Trong tiềm thức, Lộ Viễn Bạch vẫn luôn cho rằng vợ cậu chắc là lùn hơn cậu, ai ngờ hiện tại bàn chân Lộ Viễn Bạch đạp lên giày Đoàn Dự mà vẫn còn thấp hơn Đoàn Dự nửa cái đầu.
Ánh mắt vừa lúc nhìn vào đôi môi mỏng của Đoàn Dự, tiểu thiếu gia chưa từng yêu đương, lúc này động tác hai người vô cùng thân mật, Lộ Viễn Bạch không biết nghĩ tới cái gì, mặt đỏ lên, vội quay đầu đi: “Vợ ơi, anh nặng lắm, mau buông anh xuống.”
Nói xong định đi về phía xe lăn, nhưng mà bởi vì động tác vừa rồi của hai người có chút lộn xộn, xe lăn bị ngoại lực đẩy xa một chút.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, thiếu niên rũ đầu, nhìn không thấy khuôn mặt, nhưng lại lộ rõ vành tai phiếm hồng.
Thân hình Lộ Viễn Bạch mảnh mai, eo nhỏ tới nỗi một tay cũng có thể ôm trọn, bởi vì công việc nên vẫn luôn tập thể hình duy trì dáng vóc, nên không nặng chút nào.
Vẻ mặt Đoàn Dự vẫn như thường lệ, sau đó hơi dùng lực khiến chân Lộ Viễn Bạch rời khỏi giày của anh.
Xoay người liền bước đến vị trí xe lăn, toàn bộ quá trình như ôm một cái bao tải, sau đó cẩn thận đặt người ngồi vững trên xe lăn.
Trên mặt Lộ Viễn Bạch còn có chút nóng, tim nhảy thình thịch, trong lúc nhất thời không dám ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự. Co rút người lại như một con chim cút nhỏ.
Lộ Viễn Bạch nghe thấy tiếng tim đập của bản thân,
Yêu đương vốn là kích thích như vậy sao?
Lộ Viễn Bạch bình tĩnh lại, mới khẽ ngẩng đầu nhìn vợ xinh đẹp của mình, ngay sau đó phát hiện vợ xinh đẹp cũng đang nhìn mình.
Lộ Viễn Bạch nuốt nước miếng, ánh mắt không tự chủ mà dừng ở trên môi Đoàn Dự.
Yêu đương là có thể ôm, vậy nếu kết hôn chẳng phải muốn hôn môi sao!
Đoàn Dự nhìn người trước mặt hết đỏ lại hồng, đột nhiên cảm thấy thú vị, thấp giọng nói: “Đỏ mặt gì chứ?”
Trước kia hai người giả vờ thân mật, thanh niên này mắt còn không chớp lấy một cái, huống hồ là đỏ mặt.
Lộ Viễn Bạch dùng tay nắn áo bệnh nhân trên người, không dám nhìn Đoàn Dự: “Không có gì.”
Đoàn Dự tiến lên, vươn tay chạm vào vành tai Lộ Viễn Bạch, dường như đang vuốt ve một con mèo, con ngươi đen thẫm nhìn không ra cảm xúc: “Không có gì thì sao đỏ mặt?”
Đoàn Dự tay hơi lạnh, gặp phải vành tai hơi hơi nóng, Lộ Viễn Bạch theo thói quen rụt rụt cổ, bất chấp tất cả nói: “Anh chỉ cảm thấy em quá đẹp……”
“Bởi vì em đẹp, mặt anh mới đỏ, không có gì khác đâu.”
Trả lời thật thành thật, rốt cuộc tiểu thiếu gia có thật là chỉ cảm thấy vợ nhỏ của mình xinh đẹp không, nhưng mà sau thêm câu kia vào có chút như bịt tai trộm chuông nhỉ.
Đoàn Dự vừa rồi cũng là nhất thời nổi lên hứng thú muốn trêu cậu, không nghĩ tới đối phương xấu hổ đến như vậy, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay vừa rồi chạm vào vành tai của người kia.
Thấy người kia tiếp tục cosplay thành chim cút, cũng không lại tiếp tục trêu cậu nữa.
Anh đi phía sau Lộ Viễn Bạch, đẩy xe lăn, dẫn cậu đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi khóe miệng Lộ Viễn Bạch cứ giương lên mãi, Đoàn Dự đẩy người đi vào thang máy.
Cứ như vậy mà ra khỏi tòa nhà bệnh viện.
Lúc này đang buổi chiều ba, bốn giờ, ánh mặt trời mùa hè chói lọi ấm áp.
Lộ Viễn Bạch vội vã hít một ngụm không khí mới mẻ bên ngoài.
Ly rượu mang tên tự do này,
Ai uống đều sẽ say.
Đoàn Dự đẩy xe đến dưới bóng râm của một gốc cổ thụ to lớn.
Lộ Viễn Bạch ngẩng gương mặt trắng nõn, thoải mái mà nheo nheo mắt, giống như một con mèo lười đang nhàn nhã phơi nắng.
Phòng bệnh VIP khu A chiếm diện tích không nhỏ, cũng có thể nói cả bệnh viện này cũng chiếm diện tích không nhỏ trong trung tâm thành phố.
Hiện tại bệnh nhân ra ngoài phơi nắng không ít.
Liếc mắt một cái, còn thấy được khá nhiều trẻ con.
Lộ Viễn Bạch hưởng thụ thời gian nhàn rỗi này cũng không quên vợ, quay đầu lại một chút, một lần nữa bắt đầu sự nghiệp nói chuyện phiếm để tăng thêm cảm tình.
“Vợ ơi, em thích anh ở điểm nào vậy?”
Thanh niên mắt đào hoa bởi vì phơi nắng mà nheo nheo mắt, khóe miệng hơi chu lên, làn da trắng nõn dưới ánh nắng chiếu xuống vô cùng trong trẻo.
Càng xem càng giống một con mèo Ba Tư đang làm nũng.
Đoàn Dự ánh mắt nhìn chăm chú vào cậu, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút ngứa tay.
Tùy tiện suy nghĩ cái lý do, giọng nói lạnh lùng trả lời: “Thích em kiếm được tiền.”
Lộ Viễn Bạch mấy năm đầu mới vừa tiến giới giải trí rất thiếu tiền, bên này quảng cáo mới vừa kết thúc liền chạy tiếp một bộ phim, bất kể là pháo hôi hay nhân vật phản diện, chỉ cần có tiền đều nhận.
***pháo hôi: thế mạng
Thế cho nên sau khi Lộ Viễn Bạch nổi lên, bị bóc trần ra trước kia vì kiếm tiền đi qua nhiều vất vả, khiến rất nhiều fans đau lòng, nhưng đau lòng thì đau lòng, cũng không không ngăn được fans đem những vai diễn kì lạ của Lộ Viễn Bạch trước kia làm thành meme, lan truyền khắp nơi, có thể nói là vui sướng trong đau khổ.
Nghe được lời Đoàn Dự nói, Lộ Viễn Bạch trong nháy mắt ưỡn ngực tự hào, thì ra vợ cậu thích cậu kiếm ra tiền.
Sau đó khuôn mặt nhỏ nở nụ cười rạng rỡ nói: “Chờ anh hết bệnh rồi, anh sẽ kiếm nhiều tiền hơn cho anh xài.”
Dù sao Lộ Viễn Bạch cũng là diễn viên, cười rộ lên vô cùng có sức cuốn hút, Đoàn Dự nhìn cậu khóe miệng cũng có chút không tự giác cong lên.
Anh đảo mắt, ý vị thâm trường nhìn thanh niên trước mắt: “Đều cho anh?”
Lộ Viễn Bạch gật gật đầu: “Đều cho em.” Sau đó cúi đầu thẹn thùng cười: “Chúng ta kết hôn rồi, nên tiền của anh chính là tiền của em.”
Lộ Viễn Bạch không biết lúc này cậu đã bán sạch bản thân mình.
Nhưng nội tâm tiểu thiếu gia đang ngập tràn tình yêu, cũng không để ý ba cái đồ quỷ này.
“Em không sợ anh mang tiền của em chạy mất sao?”
Lộ Viễn Bạch thật đúng là bị lời này làm hoảng sợ, ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Em sẽ vậy sao?”
Hỏi xong rồi, không đợi Đoàn Dự trả lời, Lộ Viễn Bạch đã lắc lắc đầu trước, nghiêm túc nói: “Không, em sẽ không nhẫn tâm như vậy.”
Đoàn Dự đứng bên cạnh cậu, từ trên cao nhìn xuống: “Em làm sao biết anh không nhẫn tâm như vậy?”
“Bởi vì em yêu anh mà.”
Lộ Viễn Bạch cơ hồ là buột miệng thốt ra, Đoàn Dự nét mặt có chút ngốc.
“Chúng ta là bởi vì yêu nhau mới kết hôn, tuy rằng hiện tại anh mất trí nhớ, nhưng anh biết anh nhất định là người em cảm thấy tốt nhất, bởi vì em yêu anh, cho nên em sẽ không nỡ nhẫn tâm với anh.”
Đoàn Dự nghe xong không biết vì sao, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nét tươi cười.
Thú vị rồi đây.
Lộ Viễn Bạch so với anh tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều.
Đoàn Dự cúi người nhìn Lộ Viễn Bạch, một đôi sắc bén cao ngạo đối diện một đôi mắt đào hoa.
Đột nhiên xảy ra chuyện này khiến Lộ Viễn Bạch có chút sửng sốt, vừa định mở miệng nói gì đó, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Anh sẽ không chạy, chờ em kiếm tiền nuôi anh.”
Lộ Viễn Bạch khóe miệng cười ra một cái lúm đồng tiền mờ nhạt: “Được.”
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch cười cong cả đôi mắt, chưa nói cái gì, nhưng con ngươi sâu không thấy đáy lại đầy sự cân nhắc.
Lúc này cách đó không xa truyền đến chút tiếng ồn ào hỗn loạn, khoảng cách có chút xa, chỉ có thể nghe ra mấy người tụ ở cách đó không xa đang cãi nhau, nhưng nghe không rõ nội dung.
Lúc chán nản không có gì tốt hơn đi hóng chuyện dạo của người khác.
Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời tò mò, vươn đầu nhỏ nhìn về hướng xa xa kia.
Đoàn Dự không chút lưu tình bước đến, quay xe lăn của Lộ Viễn Bạch một trăm tám mươi độ.
Nhưng mà cái người nổi tiếng thích hóng hớt này làm sao có thể bỏ qua, liền như một con chuột trộm đồ ăn mà quay đầu lại tiếp tục gặm dưa.
Đầu nhỏ lại quay đầu tiếp tục xem.
Đoàn Dự: “……”
Đoàn Dự thẳng tay quay đầu Lộ Viễn Bạch hướng chỗ khác, sau đó đẩy cậu đi sang chỗ khác, không nhìn thấy chỗ đám người kia.
Tuy rằng Lộ Viễn Bạch muốn nhìn náo nhiệt thêm một chút, nhưng khi so sánh thì vẫn thấy việc cùng vợ phơi nắng tương đối quan trọng hơn.
Nhưng mà mới vừa đi đến nơi khác không lâu, Đoàn Dự liền nghe điện thoại, hình như là có việc gấp.
Lộ Viễn Bạch nhớ tới Tống Chiêu nói vợ cậu công việc rất bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, có chút đau lòng.
Đoàn Dự cúp điện thoại, rũ mắt nhìn Lộ Viễn Bạch một cái: “Em ở đây phơi nắng trước đi, chút nữa anh sẽ quay lại tìm em.”
Lộ Viễn Bạch thấy anh giống như có việc gấp lắm, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Anh chờ em.”
Đoàn Dự đi rồi Lộ Viễn Bạch liền híp mắt lại tiếp tục phơi nắng.
Ngày mùa hè nóng nực, Đoàn Dự không để Lộ Viễn Bạch hoàn toàn dưới ánh mặt trời, mà để cậu ngày một bụi hoa râm mát.
Ngay lúc Lộ Viễn Bạch mơ màng sắp ngủ, bên tai truyền đến giọng nói non nớt.
“Anh trai ơi!”
Lộ Viễn Bạch nghe tiếng giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy có một cậu bé tầm năm, sáu tuổi đang đứng trước mặt mình.
Lộ Viễn Bạch: “Kêu anh sao?”
Cậu bé gật gật đầu.
Lộ Viễn Bạch khắp nơi nhìn nhìn, thằng bé lạc mất người nhà sao?
“Không có, em chỉ là xuống lầu tới chơi, ông nội em nằm viện ở đây.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong lúc này mới yên tâm: “Vậy em tìm anh có chuyện gì sao?”
Cậu bé rất là sảng khoái nói: “Em muốn rủ anh cùng nhau đi ăn đá bào sữa!”
Lộ Viễn Bạch có chút kinh ngạc, cậu và đứa nhỏ này đâu quen biết quen biết gì nhau: “Vì sao mời anh?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Bởi vì anh đẹp.”
Được một đứa nhỏ khen, Lộ Viễn Bạch còn có chút ngượng ngùng.
“Anh đi cùng em chứ?”
Lộ Viễn Bạch có chút khó xử, nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dạng Đoàn Dự.
Cho dù đang mùa hè oi bức, người đàn ông đó cũng mặc sơ mi quần tây siêu tinh tế.
Đoàn Dự cũng mới đi không bao lâu, trong bệnh viện có siêu thị, cách chỗ này cũng không xa, có lẽ cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Cuối cùng nói: “Có thể, anh cùng em đi ăn đá bào sữa!”
Lộ Viễn Bạch dựa vào đôi tay mình, thân tàn nhưng chí không tàn mà di chuyển xe lăn.
Tới siêu thị, mua cho thằng bé đá bào sữa xong, sau đó lại ở tủ đông chần chừng một chút, mua cho Đoàn Dự một cây kem vị dâu tây.
Mà bản thân lại hiếm khi hiểu chuyện, tuy rằng cũng có chút thèm kem, nhưng y tá nói, hiện tại tốt nhất không nên ăn.
Cậu bé trong tay cầm đá bào thắc mắc: “Anh trai không ăn sao?”
Nói còn quơ quơ trước mặt Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch nuốt nước miếng, có chút giãy giụa: “Không…… Không được.”
“Vì cái gì không ăn thế?”
“Anh bị bệnh, bác sĩ nói tốt nhất không nên ăn, cho nên anh mới không ăn.”
Cậu bé lộ vẻ ngưỡng mộ: “Anh trai thật là lợi hại, bác sĩ kêu ông nội em không nên ăn cay, ông nội em mỗi lần đều nhịn không được mà lén ăn á.”
Đột nhiên được tán dương Lộ Viễn Bạch nhịn không được nở lỗ mũi: “Đương nhiên, anh là người lớn trưởng thành rồi!”
Ngay sau đó, chỉ thấy cậu bé xé mở bao bì, tách cây đá bào làm hai, nhìn vừa đã mắt vừa thèm miệng.
Lộ Viễn Bạch liếm liếm môi.
Sau đó không lâu, Đoàn Dự quay lại tìm cậu mà không thấy đâu, đến cửa siêu thị nhìn thấy Lộ Viễn Bạch.
Dưới ánh mặt trời xinh đẹp thanh niên ngồi trên xe lăn, trong tay cầm nửa cây đá bào, miệng nhỏ hồng hồng phiếm nước sáng bóng.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lộ Viễn Bạch đối diện cậu bé cũng đang ăn đá bào, lộ ra nụ cười ngu ngốc,
“Rất ngon.”
“……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT