Nói xong, Phó Thừa Văn không chút do dự xóa bỏ Wechat của Hứa Thuần trả lại điện thoại cho Lâm Du.

Lâm Du: “…”

Hứa Thuần vô cùng phấn khởi mà click mở giọng nói, cậu ta nghe xong cả người liền hóa đá.

“Anh à, em sai rồi. Em biết là sai rồi. Em không dám nữa.”

Nhưng giọng nói của cậu ta không phát ra được, phía sau có dấu chấm than màu đỏ.

Hứa Thuần: “…”

Lâm Du tiếp nhận di động, cậu liếc điện thoại di động một cái thì phát hiện chồng đã đem Hứa Thuần xóa bỏ sạch sẽ, hơn nữa chồng cậu có vẻ hơi tức giận.

“Bữa sáng anh có muốn ăn cơm chiên trứng không?” Lâm Du trầm giọng hỏi, bí mật chuyển chủ đề.

Phần cơm còn lại trong nồi tối hôm qua lại thích hợp để làm món cơm chiên trứng.

“Ừ”

Phó Thời Văn nhàn nhạt nói, ánh mắt dừng lại ở tấm lưng đơn bạc của thiếu niên , tạp dề nhạt màu phác họa vòng eo mảnh khảnh của cậu.

Hình ảnh đêm qua hiện lên trước mắt, giống như thực tủy biết vị***, ánh mắt Phó Thời Văn trở nên có chút âm trầm.

***Thực tủy biết vị: gốc là ‘Thực tủy tri vị’: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa)

Cơm chiên trứng là món sở trường của Lâm Du, lúc Phó Thời Văn ăn lần đầu tiên còn khen cơm chiên trứng cậu làm không tồi. Cậu làm ra là cơm chiên trứng màu vàng kim, hạt gạo đông đều và căng mọng, xúc xích và cà rốt thái hạt lựu rải đều nhau, mùi đặc biệt thơm.

Kì thực Lâm Du không thích nấu cơm, nhưng là cậu thích xem Phó Thời Văn ăn cơm cậu làm.

Lâm Du dùng thìa nghiền nát cơm, không biết từ lúc nào, Phó Thời Văn từ sau lưng ôm lấy cậu

“Phó Thời Văn…” Lâm Du có chút thụ sủng nhược kinh.

“Ừ, để tôi ôm em một lát” Hô hấp của Phó Thời Văn phảng phất ở bên tai cậu.

Thân thể cận kề, Lâm Du ngay tức khắc cảm nhận được vật thể nào đó phía sau, tai cậu đỏ bừng, động tác trên tay cũng cứng ngắc lên.

“ Phó Thời Văn…” Chỗ đó của Lâm Du còn âm ỷ đau.

“Chỉ ôm một lúc thôi, không làm gì cả.” Cảm nhận được con thỏ nhỏ dưới thân bất an, Phó Thời Văn lên tiếng trấn an.

Nhưng mà, tay anh lại duỗi xuống phía dưới.

……

Chờ Phó Thời Văn hoàn thành “bữa sáng” của mình thì anh bị muộn giờ làm.

Lúc Phó Thừa Văn đi ra khỏi cửa, Lâm Du nhớ tới một chuyện: “Thời Văn, nghe nói…ngày mừng thọ bà nội sắp đến rồi, có cần em chuẩn bị lễ vật không?”

“Là A Thuần nói cho em biết, tuần sau là mừng thọ bà nội, em không có chuẩn bị gì cả.” Lâm Du nhỏ giọng bổ sung.

Phó Thời Văn quay đầu lại biểu tình nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Lâm Du một cái: “Không cần.”

“Được……được rồi.” Lâm Du nhìn bóng lưng của Phó Thời Văn, ánh mắt có chút buồn bã.

Lúc nào Thời Văn mới có thể đem cậu về ra mắt gia đình đây?

Mặc dù bọn họ kết hôn đã một năm nhưng mà đến bây giờ Lâm Du cũng không có gặp người nhà họ Phó, người duy nhất cậu tiếp xúc chỉ có Hứa Thuần, em họ của Phó Thừa Văn.

“Anh trai của em không đưa anh về nhà chỉ có khả năng là sợ người trong nhà nhiều quá, dọa anh thôi. Anh dâu đừng suy nghĩ nhiều, nếu không phải là bởi vì mừng thọ bà ngoại, em cũng không muốn về đó, thật sự là nhàm chán.” Hứa Thuần nói qua điện thoại.

Sự an ủi của Hứa Thuần khiến Lâm Du dễ chịu hơn, có lẽ là vậy

“Anh dâu mau thêm Wechat của em lại đi.” Hứa Thuần nói.

Lâm Du nở nụ cười: “Ừ.”

Sắp đến buổi trưa, Lâm Du đi ra khỏi nhà.

Lâm Du đại học thì học được nửa năm sau đó bỏ học vì một số lý do cá nhân, bây giờ cậu đang mở một lớp phụ đạo với người thân.

Nhiệm vụ mỗi ngày chính là đưa đón các bạn nhỏ, phụ đạo các bạn nhỏ làm bài tập và đến lớp.

Ba giờ rưỡi chiều, tiểu học tan học, Lâm Du đúng giờ đón bọn nhỏ từ trường học.

Bọn nhỏ viết bài tập trong một giờ, đến giờ ăn cơm, ăn xong lại tiếp tục học.

Lớp dạy kèm mới khai giảng, quy mô không lớn, chỉ có hơn hai mươi đứa trẻ, Lâm Du phụ trách dạy kèm bài tập toán học cùng bài tập tiếng anh, còn dì Từ dạy toàn bộ môn.

Trước kia dì Từ là giáo viên tiểu học, hiện tại dì và Lâm Du cùng nhau điều hành lớp dạy kèm này, cộng thêm một giáo viên bán thời gian Tiểu Chu, tổng cộng ba người thì thừa sức.

Buổi chiều, tranh thủ thời gian rảnh rỗi khi bọn trẻ đang làm bài tập, dì Từ gọi Lâm Du lại.

“Tiểu Du, chỗ dì là một chung cư độc thân, vừa lúc có vị khách thuê đến hạn hợp đồng dọn đi rồi, dì nhớ chỗ của con xa quá, nếu không thì con dọn đến chỗ dì ở đi.”

Lâm Du biết dì Từ là có ý tốt, nhưng mà cậu không có nói cho dì Từ biết chính mình đã kết hôn, vì vậy cậu lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn dì, con có chỗ ở, hiện tại con cũng không định dọn ra ngoài.”

“Cái đứa nhỏ này, con cũng không nói mình ở đâu, dì Từ lo lắng lắm có biết không? Nếu con ở bên ngoài một mình, không bằng con đến ở chỗ dì, tiền thuê nhà con không cần trả, chỉ cần trả tiền điện nước là được rồi.”

“Dì Từ không cần lo lắng cho con, con sống vô cùng tốt.” Lâm Du lắc đầu nói.

Dì Từ nói: “Nhìn cái miệng của con kìa, là do té ngã mà ra đi, hôm nay trời mưa, chỗ nào cũng trơn trượt, ở gần dì hơn nếu còn có việc gì thì dì Từ cũng tiện chăm sóc con hơn.”

Lâm Du vội vã lên xe buýt lúc ra khỏi nhà, trời mưa không cẩn thận té ngã, cũng không có gì to tát, chỉ là bị ngã rách môi. Ai ngờ dì Từ lại nói tiếp: “Trên cổ là bị con muỗi cắn đi, chỗ dì ở đó có cửa lưới, con muỗi cũng không có, nhang muỗi cũng không cần dùng đến.”

Trên cổ……

Lâm Du đỏ mặt gần như ngay lập tức.

Sáng hôm nay, Phó Thời Văn đã cắn lên cổ cậu.

Dì Từ từng nhận được sự giúp đỡ từ cha mẹ Lâm Du, nhưng hiện tại cha mẹ của cậu đã qua đời, chỉ để lại một đứa con là cậu.

Lâm Du lớn lên gầy gò ốm yếu lại trắng trẻo trong sáng, người ngoài nhìn vào lại thấy cậu dễ bị bắt nạt.

“Cái đứa nhỏ này, khách sáo với dì Từ cái gì, chỗ đó của dì có môi trường tốt lại yên tĩnh, con có thể thoải mái ôn tập, sang năm lại một lần nữa thi vào trường tốt.” ( truyện trên app T𝕪T )

Dì Từ là vì lợi ích của cậu, Lâm Du cũng không có cách nào từ chối đành ăn ngay nói thẳng

“Dì Từ, con có đối tượng rồi, kì thực con đang ở cùng anh ấy.”

Cậu cùng Phó Thời Văn là hôn nhân ngầm, Lâm Du rất tiếc rằng cậu không thể nói với dì Từ rằng cậu đã gặp được điểm đến tốt.

“Sao? Như vậy à!” Dì Từ kinh ngạc nhìn Lâm Du: “Là con trai hay con gái, ngày nào đó mang nó tới cho dì Từ nhìn.”

“Công việc của anh ấy rất bận.” Lâm Du nghĩ đến Phó Thời Văn không nhịn được mà mặt nóng lên.

Dì Từ nhìn thấy Lâm Du có chút ngại ngùng không tiện nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần con khỏe mạnh là dì an tâm rồi.”

Sau khi dì Từ rời đi, Lâm Du liền trông coi bọn nhỏ làm bài tập.

Cậu chống cằm có chút nhàm chán, không biết bây giờ Phó Thời Văn đang làm gì.

Lâm Du mở Wechat ra.

Ảnh đại diện của Phó Thời Văn là một bàn tay nắm cúc non xinh đẹp.

Lâm Du nhìn kỹ thì thấy chán, ảnh chụp bằng điện thoại di động, bối cảnh là biển xanh cùng thuyền buồm, chắc là do Phó tiên sinh chụp khi ở nước ngoài.

Lâm Du lướt qua ảnh đại diện, click mở khung chat

【 Thời Văn, buổi tối anh có trở về ăn tối không? 】

【 Anh muốn ăn cái gì? 】

Cậu gửi đi tin nhắn và chậm rãi đợi anh trả lời, bàn tay trắng nõn xinh đẹp của cậu chống lấy cằm.

Phó tiên sinh bận rộn công việc, lâu lâu lại không trả lời tin nhắn, hoặc là không nhìn thấy sẽ không trả lời.

Nhưng mà Lâm Du là người kiên nhẫn.

Năm giờ, cô giáo Tiểu Chu đến nhận lớp.

Lâm Du liếc mắt nhìn Wechat, cậu có chút thất vọng, quả nhiên tiên sinh vẫn rất bận, không để ý đến tin nhắn của cậu.

Cô giáo tiểu Chu là người bán thời gian, cô ấy là sinh viên của một trường đại học gần đó, cô ấy sẽ đến khi không có lớp vào buổi tối.

“Thầy Tiểu Lâm, cậu có đu idol nào không?”Cô Tiểu Chu thần thần bí bí gọi Lâm Du.

Lâm Du lắc đầu: “Không đu ai hết.”

“Vậy thì tốt quá, thầy Tiểu Lâm cậu mau mau giúp tôi nhấp chuột.” Cô Tiểu Chu ngay lập tức gửi một đường link sang.

Lâm Du bấm vào đường link, đây là một link bình chọn: “Cô Tiểu Chu, cô sẽ bỏ phiếu cho ai?”

“Đương nhiên là cho ca ca nhà tôi rồi” Tiểu Chu kích động hô: “Ca ca nhà tôi tuyệt đối sẽ không bị đánh bại bởi hàng rẻ tiền Thư Minh kia đâu*.”

(*gốc là "我家哥哥绝对不会输给舒明那个妖艳贱 - 货!" hán việt: "Ngã gia ca ca tuyệt đối bất hội thâu cấp thư minh na cá yêu diễm tiện - hóa!")

Lâm Du: “…”

“Được rồi”

“Yêu cậu thầy Tiểu Lâm.” Tiểu Chu cho một nụ hôn gió bay tới.

Lâm Du bắt đầu thu dọn đồ đạc, cậu muốn tan làm rồi: “Cô Tiểu Chu, đợi chút tôi giao bài tập của bọn trẻ cho cô.”

“Yên tâm đi.” Tiểu Chu phất tay một cái.

Lâm Du tháo kính mắt xuống rồi bỏ vào hộp, cậu cận chưa đến hai độ, bình thường có thể không cần mang kính mắt.

Tiểu Chu nhìn chằm chằm mặt Lâm Du, nhịn không được cảm thán: “Thầy Tiểu Lâm, bình thường có người nào nói qua với cậu, cậu mang mắt kính và không mang mắt kính nhìn như hai người vậy không.”

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Du bị gọng kính nặng nề che lại, khiến cậu càng giống với một thiếu niên thanh tú, lại thêm vài phần hơi thở văn hóa.

Lâm Du lắc đầu: “Rất ít người nói vậy.”

Tiểu Chu lại nói: “Thầy Tiểu Du, cậu có biết không, lần đầu tiên tôi thấy cậu bỏ kính ra tôi đã rất ngạc nhiên, cậu rất giống Thư Minh khi không đeo kính.”

“Thật không?”

Lâm Du đáp lại bằng một tiếng cười nhạt, lần đầu tiên cậu nghe nói mình giống như một ngôi sao màn bạc.

Tuy nhiên Lâm Du chưa bao giờ nghe qua tên của ngôi sao màn bạc kia, cũng không để ý đến những lời đàm tiếu trong giới giải trí, có lẽ cậu ta là ngôi sao mới ra mắt mấy năm gần đây.

“Đúng vậy, có điều thầy Tiểu Lâm khí chất ôn hòa nhã nhặn sao có thể cùng cái loại hàng rẻ tiền đó giống nhau được.”

“Hơn nữa, thầy Tiểu Lâm trông đẹp hơn, mắt mũi miệng đều đẹp hơn. Những bức ảnh của Thư Minh kia đều đã được chỉnh sửa qua còn không đẹp bằng Tiểu Chu tôi đâu.”

Là fan của ngôi sao đối địch, Tiểu Chu có thể mắng không ngừng, còn có thể mắng qua mười con phố trong một hơi.

Lâm Du đã thu thập xong đồ đạc của mình, còn Tiểu Chu thì vẫn đang không ngừng nói xấu về cái người nổi tiếng có vẻ ngoài giống cậu kia, Lâm Du không đành lòng quấy rầy cô: “Cô Tiểu Chu, tôi tan tầm, ngày mai gặp lại.”

“Ngày mai gặp lại.”

Trước khi Lâm Du về nhà, cậu đã đến siêu thị gần đó để mua thức ăn.

“Tiểu tử, lại tới đây mua thức ăn a.”

Lâm Du đến siêu thị mua thức ăn thường xuyên, hầu như tất cả các cô dì bán thức ăn trong siêu thị đều biết cậu.

“Vâng.” Lâm Du gật gù.

Người dì đó thở dài: “Mấy đứa con trai chăm lo gia đình như con bây giờ cũng không có mấy đâu. Hôm nay dì bán hết thịt rồi, còn thừa một cái sườn, con xem có thích không? Dì lấy tiền rẻ hơn giá bán.”

Tuy là miếng cuối cùng nhưng nhìn rất tươi, hai mắt Lâm Du sáng ngời, cậu rất thích ăn sườn xào chua ngọt, tối nay cậu có thể nấu món này.

“Được, con muốn.”

Trong khi Lâm Du đang đợi, các nhân viên đi ngang qua, trên tay cầm một giá đứng hình người.

Dì đang xử lý xương sườn, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã nhìn thấy giá đỡ, trong tiềm thức liền nói: “Oa, tiểu tử, ngôi sao này rất giống con, có phải là người thân của con không?”

Lâm Du nhìn sang, đây không phải là ngôi sao Thư Minh mà cô Tiểu Chu nói sao?

Cậu thật sự giống cậu ta vậy à?

Lâm Du sờ sờ mặt mình, so sánh một hồi, lại nghĩ mặt của mình không giống.

Thế nhưng khi nhìn kĩ, con mắt, cái miệng cũng có chút giống cậu.

Phó Thời Văn họp xong mở di động ra mới thấy tin nhắn của con thỏ nhỏ gửi tới.

Trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng ngượng ngùng của con thỏ nhỏ đêm qua, Phó Thời Văn ngả người ra ghế, đôi chân dài mảnh khảnh xếp lại.

“Về.”

Ngón tay thon dài của anh ở trên màn hình nhấn một từ đơn giản rồi gửi đi.

Mặc dù nó chỉ đơn giản là một chữ, Phó Thời Văn có thể nghĩ đến vật nhỏ đang chờ anh ở nhà sẽ hạnh phúc bao nhiêu khi nhìn thấy hồi âm của anh.

Điều đó giống như là một con cún nhỏ, khi cho nó ánh mặt trời nó liền sáng lạn, rất dễ hài lòng.

Lý Nguy trình tài liệu lên, trong lòng có chút lo lắng. Trong cuộc họp, sắc mặt của ông chủ như bầu trời Mặc Vân, âm u nặng nề, bất cứ lúc nào cũng có thể có một cơn bão ập xuống.

Tuy rằng Lý Nguy đi theo bên người Phó Thời Văn nhiều năm nhưng mà cũng không thể chống được cái áp thấp* của ông chủ.

(*gốc là气压 hán việt là “khí áp”)

Kỳ quái chính là, Lý Nguy cho rằng ông chủ sẽ rất tức giận, nhưng lúc này ông chủ đã ngồi vào vị trí, hai chân bắt chéo lại, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn.

Những người đi theo ông chủ lâu năm đều biết rằng mỗi khi Phó Thời Văn bắt chéo chân, này là cho thấy tâm tình anh ít nhất là đang vui vẻ. Khi chân của sếp bắt chéo và tay anh gõ mặt bàn thì này là biểu lộ tâm tình ông chủ phi thường không tồi.

“Phó tổng, đây là thông tin tổng hợp trong cuộc họp.” Lý Nguy vội vàng trình lên tư liệu.

“Ừ, để trên bàn đi.” Phó Thời Văn từ tốn nói.

Lý Nguy trong lòng thở ra một hơi, tâm tình ông chủ còn rất tốt, đưa xong mau mau trốn.

“Thư ký Lý”

Bị gọi lại, Lý Nguy căng thẳng trong long quay đầu lại: “Ông chủ? Có vấn đề gì sao?”

Phó Thời Văn buông di động, nhìn về phía Lý Nguy: “Lý thư ký, cậu kết hôn chưa?”

Lý Nguy có chút mộng bức gật đầu: “Đã kết hôn”

Không chỉ có đã kết hôn, còn có hai đứa con rồi, rượu nằm tháng hai cho con, Lý Nguy nhớ là anh còn gửi thiệp mời tới cho sếp.

Đi theo bên người Phó tổng bốn, năm năm, Lý Nguy thậm chí còn nhớ Phó tổng đi vệ sinh mỗi ngày bao nhiêu lần ra vào nhà vệ sinh, vậy mà Phó tổng còn không biết rằng anh đã kết hôn.

Kẹt tim anh rồi.

Phó Thời Văn nhàn nhạt hỏi: “Kết hôn mấy năm rồi?”

Lý Nguy đếm đếm ngón tay: “Đã gần tám năm, ông chủ sao đột nhiên hỏi vấn đề này?”

Ông chủ đột nhiên quan tâm anh?

Phó Thời Văn nhẹ nhàng nhìn bàn: “Thư ký Lý, kỷ niệm ngày cưới hai người làm gì để qua nổi vậy?”

Lý Nguy còn tưởng rằng ông chủ quan tâm đến nhân viên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play