“Viễn Bạch!” Nhìn bóng lưng của Lộ Viễn Bạch, Thẩm Khang Dũng luống cuống, muốn tiến lên đưa tay kéo lấy Lộ Viễn Bạch, nhưng cuối cùng chỉ bắt được một khoảng không.
“Viễn Bạch! Con không thể như vậy, ta là cha của con, con không thể đối xử với cha như vậy.” Nói rồi gương mặt kích động giống như chợt nhớ tới điều gì, “Thẩm thị! Thẩm thị cũng là tâm huyết của mẹ con!”
“Con có thể trơ mắt đứng nhìn tâm huyết nửa đời của cha mẹ bị hủy hoại trong tay người đàn ông của con sao? Vì Thẩm thị, mẹ của con khi còn trẻ ăn không ít khổ, chịu không ít mệt, con nỡ lòng nào làm như vậy?”
Nghe thấy lời nói của Thẩm Khang Dũng, trong lòng Lộ Viễn Bạch chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí có chút bất ngờ vì Thẩm Khang Dũng lại có thể có mặt mũi mà nói ra những lời này.
Giống như những lời mà Thẩm Khang Dũng nói ra vì muốn giữ chân cậu lại, Lộ Viễn Bạch biết rõ hơn bất kỳ ai rằng Lộ Vãn Phương ở cùng ông ta đã phải nếm phải bao nhiêu đắng, chịu phải bao nhiêu mệt.
Người phụ nữ mà cho dù có muộn đến mấy cũng sẽ để lại cho ông ta một ngọn đèn về nhà, cuối cùng lại bị ông ta phụ bạc.
Lộ Viễn Bạch hời hợt nhìn ông ta, sau đó cười chế giễu, “Ơ, thì ra ông cũng biết.”
Nếu không có Lộ Vãn Phương thì cũng sẽ không có Thẩm Khang Dũng của ngày hôm nay, bọn họ cùng nhau phát triển, thế nhưng khi Thẩm Khang Dũng bước lên đỉnh cao thì lại phụ bạc gia đình này.
Lộ Viễn Bạch nhìn kĩ Thẩm Khang Dũng, đem bộ mặt thật sự của người đàn ông trước mặt khắc ở trong đầu, không hề để cho lưu lại một con đường sống cho những đoạn kí ức trước kia của mình.
Đây chính là tình thân đã quấy rối cậu suốt bảy năm nay, không một giây nào thoát ra được, nực cười đến mức làm cho người khác cảm thấy thương hại.
Lúc này đây, Thẩm Khang Dũng không dám đối diện với ánh mắt của Lộ Viễn Bạch.
Ông ta có lỗi với Lộ Vãn Phương, đến nỗi sau khi Lý Hàm Vi và Thẩm Từ Văn bước chân vào nhà họ Thẩm, Thẩm Khang Dũng có vô số đêm nhớ lại hình ảnh của một nhà ba người bọn họ sống cùng nhau trước đây.
Lúc ấy Lộ Viễn Bạch vừa chào đời, Lộ Vãn Phương vì con nhỏ mà chọn từ bỏ sự nghiệp, dành toàn bộ thời gian ở nhà để làm nội trợ. Còn ông thì dồn hết tâm sức làm việc vì hai mẹ con, tuy rằng mệt nhọc, nhưng cho dù ông trở về lúc mấy giờ, trước căn nhà cũ nát kia đều sẽ giữ lại một ngọn đèn đón ông về nhà.
Ông đã nhớ lại vô số lần.
Hỏi ông có hối hận không?
Đương nhiên là hối hận, ông nhớ tất cả mọi thứ trước đây, cũng chỉ có ông biết lúc trước ông không ly hôn với Lộ Vãn Phương một là vì sợ ảnh hưởng đến tiếng tăm, hai chính là trong tiềm thức người phụ nữ này vẫn là của ông.
Lộ Vãn Phương cùng ông dốc sức xây dựng sự nghiệp, vì ông kết hôn sinh con, dáng vẻ của Lộ Vãn Phương trong mắt ông chính là dáng vẻ của người vợ, bà ấy sẽ bao dung khuyết điểm của ông, bao dung tất cả của ông.
Ông vốn tưởng rằng khi dồn đối phương vào thế bí, đối phương sẽ không còn cách nào mà phải cúi đầu tiếp nhận mẹ con Lý Hàm Vi và Thẩm Từ Văn.
Ai ngờ lần này ông đã đoán sai, Lộ Vãn Phương không chỉ không tiếp nhận mà còn muốn ly hôn với ông.
Điểm này đã hung hăng chọc giận Thẩm Khang Dũng, bởi vì Lộ Vãn Phương đã từng bao dung vô số lần làm cho ông cảm thấy bà cũng sẽ rộng lượng mà bỏ qua chuyện cũ, để người tình và đứa con riêng bước vào.
Thật ra lúc trước khi Lộ Vãn Phương không đồng ý, Thẩm Khang Dũng cũng bị lung lay, ông tìm Lộ Vãn Phương nói chuyện, nói có thể không để Lý Hàm Vi vào cửa, để Thẩm Từ Văn nhập tổ quy tông là được.
Thế nhưng người phụ nữ vẫn từ trước đến giờ vẫn luôn điềm đạm lại giống như phát điên, đánh ông, cào đến nỗi mặt và cổ của ông bị thương.
Một hành động này của Lộ Vãn Phương thêm với việc sau đó Lộ Viễn Bạch bắt đầu đối nghịch với ông, làm lửa giận của ông bùng lên đỉnh điểm.
Vốn dĩ cái nhà này sẽ không trở thành như bây giờ.
Cũng không phải là cái dạng này.
Thẩm Khang Dũng nhìn bộ dáng thẳng tắp của Lộ Viễn Bạch trước mặt, chợt cảm thấy vô cùng xa lạ.
Dường như từ trước đến giờ ông chưa từng hiểu Lộ Viễn Bạch.
Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.
Ngay khi Thẩm Khang Dũng còn muốn tiến lên ngăn cản Lộ Viễn Bạch, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Thẩm Khang Dũng vốn định cúp máy nhưng dãy số trên màn hình lại khiến ông sững lại, tay vừa chạm nhẹ điện thoại đã được kết nối.
“Xin chào, đây là Thẩm Khang Dũng, ngài Thẩm phải không?”
Trong lòng Thẩm Khang Dũng có một dự cảm không lành.
“Con trai ngài là Thẩm Từ Văn tụ tập hút thuốc phiện, hiện tại đã bị cảnh sát bắt giữ, mời ngài lập tức đến đây một chuyến.”
“Cái gì!” Lý Hàm Vi bật ra tiếng hét, nhất thời hoàn toàn không thể tin được bản thân vừa nghe thấy gì, hai mắt của Thẩm Khang Dũng cũng đột nhiên ro rụt lại.
“Không thể nào! Từ Văn không thể nào làm ra loại chuyện này.” Nét mặt Lý Hàm Vi gần như hoảng loạn, liếc nhìn Thẩm Khang Dũng một cái, sau đó vội vã bước tới giật lấy điện thoại trong tay Thẩm Khang Dũng, “Không thể nào! Không thể nào, đồng chí cảnh sát, Từ Văn của chúng tôi luôn là một đứa con ngoan, từ nhỏ đến lớn ở trường học đều là học sinh giỏi, không có khả năng làm ra loại chuyện này, có phải có nhầm lẫn gì không!”
Trong chốc lát, bàn tay cầm điện thoại của Lý Hàm Vi run rẩy, Thẩm Từ Văn sao có thể làm ra chuyện như vậy, “Không có nhầm lẫn, chính là Thẩm Từ Văn, mời hai người mau chóng đến cục Công an một chuyến.”
Trong nháy mắt, cả người Lý Hàm Vi gần như ngây ngốc tại chỗ.
Thẩm Từ Văn tụ tập hút thuốc phiện!
Thẩm Khang Dũng sau khi nghe được tin này trong một khoảng thời gian ngắn cũng quên mất phải đi cản Lộ Viễn Bạch lại.
Thẩm Từ Văn hút thuốc phiện, hiện tại đây chính là vết nhơ bôi đen Thẩm thị.
Hiện tại Thẩm thị vốn đang tụt dốc, bị Đoàn thị chèn ép, bây giờ còn xảy ra chuyện như vậy.
Lúc này Lý Hàm Vi đã khóc đến mức nước mắt nước mũi bôi đầy mặt, lớp trang điểm vốn có đều nhòa đi.
“Khang Dũng, bây giờ phải làm sao đây?”
Thẩm Khang Dũng nhìn Lý Hàm Vi trước mặt, ngay sau đó liền giơ tay cho đối phương một bạt tai, “Mẹ kiếp, đều là con trai ngoan cô dạy nên!”
“Mẹ kiếp!”
Thẩm Khang Dũng nhìn Lý Hàm Vi trước mặt, ngay sau đó liền giơ tay cho đối phương một bạt tai, "Đều là con trai tốt ngươi dạy ra! ”
"Mẹ kiếp!"
Trong lúc nhất thời Thẩm gia nháo nhào hoảng loạn, trông thấy Thẩm Khang Dũng vơ lấy bình hoa bên cạnh định đập lên đầu của Lý Hàm Vi, vội vàng có người đi đến ngăn lại.
Lộ Viễn Bạch ở cách đó không xa, đứng nhìn cảnh tượng hỗn loạn với ánh mắt hờ hững.
Lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, đó là hướng phòng của cậu.
Tạm biệt.
Lộ Viễn Bạch bước chân ra khỏi nhà họ Thẩm trong cảnh hỗn loạn, Lộ Viễn Bạch đi ra, sau đó tỉ mỉ đóng cửa lại.
Đây là lần cuối cùng cậu trở về.
Từ nay về sau, nơi này sẽ không còn một chút quan hệ gì với cậu nữa.
Lộ Viễn Bạch cất bước ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy chiếc Porsche màu đen đậu trước cổng nhà họ Thẩm.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông tựa vào xe, đầu ngón tay lóe ra tia sáng.
Đoàn Dự thấy Lộ Viễn Bạch đi ra, gần như trong nháy mắt dập tắt điếu thuốc trong tay.
Anh biết Lộ Viễn Bạch đến Thẩm gia, liền chạy tới nơi này, vốn là muốn đi vào, nhưng anh cũng biết là Lộ Viễn Bạch tự nguyện đến đây, thì chắc chắn đối phương cũng có chuyện riêng muốn giải quyết.
Hai người một tháng không gặp, khoảnh khắc Đoàn Dự nhìn thấy Lộ Viễn Bạch xuất hiện, ánh mắt gần như khóa chặt trên người Lộ Viễn Bạch.
Giống như phải xem kĩ từng li từng tí trên người đối phương.
Nỗi nhớ nhung Đoàn Dự tràn đầy lồng ngực Lộ Viễn Bạch, hiển nhiên vừa rồi cậu cũng thấy Đoàn Dự đang hút thuốc, nhất thời bước chân đi về phía Đoàn Dự chậm lại.
Coi như là hình phạt dành cho người đàn ông.
Đợi Lộ Viễn Bạch đi đến bên cạnh Đoàn Dự, đôi mắt của người đàn ông đã sớm bị Lộ Viễn Bạch lấp đầy.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch bằng ánh mắt nóng bỏng, “Bạch Bạch.”
Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch hơi hếch lên liếc nhìn Đoàn Dự một cái, cậu vốn định nhắc nhẹ một trận vì đối phương hút thuốc.
Nhưng khi đi đến bên cạnh Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch mới nhận ra rằng bản thân rất nhớ Đoàn Dự, nỗi nhớ nồng nhiệt đến mức bây giờ hoàn toàn không có tâm trạng giảng đạo lý cho Đoàn Dự.
Ngay khi Đoàn Dự muốn dò hỏi Lộ Viễn Bạch xem cậu có bị ức hiếp ở nhà họ Thẩm hay không.
Đã thấy Lộ Viễn Bạch tiến tới ôm lấy mặt Đoàn Dự, hung hăng hôn lên sườn mặt anh.
Đoàn Dự sửng sốt, ngay sau đó Lộ Viễn Bạch đã nhào thẳng vào lòng Đoàn Dự, “Anh đến đón em về nhà rồi.”
Lời nói đầy lưu luyến của Lộ Viễn Bạch vang lên bên tai, trong lúc nhất thời Đoàn Dự còn chưa tiêu hóa kịp, nhưng cánh tay đã thuận thế ôm lấy Lộ Viễn Bạch.
“Ừm.” Người đàn ông ôm cậu vào lòng.
Bởi vì chuyện vừa rồi nên bây giờ trong lòng Lộ Viễn Bạch vô cùng trống rỗng, không có cảm giác an toàn, “Đoàn Dự chúng ta về nhà đi, về nhà của chúng ta.”
Đoàn Dự rũ mắt nhìn người trong lòng, “Được, chúng ta về nhà.”
Nói xong liền đưa Lộ Viễn Bạch lên xe.
Khi Thẩm Khang Dũng đuổi theo, chỉ nhìn thấy bóng lưng lên xe của Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch rời đi, dứt khoát giống như thời niên thiếu, chẳng hề quay đầu lại.
Đoàn Dự tự mình lái xe đến.
Sau khi Lộ Viễn Bạch lên xe, cậu vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Đoàn Dự, đôi mắt đào hoa nhìn không thèm chớp giống như muốn mọc trên người nam nhân vậy.
Đoàn Dự liếc thấy, nhất thời trong tim ngứa ngáy không chịu được, liếm nhẹ môi, “Dây an toàn.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong rũ mắt nhìn một cái, rồi lại nhìn sang phía Đoàn Dự, “Muốn anh giúp em.”
Nói rồi liền nâng cánh tay sang phía Đoàn Dự.
Đoàn Dự nhìn nhưng không nói gì, rướn người thắt dây an toàn cho Lộ Viễn Bạch, mọi thứ đều rất bình thường, chỉ là hơi thở nặng nề hơn không ít.
Đoàn Dự rướn người lại gần Lộ Viễn Bạch, gần như trong nháy mắt đã ngửi thấy mùi thơm dịu đặc trưng trên người đối phương.
Lúc Đoàn Dự giúp Lộ Viễn Bạch thắt dây an toàn, ánh mắt của Lộ Viễn Bạch vẫn luôn đặt trên người anh, không hề rời khỏi.
Từ lúc bắt đầu công kích, dần dần chuyển thành ngửa đầu tiếp nhận, Lộ Viễn Bạch nhất thời muốn né tránh lại bị Đoàn Dự ôm vào trong lòng, buộc phải hé môi và đầu lưỡi nghênh đón người đàn ông, không chỉ có nuốt vệt nước từ khóe miệng chảy ra.
Ngay khi Lộ Viễn Bạch bị hôn đến mức hô hấp cũng có chút khó khăn, người đàn ông mới buông tha cậu.
Nhất thời Lộ Viễn Bạch ngồi trên xe thở hổn hển, hai gò má trắng nõn có chút ửng hồng.
Đoàn Dự nhìn rồi lại dựa sát hôn lên môi của Lộ Viễn Bạch.
Anh còn nhớ rõ chuyện mà Lộ Viễn Bạch đã hứa với mình một tháng trước.
Rõ ràng rành mạch, không thể nào quên.
Đoàn Dự cố nhịn, thắt dây an toàn trên người cho Lộ Viễn Bạch.
Quãng đường vốn dĩ phải mất nửa giờ lái xe, hai mươi phút đã đến.
Lộ Viễn Bạch trở về hiển nhiên sẽ có người ra nghênh đón, nhưng hiện tại trong nhà lại trống trơn, một người cũng không có.
Đây là Đoàn Dự đã sắp xếp xong từ sớm, anh biết khi Lộ Viễn Bạch trở về sẽ xảy ra chuyện gì, sợ đối phương xấu hổ nên đã cho tất cả người giúp việc trong nhà nghỉ phép.
Lộ Viễn Bạch bước vào cửa chính thì phát hiện trong nhà đã khác so với trước đây, liền ngước mắt nhìn Đoàn Dự một cái.
Đúng lúc người đàn ông đang rũ mắt nhìn cậu.
Chuyện mà Đoàn Dự nhớ rõ, đương nhiên Lộ Viễn Bạch cũng nhớ rõ, dù sao thì tối nào cậu cũng chuyên chú xem mấy cuốn sách cấm và video, nói thế nào cũng coi như là học thành trở về.
Trước đây góp nhặt từng ngày, cuối cùng cũng có chỗ để dùng.
Bây giờ trong nhà chỉ có hai người Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch, tiểu biệt thắng tân hôn, trong không khí có một tình cảm chân thực không thể nói rõ.
Vừa mới thay giày xong, Đoàn Dự liền kéo Lộ Viễn Bạch lên lầu ba.
Mà điều trùng hợp không may chính là Lộ Viễn Bạch muốn kéo Đoàn Dự đến phòng của cậu ở lầu hai.
Lộ Viễn Bạch xem những bộ phim nhỏ kia, họ đều sẽ đưa vợ vào trong phòng của mình, trên giường của mình, như vậy cũng xem như một cách tạo cảm giác an toàn cho đối phương.
Thấy Đoàn Dự còn muốn đi lên, Lộ Viễn Bạch dùng ngón tay khều nhẹ đối phương.
Đôi mắt nhìn thẳng Đoàn Dự, trong mắt tựa như ngoài đối phương ra, thì không thể chứa đựng thêm bất cứ thứ gì nữa.
“Tới.”
Giọng nói của Lộ Viễn Bạch rất nhỏ, mang theo giọng điệu làm nũng với anh, giống như một mảnh lông vũ rơi vào tim Đoàn Dự, vừa nhẹ vừa ngứa.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, bên miệng từ đầu đến cuối không thể nói ra một câu từ chối.
Tay bị một ngón tay của Lộ Viễn Bạch khều nhẹ, lại giống như bị nắm lấy cánh cửa của trái tim, sau đó theo bước chân của đối phương di chuyển hai chân, đi theo Lộ Viễn Bạch vào căn phòng ở lầu hai.
Lộ Viễn Bạch dẫn người vào, trong lòng bỗng chốc cũng dâng lên nỗi căng thẳng.
Người đàn ông nhìn cậu bằng đôi mắt sáng rực, dường như muốn nhìn xuyên qua người cậu.
Lộ Viễn Bạch dựa theo những gì mình đã học lúc trước, sau khi đưa người vào phòng thì hôn nhẹ lên môi người ấy một cái.
“Tắm cùng nhau không?”
Trong phút chốc, lý trí trong đầu Đoàn Dự muốn nổ tung như dây cung vừa bắn, lúc này trong đầu anh không hề nghĩ ra chuyện gì khác ngoại trừ Lộ Viễn Bạch.
Lời nói của đối phương vừa táo bạo vừa nhiệt tình, Đoàn Dự hoàn toàn không ngờ Lộ Viễn Bạch sẽ chủ động như vậy.
Nhưng đó cũng giống với chuyện mà đối phương sẽ làm, chỉ cần là Lộ Viễn Bạch tự mình chủ động thì cậu sẽ không cảm thấy ngại ngùng.
Giọng nói của Đoàn Dự khàn đặc, “Được.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong lời này, “Vậy em đi xả nước tắm.”
Nói rồi liền xoay người vào phòng tắm, sau khi Lộ Viễn Bạch đi vào phòng tắm, hít một hơi thật sâu, sau đó hai gò má cũng không tự giác mà đỏ lên.
Làm những việc vừa rồi trước mặt Đoàn Dự, trong lòng cậu cũng rất căng thẳng, sự bình tĩnh trước mặt người yêu đều là giả vờ.
Sau đó Lộ Viễn Bạch đứng trong phòng tắm một hồi, nghĩ đến việc hai người phải cùng nhau ngâm bồn tắm liền có chút lúng ta lúng túng đi đến xả nước vào bồn tắm.
Ngay khi Lộ Viễn Bạch kiểm tra nước ấm được một nửa, cửa phòng tắm bị mở ra từ bên ngoài, Đoàn Dự cởi trần bước vào.
Lộ Viễn Bạch liếc qua một cái, song lại nhanh chóng cúi đầu, không biết vì cái gì, hiện tại đã đến bước này rồi Lộ Viễn Bạch có chút chùn bước.
Trên người Đoàn Dự có cơ bắp săn chắc, có đường cong, chân dài vai rộng, dáng người tam giác ngược rất hoàn mỹ.
Đoàn Dự đứng yên bên cạnh Lộ Viễn Bạch, “Sao lại không nhìn anh?”
Nghe vậy, Lộ Viễn Bạch buộc phải ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự, nhưng nhìn dáng vẻ của người đàn ông lúc này, mặt lại bất giác đỏ lên.
Đoàn Dự nhìn dáng vẻ của Lộ Viễn Bạch, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Thích không?”
Nói rồi liền kéo lấy tay của Lộ Viễn Bạch đặt lên người mình, trước đây khi ngủ dường như Lộ Viễn Bạch rất thích cơ bắp ở eo và bụng anh.
Tim của Lộ Viễn Bạch nhảy dựng lên, giống như là bị bỏng, muốn rút tay về, nhưng Đoàn Dự đã nắm chặt tay cậu.
“Sao lại không nói gì.” Đoàn Dự kéo Lộ Viễn Bạch tới trước mặt, sau đó để cho cánh tay của cậu vòng qua eo minh.
Cánh tay tiếp xúc với vòng eo săn chắc và mạnh mẽ của người đàn ông.
Hơi nóng của người đàn ông phả vào bên tai, kích thích khiến Lộ Viễn Bạch khẽ rụt cổ lại.
“Thích.” Lộ Viễn Bạch đỏ mặt, nhưng cũng không phủ nhận suy nghĩ trong lòng minh.
Sau đó Đoàn Dự đưa tay cởi quần áo trên người Lộ Viễn Bạch, ngón tay thon dài của người đàn ông lần lượt cởi từng chiếc cúc trước ngực Lộ Viễn Bạch, khi cúc áo được cởi ra, làn da trắng mịn của thiếu niên cũng lộ ra.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn, trong ánh mắt là sóng biển dâng trao.
Lộ Viễn Bạch đỏ mặt đứng tại chỗ, cúc áo vừa cởi được một nửa, bàn tay của người đàn ông liền bắt đầu vuốt ve.
Cơ thể Lộ Viễn Bạch run lên, chừng như là giơ tay lên để ngăn lại bàn tay đang xâm lược lãnh thổ trong quần áo của cậu.
Bàn tay kia vuốt ve khắp người Lộ Viễn Bạch, lòng bàn tay ma sát từ ngực xuống đến bên hông, mang theo tính xâm lược mạnh bạo, dường như mỗi một tấc da người đàn ông chạm qua đều bị hằn lại dấu vết, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của anh.
Nhưng mà cho dù Lộ Viễn Bạch đưa tay ra muốn kéo cũng không có cách nào ngăn lại động tác của người đàn ông, Lộ Viễn Bạch cảm thấy những nơi bị Đoàn Dự sờ qua nóng ran như bị lửa đốt, hai mắt bởi vì hơi nước trong phòng tắm mà đuôi mắt hơi phiếm đỏ.
Tim Lộ Viễn Bạch đập nhanh, cảm thấy nếu còn tiếp tục đi xuống sẽ không thể chịu nổi.
“Đoàn Dự…” Lộ Viễn Bạch ngước mắt nhìn anh, nhìn người đàn ông với đôi mắt ánh nước, trong phòng tắm có thoảng chút sương mù.
Đoàn Dự nhìn cậu, một tiếng này kêu ra mang lại cảm giác thỏa mãn cho người đàn ông, lúc này đối phương giống như yêu tinh dụ dỗ người trong sương mù.
Ai cũng nói Lộ Viễn Bạch cao lãnh, nhưng bây giờ gương mặt này đang lén bày ra biểu cảm vô cùng mê hoặc lòng người.
Dáng vẻ lúc này của Lộ Viễn Bạch cũng chỉ có anh có thể nhìn thấy.
Nhìn ánh mắt có phần bất lực của Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai của Lộ Viễn Bạch, “Không sao đâu, Bạch Bạch.”
Nói xong liền kéo tay của Lộ Viễn Bạch xuống, tiếp tục cởi quần áo cho Lộ Viễn Bạch.
Từ áo trên đến chiếc quần lót cuối cùng, gần như Lộ Viễn Bạch đã phơi bày tất cả ra trước mặt Đoàn Dự.
Người đàn ông nhìn cơ thể của Lộ Viễn Bạch với ánh mắt si mê, ánh mắt của đối phương quá nóng bỏng, dường như có thể đốt cháy làn da của người trước mặt, Lộ Viễn Bạch muốn trốn, lại bị Đoàn Dự ngăn lại.
“Rất đẹp.” Đoàn Dự nâng gương mặt của Lộ Viễn Bạch lên, để cho người ta nhìn chính mình, “Trên người Bạch Bạch không có chỗ là là không đẹp.”
Khóe miệng Lộ Viễn Bạch khẽ run lên, tình huống như vậy làm cho cậu vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.
"Vậy anh có thích không?"
“Thích.” Mắt Đoàn Dự dán chặt, giọng nói trầm thấp khàn đặc, “Bị em quyến rũ muốn chết.”
Nói xong cầm tay của Lộ Viễn Bạch đặt lên eo của mình, “Đến lúc em phải giúp anh rồi.”
Nhất thời tay của Lộ Viễn Bạch có chút run rẩy, nhưng nhớ lại mấy thứ cậu học trước đây, vẫn kiên trì đến cùng bắt đầu giúp Đoàn Dự tháo thắt lưng.
Cuối cùng Lộ Viễn Bạch gần như chỉ dám nhìn thoáng qua Đoàn Dự, không dám quay đầu đối diện.
Mặc dù lần trước có chạm qua, nhưng mà bây giờ cậu lại thấy nó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, gương mặt của Lộ Viễn Bạch đỏ bừng, Đoàn Dự cũng biết đối phương xấu hổ, nên ôm người vào bồn tắm.
Nước từ trong bồn tắm tràn ra, Đoàn Dự ở dưới nhường cho Lộ Viễn Bạch ngồi lên người anh, cơ thể được ngâm trong nước ấm làm cho Lộ Viễn Bạch thoải mái đến mức híp cả hai mắt, nhưng cũng rất nhanh Lộ Viễn Bạch nhớ lại những gì mình đã học lúc trước, phải làm cho đối phương thoải mái mới được.
Chỉ là vị trí hiện tại của hai người có chút khác biệt so với tưởng tượng của cậu, nhưng không phải là vấn đề gì lớn.
Tim Lộ Viễn Bạch lại bắt đầu đập nhanh, sau đó giơ tay ôm lấy cổ Đoàn Dự, gần như trong nháy mắt da thịt của hai người dán sát vào nhau, chặt chẽ thân mật.
Lộ Viễn Bạch đối diện với ánh mắt người đàn ông, sau đó hôn xuống chi chít khắp nơi trên mặt Đoàn Dự, từ mặt sang môi, xuống đến hầu kết.
Hô hấp của người đàn ông càng lúc càng nặng nề, ngay khi Lộ Viễn Bạch muốn tiếp tục, phía sau lại bị người đàn ông sờ soạng một chút.
Lộ Viễn Bạch vốn đang hôn Đoàn Dự, cơ thể chợt cứng đờ trong nháy mắt.
Lộ Viễn Bạch: “!!!”
Sao lại không giống với những gì cậu tưởng tượng, nhưng động tác của người đàn ông vẫn không dừng lại, Lộ Viễn Bạch thoải mái đến mức da đầu tê dại, nhưng vẫn xoay người lại bắt lấy cánh tay của người đàn ông.
“Không…Không đúng.”
Lộ Viễn Bạch thở hổn hển, lồng ngực trắng nõn cũng theo đó lúc lên lúc xuống, hai chữ “phía trên” muốn dán lên trán rêu rao trước mặt Đoàn Dự.
Nhưng bởi vì lời nói của người yêu, Đoàn Dự vẫn dừng động tác, “Cái gì không đúng.”
Lộ Viễn Bạch vốn muốn đem mấy chữ “là cậu ở phía trên” nói ra, nhưng lời chạy đến bên miệng lại gắng gượng kìm lại.
Bởi vì cậu nhớ lại những gì đã học lúc trước, ở trên trang giấy cuối cùng của một quyển sách đã viết, yêu là sở hữu nhưng cũng là cho đi.
Tình yêu của tôi, tôi yêu mọi thứ của em, tôi bằng lòng cho đi những gì tôi có vì em.
Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông tuấn tú đang ôm lấy mình.
Đôi mắt của người đàn ông dán chặt vào cậu, bên đùi cậu có thể cảm nhận được dục vọng của Đoàn Dự một cách rõ ràng, nhưng vừa rồi chỉ bởi vì một câu nói của cậu, người đàn ông liền cố nhịn mà ngừng lại.
Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông, nhất thời bị hôn đến mức khóe môi đỏ mọng còn có chút run.
Cậu yêu Đoàn Dự, Đoàn Dự cũng yêu cậu.
“Làm sao vậy?” Đoàn Dự lại hỏi, nhìn hai gò má đỏ bừng của Lộ Viễn Bạch anh tưởng rằng đối phương không thoải mái, “Khó chịu sao? Vậy thì chúng ta ra ngoài.”
Nhưng mà Đoàn Dự vừa định đứng dậy lại bị Lộ Viễn Bạch đè lại.
Đoàn Dự có chút bất ngờ, tiếp đó nghe thấy Lộ Viễn Bạch mở lời: “Đoàn Dự, anh có yêu em không?”
“Yêu.” Đoàn Dự đưa tay vuốt ve gương mặt của Lộ Viễn Bạch, “Anh yêu em, Lộ Viễn Bạch.”
Lộ Viễn Bạch: “Em muốn anh mãi mãi yêu em, chỉ có thể yêu một mình em.”
Đoàn Dự nghe thấy lời nói của Lộ Viễn Bạch, trong lòng mềm nhũn, rối tinh rối mù, “Anh mãi mãi yêu em, chỉ yêu một mình em.”
“Em muốn cái gì anh đều sẽ cho em, ngay cả Đoàn thị anh cũng cho em hết.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong hoàn toàn không còn phòng tuyến, đưa tay ôm chặt Đoàn Dự, dán mặt lên cổ anh, “Đoàn Dự, em cũng yêu anh…”
Nói rồi giọng nói còn mang theo chút run rẩy, “Nhưng mà…Nhưng mà em sợ.”
Cậu sợ chuyện lát nữa xảy ra, cậu sợ tim sẽ nhảy ra ngoài, cậu sợ cậu chịu không nổi Đoàn Dự.
Tổ tông kia so với những anh chàng ngoại quốc trong mấy bộ phim điện ảnh lớn hơn rất nhiều.
Đoàn Dự ôm cậu, đang định an ủi người trong lòng, chợt nghe thấy Lộ Viễn Bạch nói: “Em muốn đến phòng của anh, chúng ta đến phòng của anh có được không.”
“Ở đó, em muốn ở đó.”
Gần như lời này vừa dứt, lý trí của Đoàn Dự đã vỡ vụn.
Lộ Viễn Bạch không biết cuối cùng bản thân đã đi đến phòng Đoàn Dự bằng cách nào, cậu chỉ biết ở chân cầu thang hai người liền dây dưa không dứt.
Ban đêm trời đổ mưa to, nước mưa đọng lại trên cành lá cây.
Lộ Viễn Bạch cảm thấy cuối cùng ý thức của mình có chút mơ hồ, nhưng đêm mưa này mới qua đi một nửa.
TYT & Ánh Trăng Sáng team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT