Tuy rằng Quý Kha không biết anh vì cái gì sẽ đột nhiên tham gia gameshow này, nhưng mà, cậu sẽ đóng vai một người xa lạ thật tốt.

Quý Kha kiềm chế sự bất an trong lòng, mở phong thư ra, bên trong là một thẻ nhiệm vụ và một dải lụa màu đỏ.

Mỗi người đều có một dải lụa, nhưng màu sắc đều không giống nhau.

Của Quý Kha là màu đỏ, Vân Cẩm là màu xanh lục, Lương Hoài là màu lam, Phó Thời Văn là màu cam, dải lụa trong tay mỗi người đều có màu sắc khác nhau.

Trên thẻ nhiệm vụ viết một loạt chữ: 【 Bạn sẽ ở trên đảo hoang trong vòng hai ngày, dựa vào số điểm tích lũy bạn đã kiếm được trong hôm nay, ngày mai đổi lấy công cụ sinh tồn trên đảo. 】

Đạo diễn cười nói: “Hôm nay chúng ta chuẩn bị một ít nhiệm vụ nhỏ, hoàn thành nhiệm vụ, là có thể đạt được điểm tích lũy tương ứng, điểm tích lũy có thể đổi lấy công cụ sinh tồn trên đảo vào ngày mai, cho nên, mong mọi người hãy cố gắng!”

Mọi người cùng lúc hỏi: “Đạo diễn, dải lụa dùng để làm gì?”

“Đúng vậy, màu sắc của mỗi người đều còn không giống nhau.” Vương Dịch Giai cầm dải lụa trong tay, kết luận một cái.

Đạo diễn nói: “Dải lụa này là một công cụ rất quan trọng.”

“Kế tiếp tôi sẽ nói cho mọi người dùng như thế nào.”

“Trong năm phút sau, mọi người có thể cầm dải lụa để tìm kiếm nhân duyên .”

“Nếu như người mà cậu có hảo cảm vừa lúc đối với cậu cũng có hảo cảm, vậy cậu liền có thể đem dải lụa cột vào trên tay cậu ấy, còn dải lụa của cậu ấy cột vào trên tay cậu.”

“Giúp nhau trói định thành công, ba ngày sau các cậu sẽ cùng nhau hành động, hơn nữa hôm nay làm nhiệm vụ sẽ có thêm điểm tích lũy!”

“Nếu năm phút lúc sau, dải lụa trong tay mọi người vẫn chưa được lấy ra, sẽ rút thăm quyết định đồng đội, có điều, tạm thời đội đó khi làm nhiệm vụ sẽ không tăng điểm tích lũy.”

“Được rồi, mọi người đã có thể bắt đầu.”

Quý Kha không nhìn Phó Thời Văn, chỉ nhanh chóng đứng dậy, lập tức mà đi về phía Vân Cẩm.

Vân Cẩm mở to hai mắt.

Ngày hôm qua Quý Kha mới nói với cậu, trong gameshow vờ như không quen biết, không cần quá cố tình và rõ ràng.

Hiện tại thời khắc này người có ý tứ rõ ràng, còn không phải là cậu sao?

Sếp chính là sếp, nói cái gì cùng làm cái gì không cần phải nghi ngờ, mặc dù lời cậu nói cùng hành động thì thật mâu thuẫn.

Vì để chứng minh bản thân là một nhân viên đủ tư cách, chỉ vừa đối mặt một cái, Vân Cẩm liền vươn tay tới, ngoan ngoãn để Quý cột dải lụa lên tay.

Sau đó Quý Kha cũng đem dải lụa tới, vươn tay ra, để Vân Cẩm cột dải lụa lại.

Hành động này của Quý Kha và Vân Cẩm không thể nghi ngờ làm những người còn lại sợ ngây người, bọn họ đều còn đang quan sát và do dự, không ngờ tới Quý Kha và Vân Cẩm lại nhanh như vậy.

Tốc độ trói định nhanh như vậy quả thực có thể đi chạy nước rút trăm mét rồi, hỏa tiễn phi thuyền đều không có nhanh như vậy.

Đạo diễn cũng khiếp sợ không thôi, cô đứng lên: “Được nha! Hai cậu hẳn là《 tiên lí kỳ duyên 》trói định quan hệ thành đôi nhanh nhất trong ba mùa của bọn tôi rồi.”

Cô nhịn không được hỏi: “Quý tiên sinh, ngài vốn là liền thích thầy Vân sao?”

“Tôi vẫn luôn là fan hâm mộ của Vân Cẩm, là lần này tổ tiết mục đã cho tôi cơ hội để truy tinh.” Quý Kha mỉm cười trả lời.

“Thầy Vân, ngài cũng đối với Quý tiên sinh có cảm tình sao?”

Vân Cẩm cười gật đầu, “Đúng vậy, tôi cảm thấy có thể thử xem.”

Đạo diễn nhịn không được vỗ tay mà chúc phúc.

Những người còn lại cũng bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay, trừ bỏ hai người ở trong sân đồng thời đều lộ ra sắc mặt u ám trầm mặc.

Vì nhiệm vụ đổi điểm tích lũy, mọi người đều bắt đầu tích cực mà tìm kiếm một nửa kia, mặc dù khả năng đối phương cũng không phải mẫu người lý tưởng của bản thân, vì để có được thêm điểm tích lũy, cũng ghép thành một đôi.

Năm phút sau.

Trong sân chỉ còn lại có hai người không có trao cho nhau dải lụa.

Là Phó Thời Văn và Lương Hoài.

Khí thế của cả hai đều rất mạnh.

Lương ảnh đế có tiếng lạnh nhạt, mà Phó Thời Văn chỉ là ở đằng kia ngồi xuống, không cần phải nói bất kể điều gì, ai cũng đều có thể nhìn ra anh không phải người tầm thường.

Đạo diễn thấy vậy, cho là bớt được việc.

“Ừm, vậy không cần rút thăm, hai vị sẽ ở bên nhau hành động vào ba ngày sau, cố lên.”

Phó Thời Văn và Lương Hoài nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đối với đối phương đều không có cảm giác, rất nhanh mà dời tầm mắt.

Phó Thời Văn nhìn về phía Qúy Kha đứng bên cạnh Vân Cẩm, mày nhíu thật sâu một chút.

5 năm, cũng đủ phát sinh rất nhiều chuyện, rất nhiều loại khả năng.

Chẳng lẽ, anh chậm rồi sao?



Kế tiếp chính là thời gian làm nhiệm vụ, di chuyển tới một chỗ sân.

Bọn họ đi tới bờ cát bên biển.

Chẳng qua lần này bờ cát cũng không phải bờ cát tư nhân như lúc trước, không có người nào.

Hôm nay nơi bọn họ đến là một bãi biển công cộng, bốn phía đều có vài du khách.

Tổng cộng mười hai người, phân thành sáu nhóm nhỏ, Quý Kha và Vân Cẩm mặc quần áo cùng màu, trên tay treo dải lụa trói định đã trao cho nhau.

Phó Thời Văn và Lương Hoài cũng mặc quần áo cùng màu, chẳng qua trên tay của bọn họ cột dải lụa của bản thân.

Rất nhanh, nhân viên công tác bưng lên một cái thùng giấy nhỏ.

Đạo diễn lấy ra một cái loa lớn.

“Hiện tại cái thùng giấy ở trước mắt mọi người có rất nhiều tờ giấy, trên tờ giấy sẽ cho ra một manh mối.”

“Tìm được manh mối, dựa vào manh mối đi tìm nhiệm vụ mấu chốt NPC, từ trong tay NPC nhận nhiệm vụ.”

“Làm xong nhiệm vụ có thể đạt được điểm tích lũy tương ứng, sau khi kết thúc nhiệm vụ ngay lập tức có thể trở lại đây, một lần nữa nhận nhiệm vụ, làm nhiệm vụ tiếp theo.”

“Thời hạn là từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều!”

“Có điều phải nói cho mọi người là, hôm nay nhiệm vụ tích lũy có thể đổi lấy các loại công cụ sinh tồn trên đảo hoang, trừ bỏ đồ vật được đổi lấy, không thể mang đồ vật còn lại lên đảo, cho nên hôm nay mọi người hãy nỗ lực kiếm điểm tích lũy, các vị cố lên!”

Ngày mai phải sinh tồn trên hoang đảo, có thể mang cái gì thì chỉ có thể xem hôm nay tích lũy được ít nhiều điểm, mọi người đều có chút khẩn trương.

“Tổ 1 ai tới trước?” Đạo diễn hỏi.

“Tôi đến đây.” Vân Cẩm đi tới hộp giấy, duỗi tay lấy ra một tờ giấy.

Trên mặt giấy viết:

【 Manh mối nhiệm vụ: Ta thúc thúc với lặc; độ khó 4 sao; 40 điểm tích lũy.】

Vân Cẩm nhìn mấy chữ này, trong đầu không hiểu gì cả.

“Ta thúc thúc với lặc? Đây là cái gì?”

Quý Kha tiếp nhận tờ giấy, ở mặt trái của tờ giấy tìm được đại khái thông tin vị trí nhiệm vụ.

Các tổ còn lại cũng đến rút tờ giấy, tìm được nhiệm vụ của mình, cuối cùng chỉ còn lại có tổ của Lương Hoài và Phó Thời Văn.

“Anh rút hay là tôi rút?” Lương Hoài hỏi.

Tầm mắt của Phó Thời Văn dường như chưa từng rời khỏi trên người Quý Kha, liếc mắt nhìn Lương Hoài một cái, sau đó nói ra hai chữ, “Tùy anh.”

Lương Hoài đi đến hộp giấy trước mặt, rút ra một tờ giấy nhiệm vụ.

“Lâu đài bờ cát, nhiệm vụ độ khó 1 sao, 10 điểm tích lũy.”

Quý Kha và Vân Cẩm xuất phát.

Thông qua địa chỉ ở mặt sau tờ giấy, mười mấy phút sau ở bờ biển bọn họ rốt cuộc cũng tìm được NPC, NPC là một bà lão bán hàng rong nhỏ.

Bà lão đem một cái sọt hàu sống đặt ở trước mặt bọn họ, như trút được gánh nặng mà nói: “Hai người rốt cuộc đã tới, quầy hàng này giao lại cho các cậu.”

Vân Cẩm trợn tròn mắt.

“Hả? Nhiệm vụ của chúng tôi là gì?”

Bà lão cười nói: “Thông qua bán hàu sống thu được 1000 đồng, sẽ tính là nhiệm vụ kết thúc.”

“Một ngàn đồng?” Vân Cẩm cảm thấy nhiệm vụ rất đơn giản, “Vậy chuyện này không phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Vậy cũng chưa chắc.”

Bà lão cười tủm tỉm mà nói: “Yêu cầu là các cậu tự mình chế biến nướng hàu sống, sau đó bán, nhưng là, mỗi con hàu sống giá cả tối đa chỉ 10 đồng.”

Vân Cẩm mặt mày suy sụp xuống, “Phiền toái như vậy sao?” Cậu còn tưởng rằng chỉ vô cùng đơn giản là bán, dựa vào khí chất trên người cậu, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Quý Kha tương đối bình tĩnh mà nhìn về phía bà lão, “Tôi không biết nướng hàu sống, có thể làm mẫu một chút không?”

“Đương nhiên có thể.” Bà lão lấy ra một con hàu sống, làm mẫu một lần chế biến nướng hàu sống như thế nào.

“Học được chứ?”

Vân Cẩm vẻ mặt mờ mịt mà lắc đầu, chỉ nhìn về phía Quý Kha, “Quý Kha, cậu học được chưa?”

Quý Kha gật gật đầu, cậu dựa theo bà lão bước tới thử nướng hai con.

Bà lão ăn xong giơ ngón tay cái lên, “Tốt lắm, tôi nhìn ra được cậu ở nhà thường xuyên nấu cơm đi, trù nghệ không tồi nha.”

Quý Kha được khen, Vân Cẩm trong lòng cũng thoải mái, “Đó là đương nhiên, ánh mắt tôi không tồi.”

Bà lão ha ha cười nói: “Vậy tốt rồi, quầy hàng giao cho các cậu, tôi cũng có thể nghỉ ngơi thư giãn, hẹn gặp lại.”

Vân Cẩm sửng sốt, “Bà ấy cứ vậy mà đi rồi?”

Quý Kha nhìn cái sọt hàu sống, “Vân Cẩm, có chuyện khổ cực muốn giao cho cậu.”

“Cái gì?”

“Mở hàu sống.”

Nếu Quý Kha nhớ không lầm, với lặc cuối cùng, chính là mở hàu sống.

“Hả?”

Gia đình Vân Cẩm điều kiện không tồi, sống trong nhung lụa mà lớn, từ nhỏ chưa từng có làm đồ sống.

TYT & Cơm Cháy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play