dự: “Em muốn ngủ với anh sao?”

Sắc mặt Lộ Viễn Bạch thay đổi hoảng sợ nói: “Đương nhiên là không phải!” 

Lộ Viễn Bạch không nghĩ tới người nam nhân sẽ nói ra câu ấy.

Nếu đối phương đã muốn ngủ trên ghế sô pha để cho cậu ngủ ngon thì cậu tự đi vào vậy, dù sao có giường mà không ngủ là ngu.

Nhưng Lộ viễn Bạch càng nghĩ càng hối hận, vừa rồi khi Đoàn Dự nói ra cậu nên vui vẻ đồng ý, căn bản là không nên nói ra câu đấy.

Đoàn Dự nhìn dáng vẻ hối hận của Lộ Viễn Bạch thì nhếch môi cười.

Kỳ thật khi Lộ Viễn Bạch nói muốn thảo luận về việc tối nay ngủ như thế nào anh đã biết cậu sẽ để cậu ngủ trên ghế sô pha.

Anh hiểu tính cách của Lộ Viễn Bạch, cậu không muốn gây thêm rắc rối cho người khác.

Hơn nữa vì mối quan hệ hiện của hai người nên Lộ Viễn Bạch tuyệt đối sẽ không ngủ cùng anh trên một chiếc giường. Dù sao cậu cũng đã quên kí ức của ba tháng trước.

Nhưng cậu lại muốn ngủ trên ghế sô pha.

Đoàn Dự lại không nỡ để cậu ngủ trên sô pha nên đã nói trước.

Quả nhiên Lộ Viễn Bạch đã muốn phân chia rõ ràng với anh.

Nhưng anh đã nói ra trước nên Lộ Viễn Bạch cũng ngoan ngoãn không không nói thêm gì.

Buổi tối có người đến giao đồ ăn cho đoàn làm phim. Bữa cơm hôm nay là đạo diễn mời.

Hôm nay, là ngày Lộ Viễn Bạch xuất viện vì thế đạo diễn muốn chúc mừng nên đã chiêu đãi mọi người. Vốn là mời mọi người cùng tụ họp với nhau nhưng biết Lộ Viễn Bạch không thích náo nhiệt, cũng không thích ở cùng những người xa lạ nên đã đổi thành đóng gói từng phần mang đi mời mọi người.

Đoàn Dự cũng đã đến đoàn làm phim hơn nửa tháng, nhân viên của đoàn làm phim cũng biết đại lão bản của họ đến nên hôm nay mang tới hai phần cơm..

“Anh Viễn Bạch, đây là bữa tối. Chúc mừng anh đã ra viện.”

Lộ Viễn Bạch nhìn khuôn mặt tươi cười của nhân viên với vẻ mặt lãnh đạm nhưng vẫn nói: “Cảm ơn.”

Nhưng lúc này, phía sau Lộ Viễn Bạch lại xuất hiện một cánh tay cường tráng nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Lộ Viễn Bạch.

Đoàn Dự đứng sau lưng Lộ Viễn Bạch vẫn còn cách cậu gần hai nắm tay. Nhưng nhìn từ góc độ nhân viên thì như thể Đoàn Dự ôm Lộ Viễn Bạch từ phía sau.

Đoàn Dự cầm lấy hộp cơm từ trong tay Lộ Viễn Bạch một cách nhẹ nhàng, nhìn cực kỳ tự nhiên.

Cả hai vẫn duy trì dáng vẻ ân ái cho người người khác thấy, nhân viên trong lúc nhất thời cảm thấy thật ngượng ngùng.

Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch đứng chung một chỗ cực kì xứng đôi, tuy rằng trên mặt hai người không có biểu lộ tình cảm nhưng nhìn giống như bọn họ đã làm chuyện như thế này vô số lần.

“Vậy em chúc anh Viễn Bạch và Đoàn tổng dùng bữa vui vẻ.”

Sau khi nhân viên công tác rời đi, Đoàn Dự đặt hộp cơm lên bàn.

“Ăn cơm đi.”

Lộ Viễn Bạch không hề cảm thấy mất tự nhiên trước Đoàn Dự, thoải mái ngồi xuống bàn sau đó liền cầm hộp đồ ăn của mình và bắt đầu ăn.

Hầu hết những thứ trong hộp đồ ăn chủ yếu là hải sản, món chính là cơm cà ri.

Hai người ngồi đối diện nhau sau đó không ai nói gì, im lặng bắt đầu ăn.

Lộ Viễn Bạch giống như lần trước chỉ ăn hết một nửa, chỉ cần không cảm thấy đói liền dừng lại, cầm cốc nước lên uống hết sạch.

Lộ Viễn Bạch nhìn thoáng qua hộp cơm của Đoàn Dự, thức ăn bên trong đã gần hết rồi, nhưng cậu thấy, Đoàn Dự đang cố ý bỏ lại cà rốt, mấy miếng cà rốt bên trong hộp cơm vẫn còn lại rất nhiều.

Lộ Viễn Bạch nhìn thấy vậy thì khẽ nhíu mày.

Hiển nhiên Đoàn Dự cũng chú ý đến biểu hiện của Lộ Viễn Bạch.

Trí nhớ của Lộ Viễn Bạch dừng lại ở ba tháng trước “Anh không ăn cà rốt?”

Lộ Viễn Bạch cũng biết Đoàn Dự là một người kén ăn, cho nên trước kia mỗi khi ăn cơm Lộ Viễn Bạch thường đem rau gắp vào bát hay gắp đến bên miệng của Đoàn Dự.

Người đàn ông tuy không muốn nhưng vẫn phải ăn nó.

Lộ Viễn Bạch sau khi hỏi xong liền hận mình không phải là người câm.

Đoàn Dự nghe xong câu hỏi của Lộ Viễn Bạch liền ngẩng đầu nhìn cậu, “Em có muốn anh ăn không?”

Lộ Viễn Bạch nghe xong quay đầu đi, “Anh muốn ăn hay không thì cũng không liên quan đến tôi.”

Giọng điệu của cậu hết sực lạnh lùng.

Đoàn Dự nhìn cậu, cuối cùng một lần nữa gắp cà rốt lại.

“Em muốn tôi ăn, tôi liền ăn.”

Trái tim của Lộ Viễn Bạch lại đập mạnh hơn sau đó liền đứng dậy không có ý định nhìn Đoàn Dự.

Ai ngờ Lộ Viễn Bạch vừa mới đứng lên đã bị người đàn ông kéo cậu trở lại ghế.

Đoàn Dự nhìn hộp cơm của Lộ Viễn Bạch, "Ăn thêm chút nữa đi."

Lộ Viễn Bạch: “Tôi không ăn được nữa."

Đoàn Dự: “Như này không hề giống với em"

Lộ Viễn Bạch: "..."

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play