Đoàn Dự lạnh lùng nhìn hợp đồng kết hôn bị tiêu hủy, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc của một thương nghiệp luôn đề cao lợi ích đơn phương vi phạm hợp đồng.

Lăn lộn trong giới kinh doanh và giới thượng lưu nhiều năm như vậy, nào có người trong sạch chứ.

Canh lợi ích chỉ có một chén, không phải của ông thì là của tôi, làm sao có chuyện đôi bên cùng có lợi, lúc trước cũng chỉ là cứng rắn ép đối phương đến mức phá bỏ hợp đồng mà thôi.

Trên thế giới này căn bản là không có đối tác lâu dài, hết thảy đều xuất phát từ lợi ích.

Nếu không có lợi ích thì cũng không cần phải giữ lại.

Nhưng xuất phát từ việc giáo dục của gia đình, Đoàn Dự cũng chưa từng làm qua chuyện qua sông phá cầu, những người bị ép hủy hợp đồng và vi phạm hợp đồng đa số đều muốn kiếm lợi từ chỗ của anh, nếu không thì anh cũng không xử lý những thứ ngoan cố này.

Mà bây giờ không giống ngày xưa, Lộ Viễn Bạch có thứ mà anh muốn.

Anh là vì Lộ Viễn Bạch.

Chắc khoảng mấy năm trước khi Đoàn Dự mới ngồi vào vị trí tổng giám đốc, có đánh chết cũng không nghĩ tới anh sẽ làm cái chuyện đơn phương vi phạm hợp đồng này.

Một khi vi phạm hợp đồng là tiền bạc sẽ mất, lòng tin cùng lợi ích, cái giá phải trả là rất lớn, người thông minh chưa bao giờ làm như vậy, huống chi Đoàn Dự là gian thương lớn.

Nhưng lúc này Đoàn Dự không thèm để ý, bởi vì Lộ Viễn Bạch chính là lợi ích lớn nhất của anh.

Nhìn hợp đồng kết hôn bị hủy trong máy nghiền giấy, khiến trạng tồi tệ vì việc rời đi của Lộ Viễn Bạch ngày hôm nay cũng được giảm bớt.

Sau đó cất bước rời khỏi phòng làm việc, Đoàn Dự vừa đi ra đã nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng vang không nhỏ, Đoàn Dự nhíu mày, sau đó cất bước đi xuống lầu.

Chỉ thấy Thí Thí đang trốn ở một góc gào thét, tiếng kêu vô cùng đáng thương, bên cạnh cơ thể nhỏ nhắn là con búp bê nhìn không ra hình dạng mang về từ cửa hàng thú cưng kia, đó là con búp bê nhỏ vẫn luôn bên cạnh Thí Thí từ lúc nó mới sinh, lúc trước ở cửa hàng thú cưng còn cùng Lộ Viễn Bạch chơi đùa.

Quản gia cùng một số tôi tớ có hơi đau đầu muốn đem tiểu gia hỏa từ trong góc ra, nhưng nhóc con mập mạp này lại chống cự, xoay mông liên tục trốn vào trong giống như rất sợ hãi, cho dù là Mi Mi ở xung quanh kêu meo meo, tiểu gia hỏa cũng vẫn như cũ đưa mông vùi đầu không ra được.

Nhưng tiếng gào thét trong miệng vẫn không ngừng, lúc đầu nghe còn cảm thấy rất đáng thương, nhưng kêu lâu còn không có cách nào dừng lại nghe có hơi ầm ĩ.

Quản gia cùng tôi tớ ở bên cạnh sốt ruột, Corgi mập mạp trốn ở nơi vô cùng nhỏ hẹp chỉ có thể đưa một tay vào, nhưng chỉ cần đụng trúng thì Thí Thí bắt đầu điên cuồng kêu lên, vừa rồi có một người hầu muốn bắt nó ra nhưng không khống chế được sức lực làm đã làm cho tiểu gia hỏa kia kêu gầm gừ.

Dù sao cũng là ngài Lộ mua về, không ai dám ra tay mạnh kéo nhãi con béo mập này ra.

Đoàn Dự đi xuống thì nhìn thấy không ít người vây quanh một góc, lo lắng đến sứt đầu mẻ trán.

“Tập trung ở đây làm gì?”

Giọng nói của người đàn ông vang lên, quản gia nghe thấy vội vàng quay lại: “Thưa tiên sinh.”

Thấy Đoàn Dự đi xuống, những người hầu khác cũng bắt đầu đứng ra bên cạnh.

Tiếng kêu của Thí Thí vẫn không ngừng lại.

“Ngao! Ngao!”

Quản gia nhìn vẻ mặt của Đoàn Dự, giải thích nói: “Tiên sinh có thể là động vật nhỏ mới thay đổi hoàn cảnh sống nên vẫn chưa thích ứng, cho nên mới…”

Động vật nhỏ đến nơi xa lạ sẽ không thể thích ứng ngay được mà cảm thấy bất an là hiện tượng rất bình thường, sau khi đón Thí Thí về nhà thì Lộ Viễn Bạch và Mi Mi vẫn luôn chơi đùa cùng nó, Mi Mi còn là một con mèo thông minh, cho dù là chơi cũng không quên quan sát xung quanh xem có gì nguy hiểm không, nhưng Thí Thí thì lại khác, lúc đầu vẫn sợ hãi mà chơi cùng Lộ Viễn Bạch, trong lúc vui vẻ cũng sẽ không quan tâm đến xung quanh.

Ăn ngon ngủ ngon, buổi tối Lộ Viễn Bạch còn chuyển chỗ ở của hai nhóc con này đến phòng của cậu, Thí Thí biết Lộ Viễn Bạch là người mang nó về nhà, đối với cậu cũng vô cùng ỷ lại, lúc ngủ cũng ngủ ở phòng của Lộ Viễn Bạch, bất luận là thời gian nào vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy Lộ Viễn Bạch, không hề có bất cứ bất an hay lo lắng gì.

Nhưng bây giờ Lộ Viễn Bạch vừa đi thì lại khác, bọn họ nằm ở lầu hai, Thí Thí chân ngắn còn không có cách nào tự mình lên cầu thang, căn bản là không thể quay về được.

Quản gia còn chưa dứt lời, Đoàn Dự đã liếc mắt nhìn ông ấy một cái, tỏ vẻ anh đã biết.

“Tất cả giải tán đi.”

Quản gia nghe xong vội vàng đưa tay đuổi người: “Giải tán, giải tán, ai làm việc người nấy.”

Tôi tớ đều nhao nhao rời đi, Đoàn Dự nhìn quản gia: “Ông cũng đi đi.”

Quản gia có hơi ngoài ý muốn, Đoàn Dự nhìn cũng không giống người có thể thân thiện với động vật nhỏ, ông ở lại có lẽ sẽ giúp được cái gì đó, “Tiên sinh…”

Quản gia nói đến một nửa thì đối diện với ánh mắt của Đoàn Dự, sau đó ngậm miệng rời đi.

Trong chốc lát nơi này chỉ còn lại Đoàn Dự cùng con mèo nhỏ.

Thí Thí vẫn kêu không ngừng, Đoàn Dự rũ mắt nhìn nó một cái, sau đó khom người duỗi cánh tay dài bắt nó từ trong góc ra.

“Ngao! Ngao ngao!”

Bị một lực bất ngờ làm cho cả cơ thể mập mạp bay lên làm cho Thí Thí sợ tới mức lắc lư qua lại.

Thí Thí ở trong tay của Đoàn Dự điên cuồng lắc lư thân mình, bốn cái chân ngắn ở trên không trung đạp loạn.

Mi Mi ở một bên thấy, thân hình nho nhỏ trực tiếp nhào tới bắp chân Đoàn Dự, bốn móng vuốt nhỏ bám chặt lấy quần của Đoàn Dự.

“Mi Mi.”

Hành động này hiển nhiên khiến hai nhóc con kia sợ hãi.

Nhưng sau đó rất nhanh, Thí Thí đã đến khuỷu tay Đoàn Dự, vừa rồi bị dọa đến không chịu nổi, trong lúc nhất thời tìm được điểm hạ cánh cũng không dám gầm gừ như vừa rồi, mà nằm sấp trên cánh tay Đoàn Dự nhỏ giọng rên rỉ.

Đôi mắt to như hạt thủy tinh mới đầu còn sửng sốt, sau đó mới lặng yên ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự.

Không biết tại sao, nhìn Thí Thí như vậy khiến Đoàn Dự mỉm cười.

“Điểm này mày cũng rất giống em ấy.”

Người đàn ông nhìn thằng nhóc mập mạp nằm trong lòng, vô thức mở miệng.

Bộ dáng nhát gan cùng nhìn trộm người này của Thí Thí rất giống Lộ Viễn Bạch.

Hai ngày Lộ Viễn Bạch trồng hoa thì Đoàn Dự vẫn luôn đi cùng, Thí Thí biến thành chú có bùn, Đoàn Dự cũng giúp nó rửa qua người, so với những người khác thì Thí Thí vẫn có chút ấn tượng với Đoàn Dự.

Dù sao thì sáng nay Lộ Viễn Bạch cũng ôm hai đứa nhóc này bỏ vào trong ngực của Đoàn Dự.

Thí Thí ở trong ngực Đoàn Dự nhỏ giọng kêu rên, trên người đối phương có hơi thở quen thuộc của cậu nên trong nháy mắt Thí Thí cũng ỷ lại vào người mẹ này của nó.

Đoàn Dự đưa mắt nhìn Thí Thí, càng nhìn càng cảm thấy tiểu gia hỏa này rất giống với Lộ Viễn Bạch.

Nhát gan ỷ lại vào người khác, không có việc gì thì im lặng, gặp chuyện thì nước mắt ào ào.

Đoàn Dự ôm tiểu gia hỏa đứng một lát, mãi đến khi Thí Thí không còn nhỏ giọng hừ hừ nữa mới tính toán dẫn tiểu tử kia lên lầu, nhưng vừa mới nhấc bước thì phát hiện trên đùi có chỗ không thích hợp, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Mi Mi vẫn còn bám trên đùi.

Một người một mèo, bốn mắt đối diện, yên lặng không nói gì.

Hai ngày Lộ Viễn Bạch trồng hoa, ông chủ Đoàn Dự vẫn chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì nên đã được phân phó đến biên cương trông con, hai ngày này Đoàn Dự và Mi Mi đã nhìn nhau không ít lần, nhưng đều là trao đổi qua ánh mắt, Thì Thí thì Đoạn Dự thỉnh thoảng còn sờ một chút, còn Mi Mi cũng chưa từng sờ qua.

Nhưng rốt cuộc nói thế nào cũng đều là con của Lộ Viễn Bạch, cũng không thể đối xử bất công, tuy rằng Thí Thí rất giống với Lộ Viễn Bạch nên Đoàn Dự có hơi thiên vị nhưng cũng không thể phớt lờ Mi Mi.

Sau đó Đoàn Dự khom lưng kéo con mèo từ trên bắp chân mình xuống, đặt song song với Thí Thí rồi ôm vào trong ngực.

Biết Đoàn Dự muốn dẫn bọn nó đi đến nơi khác, Thí Thí còn cố ý nhỏ giọng kêu to, bảo đối phương lấy đồ chơi nhỏ còn ở trong góc ra.

Đoàn Dự đưa tay cầm lấy búp bê đưa đến trước mặt Thí Thí, tiểu gia hỏa còn rất vui vẻ ngậm vào trong miệng.

Một đôi mắt lóe sáng nhìn Đoàn Dự.

Anh thật tuyệt vời!

Đôi mắt lóe sáng tỏa hào quang giống như được Lộ Viễn Bạch truyền lại làm cho người khác không có cách nào bỏ qua.

Đoàn Dự nhìn hai tiểu hỏa gia trong chốc lát, sau đó tìm quản gia hỏi: “Hai chúng nó ở chỗ nào?”

Quản gia thành thật trả lời: “Trong phòng của ngài Lộ trên lầu hai.”

Sau đó Đoàn Dự ôm hai tiểu gia hỏa kia đi lên lầu.

Quản gia nhìn dáng người cao lớn của Đoàn Dự cùng hai tiểu gia hỏa rời đi, nhất thời không khỏi cảm thán quả nhiên bất kể là người hay động vật đều phải đầu thai.

Đoàn Dự cũng không cần phải nói, ai ngờ một mèo một chó vừa mới chuyển đến không lâu đã thành tiểu thái tử của nhà họ Đoàn.

Sau đó lắc lắc đầu, cất bước rời đi.

Đoàn Dự ôm hai tiểu gia hỏa đi tới phòng của Lộ Viễn Bạch, ổ của hai tiểu gia hỏa ở cách giường Lộ Viễn Bạch không xa.

Hai chân trước của Thí Thí vẫn luôn bám lấy cánh tay cường tráng của Đoàn Dự, sau khi nhìn thấy ổ của mình thì vô cùng hưng phấn nhìn Đoàn Dự mà kêu lên.

“Ngao!”

Đoàn Dự không vội vàng dọn tổ cho hai tiểu gia hỏa này mà là ôm trong lòng ngồi xuống phòng của Lộ Viễn Bạch.

Lúc trước trang trí phòng của Lộ Viễn bạch cũng không khác lắm so với phòng của anh, không có quá nhiều đồ vật trang trí nhưng sau khi Lộ Viễn bạch từ viện trở về nhà thì ba tháng này thêm không ít đồ.

Đoàn Dự tinh tế nhìn, đây là lần đầu tiên anh quan sát phòng của Lộ Viễn Bạch như vậy, giống như nơi này không có chỗ nào không có bóng dáng của Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch rất thích những thứ có tông màu ấm áp, một số vật dụng mới đều có tông màu ôn hòa, trên bàn cũng có thêm hai quyển nhật ký, Đoàn Dự tuy rằng tò mò, nhưng xuất phát từ giáo dưỡng cùng với việc cho người yêu sự riêng tư nên anh cũng không lật xem.

Hôm nay không có Lộ Viễn Bạch ôm, Đoàn Dự nhất thời có hơi không thích ứng, hương thơm nhàn nhạt trên người đối phương cũng theo đó mà rời đi.

Đoàn Dự nhắm mắt lại ngồi trong phòng Lộ Viễn Bạch một lúc, sau đó mở mắt ra, ánh mắt nhìn vào gối đầu của Lộ Viễn Bạch.

Gối đầu của Lộ Viễn Bạch.

Trên đó chắc chắn sẽ còn lưu lại mùi của Lộ Viễn Bạch.

Nhưng là một tổng giám đốc có uy tín cùng danh dự làm sao có thể làm ra chuyện trộm gối đầu của người yêu, Đoàn Dự ngồi cách đó không xa, đôi mày sắc bén nhìn chằm chằm gối đầu của Lộ Viễn Bạch, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng phức tạp, giống như nội tâm đang đấu tranh việc gì đó.

Thí Thí và Mi Mi đã ở trên giường điên cuồng lăn lộn chơi đùa.

Bởi vì mấy ngày vừa rồi đã có sự tiếp xúc thân mật, hiện tại Thí Thí đã hoàn toàn liệt Đoàn Dự vào danh sách bạn chơi cùng.

Thấy Đoàn Dự ngồi tại chỗ không động đậy cho rằng là không cho anh chơi cùng nên mới không nhúc nhích, cho nên Thí Thí có ý tốt tung tăng nhảy nhót đi về phía Đoàn Dự.

Đầu tiên là cố sức bò lên đùi Đoàn Dự, vốn muốn để đối phương sờ sờ đầu mình nhưng Đoàn Dự nhìn một chỗ nào đó không có để ý đến mình, Thí Thí bắt đầu nắm quần áo của Đoàn Dự mà trèo lên.

Không biết qua bao lâu Đoạn Dự đột nhiên cảm giác được trên mặt có hơi ẩm ướt.

Vừa quay đầu đối mặt với một cái đầu chó phóng đại.

Thí Thí: Gừ……….

Đoàn Dự: “...”

Lông mày của Đoàn Dự dựng đứng, vội vàng đưa tay ôm Thí Thí ra, trên khuôn mặt tuấn dật xuất hiện một tia nứt nẻ, “Mày...”

Thí Thí trừng mắt chó nhìn Đoàn Dự, thấy Đoàn Dự ôm nó lên thì lên cho rằng muốn chơi với nó, rất hưng phấn kêu một tiếng, “Ngao...”

“Trả lại cho tao!”

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông nói với thằng nhóc mập mạp trong tay.

Thí Thí nghe không hiểu chỉ có thể nghiêng đầu hưng phấn nhìn Đoàn Dự: “Ngao!”

Khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Đoàn Dự nhìn thằng nhóc mập mạp trong tay, “Trả lại nụ hôn cho tao!”

Nhưng dù sao người chó khác biệt, Đoàn Dự nói cái gì Thí Thí cũng không có khả năng hiểu được, cũng không biết Đoàn Dự đang hung dữ với nó, sau đó bắt đầu nghiêng đầu cọ lung tung trên tay Đoàn Dự, đối với người mẹ này vô cùng hài lòng.

Đoàn Dự nhất thời không nói gì, trên mặt vẫn còn ẩm ướt.

Chỉ thấy Đoàn Dự vốn ít nói ít cười càng ngày càng đen mặt, nhưng mà lúc này trong lòng Đoàn Dự cũng không phải nghĩ đến việc bị một con chó liếm bẩn mặt.

Mà là thằng nhóc mập mạp trước mặt đã cướp đi nụ hôn hôm nay của Lộ Viễn Bạch.

Cảm giác mềm mại trên môi mà Lộ Viễn Bạch mang đến giống như bị Thí Thí liếm đi, Đoàn Dự không còn cảm nhận được gì nữa.

Lại nói tiếp cũng buồn cười, Đoàn Dự lúc trước trở về chưa được mấy năm đã nổi tiếng là mặt mũi của kim cương Vương lão ngũ, còn chưa từng tiếp xúc thân mật với người nào như vậy, loại chuyện vô cùng thân mật như hôn môi này cũng là lần đầu tiên làm cùng Lỗ Viễn Bạch.

Trong môi trường rất cởi mở ở nước ngoài, ngoại trừ lợi ích và quyền lực, Đoàn Dự dường như không có dục vọng thế tục.

Đoàn Dự cho rằng nếu là người tìm đến anh sẽ chỉ nghĩ đến lợi ích, tiền đồ của anh, quyền thế hay diện mạo của anh, nếu như anh không có những thứ này thì chắc chắn sẽ không có người thích anh.

Nhưng khi Lộ Viễn Bạch bắt đầu chậm rãi bước vào cuộc sống của anh, những suy nghĩ này Đoàn Dự cũng chưa từng nghĩ tới.

Lộ Viễn Bạch có thể có mưu đồ anh về cái gì chứ, Lộ Viễn Bạch chỉ muốn anh là vợ của cậu, chỉ muốn anh là người như vậy.

Bây giờ là chín giờ rưỡi tối, Đoàn Dự vốn định giữ nụ hôn này đến mười một giờ rồi mới rửa sạch, không ngờ bị Corgi mập mạp trước mặt liếm sạch.

Đoàn Dự lạnh mặt, nhưng nhìn nhóc con mà Lộ Viễn Bạch giữ lại trong nháy mắt cũng không nói thành lời.

Sau đó Đoàn Dự bất đắc dĩ thở dài, thả Thí Thí xuống, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng rốt cuộc cũng không thể so đo với một sủng vật.

Nhưng vừa nghĩ đến không còn Lộ Viễn Bạch hôn, Đoàn Dự không khỏi nhíu mày, cho nên Đoàn Dự quyết định nhắm mắt làm ngơ không quan tâm Thí Thí.

Nhưng khi được thả xuống lấy lại tự do, Thí Thí cũng không biết vừa rồi suýt nữa đã gặp phải nguy hiểm, hiện tại còn ở bên cạnh Đoàn Dự nhảy qua nhảy lại.

Đoàn Dự: “...”

Thí Thí rất không biết sống chết chui vào trong tay của Đoàn Dự, xem ra còn muốn Đoàn Dự nâng nó lên chơi.

Sau một giây chỉ thấy động tác của Đoàn Dự vô cùng thong thả nhẹ nhàng xoay tay, bây giờ Thí Thí cũng có hơi vụng về, tay Đoàn Dự vừa cử động, Thí Thí ở trong tay cũng không giữ được cân bằng cho cơ thể mập mày này ngay lập tức ngã một cái ở trên giường.

Bốn cái chân ngắn ở trong hư không giống như một tiểu vương bát lộn xộn đạp đạp, sau đó như trong cơn bệnh hấp hối bật cơ thể mập mạp lật qua một bên, bốn chân nhỏ hoàn mỹ hạ cánh chạm đất an toàn.

Đoàn Dự ở một bên nhìn, thấy Thí Thí xoay khó khăn định vươn một ngón tay ra giúp một phen.

Tuy rằng vừa rồi anh cố ý lật ngược nhóc con mập mạp.

“Huề nhau.”

Bá tổng trong giới thương trường nhất định sẽ không chịu thiệt thòi.

Sau đó Đoàn Dự sai người đem cái tổ của Thí Thí và Mi Mi chuyển lên lầu ba, Đoàn Dự có một hơi buồn bực không muốn để Mi Mi cùng Thí Thí vào phòng mình, nhưng nhìn hai đứa nhóc trước mặt thì Đoàn Dự nhớ tới Lộ Viễn Bạch, cuối cùng vẫn sai người chuyển ổ của hai đứa này vào phòng làm việc.

Giữ lại sự kiên trì cuối cùng.

Lúc Đoàn Dự ôm hai đứa nhóc đi lên, dì Lý đang từ dưới lầu ba đi tới.

Thấy Đoàn Dự thì hỏi: “Thưa ngài, hôm qua sau khi giặt xong tôi treo áo sơmi lên sân thượng giờ đã không thấy đâu, hôm nay ngài có mặc không?”

Quần áo của Đoàn Dự phần lớn là âu phục và áo sơ mi, chỉ có một số ít thời gian sẽ mặc quần áo tương đối giản dị, bởi vì phần lớn thời gian đều làm việc.

Hôm nay Đoàn Dự không ra ngoài làm việc đương nhiên cũng sẽ không đi mặc áo sơ mi, “Không cần.”

Đoàn Dự nhìn vẻ mặt dì Lý, nghĩ cũng chỉ là một chiếc áo sơ mi mà thôi, không có gì đáng giá thì nói: “Tìm không thấy thì không cần tìm.”

Áo sơ mi trong tủ quần áo nhiều như vậy thiếu một cái cũng không sao, huống hồ chỉ là áo sơ mi bình thường không có gì đặc biệt.

Dì Lý nghe xong vẫn có hơi khó xử, áo sơ mi ngày hôm qua lúc bà ấy giặt xong lúc phơi quần áo vẫn còn, sao hôm nay đi xem thì không có?

Đoàn Dự lớn lên cao ráo, thân hình cường tráng, áo somi cũng vô cùng lớn, ở nhà họ Đoàn ngoại trừ Đoàn Dự có thể mặc vào ra thì ai lại đi lấy một cái áo sơ mi mặc không vừa người đây?

Dì Lý nhất thời không nghĩ ra.

Lớn như vậy, cũng không thể mặc.

“Thời gian cũng đã muộn, dì đi xuống trước đi.”

Nói xong Đoàn Dự ôm hai đứa con lên lầu, đầu tiên là đặt Thí Thí và Mi Mi ở phòng làm việc, sau đó mới trở về phòng.

Đoàn Dự trở về phòng sau đó đi thẳng vào phòng tắm, tự nhiên cũng không chú ý tới gối đầu ở trên giường bị thiếu.

Mãi đến hơn mười phút sau, hạ thân quấn khăn tắm, tay cầm khăn lau tóc từ phòng tắm đi ra, lúc này mới phát hiện trên giường thiếu cái gì.

Giường của Đoàn Dự là giường lớn King Size, trên giường tổng cộng có hai cái gối đầu, tự dưng thiếu mất một cái cũng có hơi đột ngột.

Đoàn Dự nhìn một cái gối còn sót lại trên giường, đầu tiên là sững sờ, lúc vừa rồi dì Lý và tôi tớ đi xuống, trong tay hình như cũng không có cái gì giống như cái gối đầu.

Lúc trước cho dù là dì Lý đi lên quét dọn, gối đầu vẫn đặt hai cái, dù sao lúc ấy Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch ở nhà cũng là diễn một đôi phu phu ân ái, tuy rằng thời gian ở nhà cộng lại cũng không có mấy ngày, nhưng công phu diễn xuất cũng không ít, Lộ Viễn Bạch bình thường đều là trước mặt làm bộ cùng anh vui vẻ đi lên lầu ba, chờ thời gian trễ một chút rồi tự mình lén lút đi xuống.

Đoàn Dự trần truồng đứng bên cạnh giường, sau đó ánh mắt như quét được cái gì đó, Đoàn Dự đưa tay lấy đồ vật đặt ở tủ thấp bên cạnh đầu giường xuống.

Đó là một lá thư.

Đoàn Dự tự dưng im lặng, sáng nay lúc anh ra khỏi phòng, đầu giường vẫn chưa có lá thư này.

Sau đó đưa tay mở ra, bên trong là một tờ giấy nhỏ có mấy trăm từ, Đoàn Dự mở ra chữ viết tay, mở đầu là vợ yêu quý, bức thư này là ai viết ngay lập tức bại lộ không thể nghi ngờ.

Đoàn Dự nhìn lá thư, mặt mày sắc bén có hơi ôn hòa, thư từ thông thiên đều là Lộ Viễn Bạch nhung nhớ yêu đương với anh.

Đoàn Dự sau khi đọc xong gấp lại thư, đang định trả lại trong phong bì, mới phát hiện bên trong còn có một tấm ảnh, là Lộ Viễn Bạch đứng trước cửa nhà họ Đoàn chụp, ngây ngốc đưa tay hình chữ V ra trước ống kính, nhưng nhìn qua thì tương đối bắt mắt, người trong ảnh bộ dáng tinh xảo, trên mặt tươi cười tựa như hoa hướng dương đón ánh mặt trời.

Đoàn Dự nhìn ảnh rất lâu, sau đó đút lại vào phong bì, định ngày mai đóng vào khung ảnh nhỏ rồi đặt ở đầu giường.

Là Lộ Viễn Bạch sáng nay thừa dịp anh không chú ý lẻn vào phòng của anh.

Sau đó Đoàn Dự nhớ tới lời của dì Lý vừa rồi, áo sơ mi của anh thiếu một cái, sau đó ánh mắt rơi xuống vị trí thiếu một cái gối đầu trên giường.

Một đôi mắt đen sâu, ánh mắt hơi trầm.

Lộ Viễn Bạch vừa đến nơi quay phim thì ngày hôm sau đoàn làm phim làm lễ khai máy, đạo diễn, diễn viên và nhân viên chủ chốt đều phải tham gia lễ khai máy và thắp hương, đây cũng là một hình thức trong giới, kỳ thật đây cũng coi như là một loại an ủi tâm lý, hy vọng trong quá trình quay phim có thể được che chở, mọi việc đều thuận lợi.

Ngày hôm qua Lộ Viễn Bạch dậy sớm, ngồi máy bay một ngày, hạ cánh đến khách sạn không lâu sau đó đã đi làm, buổi tối mới hoàn toàn chấm dứt hành trình một ngày, bây giờ Lộ Viễn Bạch nằm trên giường có chút không muốn đứng lên.

Cuối cùng vẫn là trợ lý tới gõ cửa, Lộ Viễn Bạch mới đột nhiên bừng tỉnh tìm điện thoại di động xem giờ, xem mình có ngủ quên hay không, việc lớn như khai máy đối với diễn viên như cậu mà nói thì không thể bởi vì ngủ nướng mà bỏ qua, nhưng cũng may còn chưa đến giờ, Lộ Viễn Bạch thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Viễn Bạch ở trên giường ngơ ngác ngồi một hồi, ngay sau đó nhanh chóng xuống giường rửa mặt.

Hôm nay bắt đầu nghi thức khởi động máy, tất cả các diễn viên tham gia của bộ phim cũng đã đến.

Lộ Viễn Bạch cầm nước lạnh rửa mặt cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút, sau đó nhìn về phía trợ lý, “Chúng ta có quen biết diễn viên nào trong đoàn làm phim không?”

Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ, cho dù trước kia quen biết thì bây giờ cũng không nhớ được, nhưng cũng không thể không lễ phép ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi.

Trợ lý lắc đầu, “Không có, anh Viễn có thể yên tâm giả vờ, dù sao anh ở đâu cũng nên lễ phép chào hỏi, sau đó không nói lời nào cũng sẽ không có ai gây phiền toái cho anh.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong gật đầu, lúc này mới thấy yên tâm.

“Chờ đã, có vẻ như có một.” Trợ lý vội vàng lên tiếng không khỏi khiến Lộ Viễn Bạch sặc nước lên mũi.

“Là…. Là ai?”

Trợ lý lật bảng diễn viên trong điện thoại di động, “Có một người tên là Thẩm Ngọc Trì, đóng vai chính.”

Thẩm Ngọc Trì... Lộ Viễn Bạch cố gắng hồi tưởng lại, lúc này mới nhớ tới là một thanh niên lúc trước cùng cậu chơi trò chơi tại sự kiện, sau khi thua cậu còn đưa hoa cho người ta.

Vì sao lại nói là người trẻ tuổi, bởi vì Thẩm Ngọc Trì năm nay mới hai mươi tuổi, năm Thẩm Ngọc Trì mười tám tuổi tham gia tuyển tú đã xuất đạo, sau khi giải tán bắt đầu diễn xuất, diễn xuất cũng được giới chuyên môn công nhận, năm ngoái cũng có một bộ phim bạo kích.

Nhưng đóng phim điện ảnh thì vẫn là lần đầu tiên, lại chọn đóng vai chính, có thể thấy được dũng khí của cậu ta không nhỏ.

Lộ Viễn Bạch nhớ tới cậu ta vẫn cảm thấy không có gì, nhưng chỉ là cậu cảm thấy không có gì nhưng vợ cậu nhất định sẽ nghĩ lung tung.

Lúc trước chuyển tay cho một đóa hoa, đã cho Đoàn Dự ăn giấm cả một ngày, bây giờ còn trực tiếp trở thành bạn diễn.

Lộ Viễn Bạch suy nghĩ một chút nhưng cậu diễn vai phản diện, đối nghịch với nhân vật chính, lần này vợ cậu chắc hẳn sẽ không nghĩ lung tung.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lộ Viễn Bạch mở tủ quần áo ra lấy áo sơmi được treo ở vị trí dễ thấy nhất, ôm vào trong ngực, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.

“Vợ theo mình ra ngoài.”

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play