Đẩy một cánh cửa khác, Lâm Du thấy một chị gái xinh đẹp mặc sườn xám đang ngồi chơi game.

Nhìn thấy cậu, chị gái xinh đẹp đặt máy chơi game xuống: “Tới rồi sao?”

Lâm Du được chị gái xinh đẹp dẫn tới một phòng riêng, nơi này được trang trí rất đẹp, ban công to, mang đậm phong cách cổ xưa, giống như một tòa biệt thự cổ đại.

Phó Thời Văn đã ngồi đợi bên trong.

“Hôm nay ăn mặc không tồi.” Phó Thời Văn nhìn thấy Lâm Du liền nói.

Thì ra tiên sinh thích cậu ăn mặc như thế này, Lâm Du thầm nghĩ sau này cậu sẽ mặc như vậy nhiều hơn.

Phó Thời Văn nói: “Ông chủ ở đây là bạn của tôi, tay nghề rất tốt, đợi chút sẽ để em nếm thử.”

“Mới bước vào đã nghe được lời khen của cậu, thật là hiếm.”

Ông chủ đẩy cửa tiến vào, đem đến một bàn đầy những thứ đẹp mặt.

Ông chủ mặc Hán phục, trông vẫn còn rất trẻ, tuy rằng có mái tóc dài đen nhánh nhưng gương mặt lại rất anh tuấn, không hề nữ tính.

Lúc Lâm Chi Đạo nhìn thấy Lâm Dư, anh ta có chút đứng hình, nhưng ngay sau đó anh ta đã phản ứng lại: “Đây là lần đầu tiên tới đây sao, anh là Lâm Chi Đạo, em là?”

“Lâm Du.” Lâm Du cũng là lần đầu được gặp Lâm Chi Đạo.

Thoạt nhìn Lâm Chi Đạo khiến cho người khác cảm thấy anh ta thoát tục, rất giống một vị tiên, Lâm Du còn nghĩ rằng những người bạn của Phó Thời Văn đều giống như Bạch Việt và Tần Diệu, đều là phú nhị đại.

Lâm Chi Đạo cười nói: “Chúng ta chính là người một nhà, sau này hãy cứ xem anh như là anh trai.”

Nói xong liền liếc nhìn Phó Thời Văn: “Phó Thời Văn, cậu thật là… Kết hôn được một năm rồi mới đưa phu nhân đến đây.”

“Mau mang đồ ăn lên đi, nói nhiều.”

Lâm Chi Đạo mặt đầy khinh thường: “Người như cậu cũng có thể tìm được vợ sao. Tiểu Du em có thể tìm được một người chồng như thế này, ai da…Sau này nếu cậu ta có bắt nạt em, cứ tới tìm anh.”

Lần đầu tiên Lâm Du thấy có người dám nói như vậy trước mặt Phó Thời Văn, nhưng Phó Thời Văn không hề cảm thấy bị xúc phạm, cả người thả lỏng, lười biếng ngồi trên ghế.

Có vẻ như Lâm Chi Đạo chính là bạn tốt của tiên sinh.

“Ăn trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ đem những món khác lên sau.”

Nơi này là ông chủ tự mình mang đồ ăn lên sao? Không có phục vụ?

Lâm Du có chút khó hiểu, Lâm Chi Đạo dường như cảm nhận được điều đó: “Thực ra chủ yếu là anh muốn xem người nào lại có bản lĩnh, thu phục được Phó Thời Văn.”

“Năm đó chính Phó Thời Văn đã tự mình tuyên bố sẽ sống độc thân, cả đời này không kết hôn.”

Lâm Du không ngờ Phó Thời Văn lại có câu chuyện thú vị như vậy, rất nghe thêm nhưng tiếc là Lâm Chi Đạo đã được tiên sinh tặng cho một đạp.

Phó Thời Văn lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”

Lâm Chi Đạo ra ngoài, từ từ nói: “Có người không muốn mất mặt.”

Kế tiếp là thời gian vui vẻ dùng bữa, Phó Thời Văn không thích nói chuyện trong khi ăn, Lâm Du cũng rất ít nói.

Đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, ngon hơn nhiều so với những món mà cậu từng làm.

Lâm Du thường ngày ăn khá ít, nhưng hôm nay là được tiên sinh dẫn ra ngoài ăn cùng bởi vậy mà cậu ăn rất nhiều.

Cuối cùng, Lâm Chi Đạo mang lên một phần mì.

Lâm Chi Đạo nói: “Đây là tôi chuẩn bị cho hai người, mì bách niên hảo hợp*, ăn xong sẽ bách niên hảo hợp.”

*Bách niên hảo hợp: trăm năm hạnh phúc, hòa thuận.

Vốn là Lâm Du bụng đã hơi no: “Tiên sinh vẫn muốn ăn thêm sao?”

“Không ăn được tiếp thì đừng ăn.” Phó Thời Văn thấy cậu có vẻ không thể ăn thêm được nữa, còn tưởng cậu miễn cưỡng, vì thế mà nói.

Lâm Du rất muốn cùng tiên sinh bách niên hảo hợp.

Nhưng mà, cậu thật sự không thể ăn nổi nữa.

Cuối cùng, Lâm Du chọn cách gói mang về.

Lâm Chi Đạo vui vẻ nói: “Đứa nhỏ này đúng là ăn gian.”

Phó Thời Văn muốn hút một điếu thuốc, chợt nhớ nhà hàng này của Lâm Chi Đạo không cho phép hút thuốc, anh nhìn gian hàng phía xa xa, thản nhiên mà ừ một tiếng.

Lâm Chi Đạo hỏi: “Tôi nghe nói cậu ấy vẫn còn sống, hai người chắc hẳn cũng đã gặp nhau, hiện tại cậu tính thế nào?”

Đôi mắt đen láy của Phó Thời Văn ngước nhìn phía trước, không lên tiếng.

Bước lên hai chiếc thuyền rất dễ bị lật, Lâm Chi Đạo nhìn thấu tâm tư của anh, nhưng không trực tiếp nói thẳng: “Làm người không thể như đồ phá hoại được.”

“Hiện tại vẫn ổn.” Phó Thời Văn nói.

Lâm Du đóng gói phần mì xong xuôi, chị gái xinh đẹp mặc sườn xám còn tặng thêm cho cậu một đống đồ ngọt.

“Những thứ này đều là của ông chủ chúng tôi, cậu cứ nhận lấy đi.” Chị gái mặc sườn xám hào phóng đưa cậu một cái túi lớn.

Mặc dù Lâm Du từ chối, nhưng chính là chị gái sườn xám ép cậu nhận.

Thấy hai tay Lâm Du đã không thể ôm thêm được nữa, cô gái trẻ xoa xoa mặt cậu: “Cậu bé này thật đáng yêu, lần sau nếu đến đây ăn, chị sẽ không tính tiền.”

“Tiên sinh, em xong rồi.”

Lâm Du đi tới, hai tay là hai túi kẹo lớn.

Lâm Chi Đạo quay đầu lại nhìn, thấy hai túi lớn chứa đầy kẹo, cả người anh như đông cứng lại.

Lâm Du thấy anh cau mày, đầy tức giận.

“Lâm Hiểu!”

Phó Thời Văn mỉm cười, nói: “Đi thôi.”

Lâm Chi Đạo không đặc biệt thích thứ gì, nhưng lại rất thích đồ ngọt, người nhà vì nghĩ cho sức khỏe của anh ấy mà không cho anh ấy ăn đồ ngọt. Ở nhà không thể ăn, vậy nên anh ấy chỉ có thể mang kẹo đến tiệm cơm.



Ăn tối xong vẫn còn sớm, mới 8 giờ.

“Chúng ta cùng đi xem phim đi.” Phó Thời Văn nói.

Lâm Du vốn nghĩ ra ngoài ăn tối cùng nhau là bất ngờ mà tiên sinh dành cho cậu, chỉ là không ngờ tới tiên sinh còn muốn dẫn cậu đi xem phim.

Kết hôn một năm, đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của Lâm Du.

Phim bắt đầu lúc 8h30, mà thường vào thời gian này tối thứ 6, rạp chiếu phim rất đông người.

Lâm Du nhìn bên cạnh thấy có hai cô gái tay ôm bỏng ngô.

Thỏ con đôi mắt sáng lấp lánh: “Tiên sinh, anh có muốn ăn bỏng ngô không?”

“Ừ.” Phó Thời Văn gật đầu.

Lâm Du vui vẻ đi mua bỏng ngô, sau khi trở về được một lúc liền thấy một cặp vợ chồng trên tay cầm bỏng ngô cùng coca.

Có vẻ chỉ ăn bỏng ngô sẽ rất dễ khát nước.

Đôi mắt của thỏ con lại sáng bừng lên: “Tiên sinh, coca thì sao? Em sẽ đi mua.”

“Ừ.”

Phó Thời Văn trả lời cho có lệ, mắt không rời điện thoại.

Trên màn hình, Bạch Việt gửi tin nhắn: “Anh Phó, An Trừng cậu ấy uống rượu ở một quán bên đường, có hai gã béo đang mời rượu cậu ấy. Anh mau đến đây đi.”

“An Trừng không chịu nghe lời tôi nói, Anh Phó anh nói xem An Trừng những năm qua đã xảy ra chuyện gì? Trước đây đúng là cậu ấy có chút ương bướng, tuyệt đối sẽ không đối tốt với người không thích, huống chi là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục* mà tới những quán rượu như này.”

*tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: chiều một cách miễn cưỡng, ép dạ cầu toàn.

Bạch Việt nhớ rõ, An Trừng trước đây được Phó Thời Văn cưng chiều đến nỗi trở thành một tiểu thiếu gia xấu tính, đâu chịu nổi cực khổ?

Phó Thời Văn nhìn bức ảnh An Trừng ngồi giữa hai người đàn ông trung niên béo múp, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.

Anh ngước mắt lên thấy Lâm Du đang xếp hàng mua coca.

Người thiếu niên đứng trong đám đông với nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt, dù là cùng nhau đi xem một bộ phim bình thường nhưng cậu ấy cũng rất vui vẻ.

“Lâm Du.”

“Hả? Tiên sinh?” Lâm Du nhìn lại, như thể cậu nghe được tiếng gọi của tiên sinh.

Phó Thời Văn khẽ mấp máy môi: “Lại đây.”

Giọng điệu của anh giống như đang vẫy gọi một chú chó con.

Thế nhưng, Lâm Du cũng can tâm tình nguyện làm chú chó nhỏ. Dù sắp đến lượt mình mua coca nhưng cậu lập tức bỏ hàng mà chạy tới.

Thỏ con cẩn trọng hỏi: “Tiên sinh không thích uống coca sao?”

Lâm Du chưa bao giờ thấy Phó Thời Văn uống đồ uống có ga, nên cậu cũng không chắc rằng Phó Thời Văn có thích hay không.

“Không phải.” Phó Thời Văn nói: “Tôi có việc gấp, cần về trước.”

Nụ cười trên mặt Lâm Du biến mất, nhưng cậu vẫn hiểu chuyện mà nói: “Không sao đâu, nếu tiên sinh vội thì cứ đi, phim thì lúc nào xem cũng được mà.”

Thấy đôi mắt sáng ngời của thỏ con tối sầm lại, Phó Thời Văn thậm chí không để ý rằng đôi lông mày của mình cũng đang nhíu lại một chút.

“Em có thể tiếp tục xem phim, nếu không thích, tôi sẽ cho người đưa em về.”

“Không cần phải phiền phức như vậy đâu.” Lâm Du xua tay, cười: “Tiên sinh, em có thể tự mình về được. Tiên sinh cứ đi trước đi, đừng lo cho em.”

Đây là điều mà Phó Thời Văn rất thích ở Lâm Du, cậu rất ngoan và hiểu chuyện, không gây phiền hà.

Phó Thời Văn hòa hoãn nói: “Hôm sau tôi sẽ mua hai vé, chúng ta cùng xem.”

Đôi mắt của thỏ con lại sáng lên.

“Vậy tối nay tiên sinh có về không?”

Trong lòng có chút áy náy, Phó Thời Văn gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”

….

Phó Thời Văn rời đi, Lâm Du cũng không xem phim.

Lâm Du đã cất hai vé xem phim cẩn thận, mặc dù hôm nay không thể cùng tiên xem phim nhưng cậu cũng cảm thấy rất vui.

Tiên sinh không nhưng không quên ngày kỉ niệm 1 năm kết hôn của họ mà còn đưa cậu đi ăn tối rồi xem phim.

Dù cuối cùng phim cũng chưa thể xem.

Lâm Du trở về nhà, lấy chiếc thuyền buồm làm bằng thủy tinh mà cậu đã tự tay làm trong gần một tháng.

Chiếc thuyền buồm nhỏ, mạn thuyền màu xanh cùng cánh buồm màu trắng giống như đang buồm ra khơi vậy. Phần mạn thuyền có khắc tên của cậu và tiên sinh.

Có vẻ hơi trẻ con, không biết tiên sinh có thích không.

Trước đây Lâm Du đã từng thấy một vài bức ảnh của Phó Thời Văn trên tường, trong đó có một tấm ảnh được chụp vào thời điểm anh chiến thắng môn đua thuyền.

Trong ảnh, Phó Thời Văn trông rất trẻ, có lẽ ít tuổi hơn hiện tại, ước chừng là khoảng 16-17 tuổi, trên cổ đeo huy chương, thân trên không mặc áo, thoáng nhìn cũng có thể thấy cơ bụng, thân dưới là chiếc quần đùi màu xanh lam.

Phía sau của tấm ảnh không biết tiên sinh đã cất ở đâu.

Kí ức của Lâm Du về Phó Thời Văn vẫn còn rất mới.

Cậu mở wechat, ấn vào ảnh đại diện của Phó Thời Văn.

“Tiên sinh, cố lên!”

Lâm Du chợt nhớ ra hộp mì mang về vẫn còn để trên xe ông Ngô.

Cậu cầm lấy điện thoại, phát hiện tin nhắn phản hồi của Phó Thời Văn.

“Phó Thời Văn uống quá nhiều, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy sau.”

Lâm Du nhìn thấy tin nhắn này, phản ứng đầu tiên không phải là điện thoại của Phó Thời Văn ở trong tay người khác.

Mà là---

“Tiên sinh thực sự đã uống nhiều sao? Có cần tôi đến đón không?”

Một lúc sau, phía bên kia trả lời Lâm Du.

“Anh ấy nói không cần.”

“Vậy được rồi, cảm ơn.”

Người bên kia đáp lại bằng biểu cảm “mỉm cười”.

Đại khái những người trẻ tuổi đều biết biểu cảm “mỉm cười” có ngụ ý gì.

Lâm Du không nghĩ nhiều, cho rằng người cầm điện thoại của Phó Thời Văn là bạn của anh, cậu đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi vào bếp nấu một nồi canh giải rượu.

Khi Phó Thời Văn đến, Thư Minh trả điện thoại lại cho anh.

“Cảm ơn Phó thiếu.”

“Cậu ở chỗ nào, tôi đưa cậu về.” Phó Thời Văn nói.

Thư Minh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phó Thời Văn, nhìn vào mắt anh, nói: “Phó thiếu, anh đã giúp tôi giải vây, giờ lại đưa tôi về nhà, như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm.”

Phó Thời Văn dịu dàng nhìn Thư Minh: “Cậu rất giống một người bạn của tôi.”

Thư Minh cười hỏi: “Ồ, vậy người bạn kia đối với anh hẳn là rất quan trọng?”

Phó Thời Văn nhìn Thư Minh, gật đầu: “Phải, rất quan trọng.”

Thư Minh ngẩn người, hơi cúi đầu né tránh ánh mắt Phó Thời Văn, nhỏ giọng: “Người bạn kia của anh thật hạnh phúc.”

Phó Thời Văn bỗng nhiên hỏi: “Cuối tuần này cậu có rảnh không?”

“Có rảnh.” Thư Minh ngẩng đầu: “Phó thiếu, có chuyện gì sao?”

Phó Thời Văn nói: “Cuối tuần này là sinh nhật của bà tôi, bà rất muốn được gặp mặt người bạn đó của tôi.”

Cuối tuần này là sinh nhật bà của Phó Thời Văn, bà ấy không thích mời quá nhiều người làm ầm ĩ, những người được mời đều là bạn bè thân thích.

Thư Minh ngẩng đầu, thoạt nhìn đơn thuần lại vô tội: “Như vậy có được không?”

Phó Thời Văn nói: “Sao lại không, bà chắc chắn sẽ rất vui khi thấy cậu đến.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Ông Ngô lấy xe ra khỏi gara.

Phó Thời Văn vì An Trừng mà mở cửa xe.

“Đây là gì?”

Thư Minh thấy trên xe có hộp mì, lấy tay che mũi.

Phó Thời Văn nhìn thấy hộp mì thì nhăn mày: “Ông Ngô, sao còn chưa vứt đi?”

Tài xế Ngô: “Ông chủ, tôi xin lỗi, tôi sẽ vứt nó đi ngay.”

“Nhưng ông chủ, mì này..”

Ông Ngô còn nhớ mì này là của Lâm Du, gương mặt vui vẻ cầm hộp mì của cậu từ trong tiệm cơm đi ra. Vừa rồi cậu còn nhắn wechat hỏi xem có phải hộp mì vẫn ở trên xe, còn nói Phó Thời Văn uống quá nhiều, đưa anh về nhà sớm một chút.

“Ném.” Phó Thời Văn lạnh giọng.

“Dạ, được.”

Ông Ngô ném hộp mì vào thùng rác bên đường, khẽ thở dài.

….

Vì cuối tuần này là sinh nhật của bà nội, nên Phó Thời Văn sẽ trở về nhà.

Buổi sáng tiễn Phó Thời Văn ra ngoài, Lâm Du nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, thật sự không cần em đi cùng sao?”

“Em cũng muốn được mừng sinh nhật bà nội.”

Phó Thời Văn cau mày, gương mặt có chút không vui: “Không cần.”

Lâm Du ngậm miệng: “Thật xin lỗi, tiên sinh.”

Cậu chỉ muốn cùng Phó Thời Văn trở về nhà, gặp người nhà của anh, trong lòng không có ý muốn chọc tức anh.

Sau khi Phó Thời Văn rời đi, cậu liếc nhìn chiếc thuyền buồm bằng thủy tinh đặt trên bàn, đêm qua tiên sinh về rất muộn, cậu không cẩn thận mà ngủ quên.

TYT & Cơm Cháy editor

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play