Edit + Beta: Packha03

Chương 3.3 - Bị uy hiếp (3)

Khi nam nữ cùng nhau dây dưa mãnh liệt, tiến hành đến một bước cuối cùng. Thời điểm Thẩm Mục Thâm gặp trở ngại ấy, thân thể liền cứng đờ. Nhưng sinh lý cộng với dục vọng chiếm hữu đã chiến thắng tất cả sự nghi ngờ.

Cái đêm mưa rền gió dữ ấy lại là đêm kích tình nóng bỏng.

Sau đêm đó là buổi chiều ngày thứ hai, trừ chuyện ở trên giường ra, trên mặt Thẩm Mục Thâm vẫn luôn giữ một biểu tình. Nhìn tư liệu Tống thư ký đưa cho Thẩm Mục Thâm, những tài liệu này đều là bằng chứng chứng minh chuyênh chuyện Tề Duyệt giả mang thai, còn có giấy kết hôn. Theo thời gian ghi chép, thời điểm Tề Duyệt ở quán rượu tiến vào phòng của Thẩm Mục Thâm đến khi Thẩm Mục Thâm tỉnh táo lại, ngắn ngủi chỉ có mười sáu phút.

Mười sáu phút ngắn ngủi đó, tính luôn cả thời gian mặc quần áo với cởi quần áo, cộng với khúc nhạc dạo phiền tạo. Nếu phương diện kia của Thẩm Mục Thâm không có bất kỳ vấn đề, liền chứng minh bọn họ không có phát sinh chuyện kia.

Ngày thứ ba, thư ký Thẩm Mục Thâm liền đem thỏa thuận ly hôn đến trước mặt cô, theo như hiệp nghị có ghi rõ ràng hành vi lừa dối hôn nhân, cho nên Thẩm Mục Thâm hình thức trừng phạt với cô đó chính là phải dọn ra khỏi căn hộ, một phân tiền cũng không thể lấy.

Mà cũng ngay buổi sáng hôm sau, Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm mời luật sư đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Không nghĩ tới buổi sáng vừa mới ly hôn, buổi tối vì có hẹn với Hải Lan mà gặp lại nhau. Tề Duyệt ruột đau thành thành từng khúc, mày đi xem náo nhiệt làm cái gì? Ở nhà thu dọn đồ đạc không phải tốt hơn sao?

Quay trở lại phòng, trên đỉnh đầu mang áp lực cực lớn, ngồi vào bên cạnh người chồng trước vừa mới ly hôn sáng nay. Ai biết mông vừa đặt xuống ghế, cái tên Tiêu tiểu thịt tươi lập tức nhích lại gần.

Tiêu Triết lấy di động ra hỏi Tề Duyệt : "Tôi vừa mới xem vòng trạng thái bạn bè của cô, phát hiện cô vẽ bức tranh này rất hợp ý tôi. Cô có muốn bán lại cho tôi không? Nếu cô đồng ý, ngày mai cô mang tới tiệm của tôi, tôi có thể mua lại bức tranh."

Tề Duyệt nhìn thoáng qua, kia chính là bức họa tuần trước cô vẽ, ngồi trên sân thượng lấy cảm hứng vẽ tranh, cũng đăng trên vòng bạn bè.

Nhưng Tề Duyệt vừa mới bị cảnh cáo, nào dám đồng ý, nên uyển chuyển cự tuyệt: "Có thời gian tôi sẽ đưa đến chỗ câu ngay, mấy ngày nay tôi vừa vặn bị cảm mạo, trong người có chút không thoải mái, nên muốn xin phép về trước."

Tiêu Triết liếc nhìn thời gian: "Bây giờ cũng đã tám giờ, nếu không tôi lái xe đưa cô về đi."

Tề Duyệt đang muốn cự tuyệt, ngồi bên trái cô - Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tiêu Triết, tựa tiếu phi tiếu* nói: "Cậu Tiêu, tôi vừa mới nhìn thấy cậu uống không ít rượu vang đỏ, hẳn là không ổn lắm đâu."

*似笑非笑[Sì xiào fēixiào - tự tiếu phi tiếu ] - cười như không cười

Tề Duyệt vô cùng rõ ràng, Thẩm Mục Thâm tuyệt đối sẽ không có ý tốt nhắc nhở như vậy, đây chính là đang cảnh cáo bản thân cô.

Tề Duyệt âm thầm ra hiệu cho Hải Lan, ngay sau đó Hải Lan đứng lên giải vây cục diện: "Tôi dù sao cũng không uống rượu, hay là để tôi đưa Tiểu Tề về đi."

Lúc này Thẩm Mục Thâm không nói gì.

Sau khi ra khỏi phòng, hai người mới rối rít nhẹ nhõm thở dài một hơi.

"Tớ ngồi ở bên canh Thẩm Mục Thâm, ngay cả thở cũng không dám." Tề Duyệt thật sự không khoa trương một chút nào, lúc nãy thời điểm ngồi bên cạnh Thẩm Mục Thâm, hô hấp đều biến thành dè dặt cẩn trọng.

Hải Lan không tiếp lời Tề Duyệt nói. Đưa tay vòng lên vai Tề Duyệt, nói: "Cậu đỡ tớ."

Tề Duyệt không rõ nên đỡ cô nàng, hỏi: "Cậu uống rượu à? Nếu là uống rượu hay là chúng ta thuê xe trở về thôi."

"Không, tớ không có uống rượu. Tớ chính là bị hơi thở chồng trước của cậu khiến chân run không đi được nữa."

...

"Cậu không biết đó thôi, cái lúc cậu đi vệ sinh đó. Tớ vì muốn lấy lòng Cách Liệt Phất tiên sinh, cũng chú ý đến Tiêu Triết bắt chuyện với cậu, liền vui đùa tác hợp cho cậu cùng hắn. Trong ánh mắt đó, chồng trước của cậu liền dùng ánh mắt nhàn nhạt kia liếc qua tớ. Chỉ một cái liếc mắt thật giống như đang giơ đại đao (dao lớn) nhưng mặt biểu cảm thật giống như đao phủ*. Tớ thiếu chút nữa đã bị dọa có được không!"

*Người chém đầu theo lệnh quan ngày xưa.

Tề Duyệt rốt cuộc cũng đã biết tại sao Thẩm Mục Thâm sẽ đột ngột xuất hiện cảnh cáo cô.

"Tính toán một chút, từ nay về sau tớ sẽ không có ý tưởng giới thiệu cho cậu các chàng trai trẻ tuổi nữa. Cậu vẫn nên an tâm làm người phụ nữ độc thân đã ly hôn đi."

"Đáng đời cậu."

"Tớ đáng đời? Còn không phải sợ cậu cô đơn đến già nên mới cho người tìm cho cậu đối tượng vừa có xe, có nhà, có nhan sắc* sao? Không cần cực khổ vẽ tranh kiếm tiền, có người bạn thân tốt như vậy, cậu nên cảm ơn kiếp trước cậu đã cứu vớt dải ngân hà đi."

*Bên Trung có tục lệ con trai có nhà, có xe, có kinh tế mới lấy được vợ

"Dạ dạ, thưa bệ hạ..."

"Bạn à~, cậu có thể diễn có tâm hơn chút không."

Tác giả có lời muốn nói:
~( ̄▽ ̄)~ các cậu có thể để lại bình luận đúng không.

~Hết chương 3~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play