Lâm Du không có một cái gì hết, chỉ có một tấm lòng này, cậu không muốn đưa ra để người ta dẫm đạp.
"Tôi thật sự không lừa em, nếu tôi lừa em, tôi sẽ bị xe đâm lần nữa."
"Đừng..." Lâm Du bịt kín miệng Phó Thời Văn.
"A Du, tôi biết em yêu tôi, em quay về được không?"
Lâm Du do dự, giờ phút này, lòng cậu hơi dao động.
"Nếu em không thích An Trừng, sau này tôi sẽ không không cho cậu ta xuất hiện trước mặt em."
Phó Thời Văn lau nước mắt trên khuôn mặt của chàng trai: "Ngoan, cười một cái được không?"
"Ừ."
Lâm Du khóc lóc cười.
Chắc chắn cười rất xấu.
Cậu dùng mu bàn tay lung tung lau nước mắt.
Phó Thời Văn nói: "Về thôi."
"Ừ." Chàng trai gật đầu.
Phó Thời Văn nhìn Lâm Du, khóe miệng hơi cong lên.
Thỏ con của anh cuối cùng cũng quay lại.
...
Lâm Du xin lỗi dì Từ, cậu muốn dọn về.
Dì Từ tôn trọng lựa chọn của Lâm Du, sau khi nghe được việc Phó Thời Văn cứu Lâm Du, cũng hơi ngạc nhiên.
"Đứa nhỏ kia chịu hy sinh bản thân để cứu con, dì Từ cũng tin cậu ta hẳn là thật lòng với con."
Dì Từ dặn dò: "Về sau các con phải sống thật tốt, đừng tiếp tục cãi nhau nữa."
Trong mắt dì Từ, Lâm Du có thể sống vui vẻ hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.
"Vâng."
Nhìn thấy nụ cười đã lâu không xuất hiện trên khuôn mặt của Lâm Du, đến cả Tiểu Chu cũng không nhịn được cảm thán, đây chính là sức mạnh của tình yêu.
"Thầy Tiểu Lâm, cậu có biết bao lâu cậu chưa cười như vậy không?"
Chàng trai nở nụ cười vui vẻ từ đáy lòng, vừa chân thành vừa xán lạn.
Lâm Du sờ vào mặt mình: "Vậy sao?"
"Đúng!" Bạn học Vương Hâm Hâm gật mạnh đầu: "Thầy Tiểu Lâm cười rộ lên rất đẹp!"
Cô Tiểu Chu cười hớn hở hỏi cô bé: "So với bạn Trương Tiểu Hoa thì ai đẹp hơn?"
Vương Hâm Hâm đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tiểu Hoa xinh hơn một xíu."
"Ha ha ha."
Lớp học ồn ào.
Ông Ngô cho hành lý của Lâm Du vào cốp xe.
Làm ông lo lắng, hai đứa trẻ này coi như đã làm hòa.
Khi Lâm Du trở về, ngôi nhà chẳng khác gì so với lúc cậu rời đi.
Cái cốc in hình hoạt hình còn đang đặt trên bàn.
Cậu để bàn chải đánh răng, khăn lông, quần áo lại chỗ cũ.
Sau khi dọn dẹp một lúc, di động Lâm Du hơi rung, cậu lấy di động ra.
Thấy được Phó Thời Văn đã gửi qua một tin nhắn.
Phó Thời Văn nói: "A Du, tối nay tôi muốn uống canh gà."
Lâm Du lau mồ hôi: "Được! Tiên sinh em sẽ đi mua."
Phó Thời Văn cời áo khoác, treo mũ áo lên giá treo.
Ngửi được mùi hương canh gà hầm thoang thoảng tỏa trong phòng, khóe miệng anh khẽ cong lên, thay giày đi về phía phòng bếp.
Trong bếp, chàng trai đang đứng canh trước nồi canh, cặp mắt sáng trong phản chiếu lại ngọn lửa, có vẻ như đang ngẩn ngơ.
Phó Thời Văn tiến lên dùng tay ôm lấy eo chàng trai từ đằng sau.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Chàng trai giống như bị đánh thức, ngay sau đó lấy lại tinh thần, cậu lắc lắc đầu: "Không có gì."
Phó Thời Văn không hỏi nhiều, cúi đầu ngửi mùi hương trên mái tóc của cậu, có chút say mê: “Thơm quá.”
Giọng nói vừa trầm thấp vừa gợi cảm, cũng không biết anh đang nói mùi hương của canh gà hay là mùi hương của mái tóc.
Lâm Du đỏ mặt.
"Hôm nay anh về sớm thế."
Bàn tay Phó Thời Văn luồn vào trong quần áo cậu, xoa nắn, cắn lỗ tai cậu: "Nhớ em."
Lâm Du mặt đỏ lần thứ hai, "Anh đói chưa? Canh sắp xong rồi."
"Đừng vội." Yết hầu Phó Thời Văn lăn lộn: "Ăn món khai vị trước đã."
Động tác của Phó Thời Văn quá dịu dàng.
Lâm Du cắn môi, hai mắt mê ly, cho đến khi không còn gì trong não nữa. ( truyện trên app T𝕪T )
Cậu cảm giác mấy ngày gần đây giống như là đang nằm mơ.
Quá tốt đẹp, ngược lại có vẻ như không thực tế.
...
Nửa tiếng sau.
Phó Thời Văn cuối cùng cũng uống được canh gà mà anh đang nghĩ tới.
"Mùi vị thật thơm."
"Nếu anh thích, sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh."
"Được."
Buổi tối, Phó Thời Văn kéo Lâm Du vào nằm ngủ trong lồng ngực mình.
Tay Lâm Du đặt trên bụng, lẽ ra cậu nên nói cho anh biết việc mình có em bé, nhưng không biết vì sao, khi lời nói đến bên miệng, Lâm Du lại vẫn không thốt ra được từ nào như cũ.
Đúng lúc tuần sau là sinh nhật anh, Lâm Du tính toán coi việc này như món quà sinh nhật tặng anh.
Phó Thời Văn: "Không ngủ được sao?"
"Có một chút."Lâm Du trả lời.
Phó Thời Văn nói: "Tuần sau tôi phải về nhà cũ mấy ngày."
Lâm Du hơi sửng sốt: "Tiên sinh...em có được về cùng không?"
Không khí lặng ngắt hai giây.
Phó Thời Văn ôm chàng trai sát vào ngực mình hơn: "Sau thời gian này tôi sẽ đưa em về, được không?"
Lâm Du hiểu rõ, người nhà anh đều không thật sự thích cậu, lần trước sau khi Phó Thời Văn bị thương vì cậu, loại không thích này từ trong lòng thể hiện hẳn ra cả bên ngoài.
Lâm Du giọng điệu trầm thấp thấp hỏi: "Anh sẽ tổ chức sinh nhật bên nhà cũ à?"
Phó Thời Văn hôn lên vành tai trắng nõn của chàng trai: "Tôi sẽ tranh thủ trở về sớm một chút để đón sinh nhật cùng em."
Lâm Du nhìn Phó Thời Văn: "Anh về nhanh nhé, em muốn tặng anh một món quà bất ngờ.
"Bất ngờ gì?" Phó Thời Văn thò qua tò mò hỏi.
Lâm Du nhỏ giọng trả lời: "Đợi tuần sau anh về em mới nói."
"Có bí mật gì gạt tôi hả?" Phó Thời Văn chọc ngứa Lâm Du.
"Ngứa, anh..." Lâm Du cười né tránh.
"Nói cho anh biết, rốt cuộc là bí mật gì?" Phó Thời Văn rất có xu thế không tha cho Lâm Du, muốn truy hỏi đến cùng.
"Tạm thời không nói cho anh, chờ anh trở lại." Lâm Du kiên trì.
"Được rồi."
Phó Thời Văn thấy không hỏi được gì, cho nên lại đè tay Lâm Du, cúi đầu cắn một ngụm lên chóp mũi cậu.
"Thỏ con to gan nhỉ, dám giấu giếm bí mật với tôi, xem tôi trừng phạt em thế nào."
Ngoài phòng, ánh trăng trắng treo trên đầu cành, bóng đêm yên tĩnh.
...
Hôm sau, Lâm Du đến cửa hàng trang sức chọn một cặp nhẫn.
Giá hơi đắt một chút, nhưng Lâm Du rất thích kiểu dáng này.
Ngón tay Phó Thời Văn thon dài, khớp xương rõ ràng, đeo lên chắc chắc sẽ rất đẹp.
Nhân viên cửa hàng hỏi: "Thưa anh, trên nhẫn có thể khắc chữ, anh có yêu cầu khắc chữ không?"
"Vâng. Tôi muốn."
Lâm Du viết các chữ cần khắc lên giấy.
Trả tiền xong, nhân viên cửa hàng mỉm cười nói: "Thưa anh, một tuần sau anh có thể tới đây lấy."
"Được, cảm ơn."
Một tuần sau, vừa đúng vào sinh nhật Phó Thời Văn.
Trên đường về nhà, Lâm Du nhìn thấy biển quảng cáo du lịch trên đường, tiện tay chụp một bức gửi Phó Thời Văn.
"Khi nào có thời gian chúng ta đi leo núi đi, em muốn lên núi ngắm mặt trời mọc cùng anh."
Chỉ một lát sau Phó Thời Văn đã trả lời Wechat của cậu.
"Được."
Tuy chỉ là một chữ được đơn giản, nhưng trong lòng Lâm Du vẫn không nhịn được vui vẻ.
"Tối nay anh muốn ăn gì?"
Phó Thời Văn nhanh chóng nói: "Chỉ muốn ăn thỏ con."
Mặt Lâm Du có hơi nóng lên.
"Anh chẳng có xíu nghiêm túc nào."
"Sắp phải trở lại nhà cũ, có lẽ phải ở đó mấy ngày, mấy ngày đều không được ăn thỏ con."
Giọng điệu Phó Thời Văn còn giống như hơi bị ủy khuất.
...
Hôm Phó Thời Văn trở về nhà cũ, Lâm Du đã giúp anh sắp xếp tốt hành lý.
Ông Ngô dọn hành lý lên xe.
Phó Thời Văn ôm thỏ con của anh: "Ở nhà ngoan chờ tôi trở lại."
"Vâng, anh nhanh chóng trở về."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Phó Thời Văn ôm eo thỏ con, hôn một cái lên cánh môi hồng hào của cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT