“Đại nhân, đồng đội gì ạ?”, tên trấn thủ mờ mịt nhìn Dương Hiên, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, bèn vỗ trán: “Đại nhân, người đang nói họ à, bây giờ ta đi gọi họ về ngay...”

“Trấn thủ, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi là Yêu tộc đúng không?”

Nghe vậy, Liêu Nguyên đờ người ra, nhưng ngay tức khắc tỏ ra sợ hãi đáp: “Đại... Đại nhân, chuyện... chuyện này không thể nói đùa, tiểu... tiểu nhân sao có thể là Yêu tộc đại gian đại ác kia được...”

Nhìn bộ dạng lo sợ ấy, nếu không phải Dương Hiên có đôi mắt thần, hắn sẽ thực sự nghĩ mình hiểu lầm hắn ta!

“Trấn thủ, cứ giả vờ đi! Ngươi tiếp tục giả vờ cho ta xem!”, vẻ mặt Dương Hiên đầy uy nghiêm, hắn quan sát tên trấn thủ từ trên cao xuống.

“Đại nhân minh xét, đại nhân minh xét cho, tiểu... tiểu nhân thực sự không phải Yêu tộc, tiểu thân thực sự không phải Yêu tộc...”, Liêu Nguyên cong gối, quỳ rạp xuống đất.

“Xem ra không dùng chút thủ đoạn, ngươi sẽ không khai!”, bỗng dưng có một luồng khí thế sắc bén bộc phát ra từ trong cơ thể Dương Hiên.

Lúc này...

Vẻ sợ hãi trên mặt Liêu Nguyên lập tức biến mất, trông hắn ta như biến thành một người khác, ý cười sâu xa cùng với vẻ xảo quyệt trong mắt hắn ta khiến người khác phải rùng mình: “Hờ... Tiểu tử, ngươi cũng giỏi thật đấy, ta rõ ràng đã cố gắng che giấu yêu khí của mình, ngay cả tên bán bộ Võ Sư cảnh giới luyện cốt cũng khó có thể phát hiện bí mật của ta, không ngờ ngươi liếc mắt là có thể nhìn thấu. Khó lường, thật khó lường, nhưng tiểu tử, ngươi có từng nghe câu ‘biết càng nhiều thường sẽ chết càng nhanh’ chưa, khà khà...”

Ngay sau đó...

Luồng yêu khí đỏ tươi như có thực thể bộc phát ra từ trong cơ thể tên trấn thủ, nó cuồn cuộn như khói, ngưng tụ thành đám yêu vân to bằng nửa mẫu ruộng trên không trung, âm phong thổi qua, đất đá bay mù trời.

Trong nháy mắt, cơn hoảng sợ như dịch bệnh càn quét khắp trấn Thanh Mộc.

Đâu đâu cũng có gà bay trứng vỡ, cửa đóng then cài, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Lúc này...

Bề ngoài của tên trấn thủ kia cũng đã thay đổi triệt để, ngoại trừ vẫn coi như có hình dạng của con người thì gần như không tìm ra đặc điểm nào giống người cả. Bộ giáp lưới đỏ thẫm đã biến mất, thay vào đó là bộ giáp vảy đỏ ngòm cực kỳ yêu diễm, ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Đầu hắn ta to như vại nước, bên trên đầy những sợi gân như những con rắn độc, chúng liên tục nảy lên phát ra tiếng bụp bụp khiến người ta sởn gai ốc. Răng nanh nhô ra khỏi cái miệng to như chậu máu, sắc bén như dao, có thể đâm thủng xương sọ của người một cách dễ dàng. Cái lưỡi dài thòng xuống, uốn lượn quất vào không khí tạo ra tiếng vùn vụt. Hai tay của hắn ta rất dài, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn như muốn nổ tung. Mỗi móng tay của hắn ta như những con dao găm sắc bén, đôi chân như ếch, có thể tượng tượng ra sức bật đáng sợ của hắn ta.

Hơi thở tàn bạo, khát máu và hung tợn lập tức bao phủ bốn phía, khiến tim người ta như thắt lại.

“Hay cho một tên Yêu tộc, quả nhiên là danh bất hư truyền, đủ hung bạo!”, Dương Hiên hơi căng thẳng, Yêu tộc đúng là Yêu tộc, quả nhiên hung bạo hơn những con dị thú kia nhiều, một số võ giả nhát gan mà gặp phải hơi thở tàn bạo khát máu này thì e là sẽ nhũn cả chân. Đừng nói là chiến đấu, đến cả chạy trốn cũng không làm được.

Đấu với những người có cảnh giới cao hơn mình cũng không thể gọi là “Dũng cảm” chân chính, chỉ khi có thể thản nhiên đối mặt với Yêu tộc mới là dũng cảm, lời này quả nhiên không sai chút nào.

May mà Dương Hiên không phải người thường, vô số lần giết chóc đẫm máu giúp ý chí của hắn trở nên cực kỳ kiên định và vững vàng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

“Grừm!”, “Grừm!”, “Grừm!”...

Lại thêm vài tiếng thú gào khiến người ta sợ hãi phát ra từ tên trấn thủ, yêu khí cuồn cuộn bay lên trời, phóng thẳng về phía tầng mây.

Trong tích tắc lại có thêm bốn con Yêu tộc xuất hiện ở hai bên tên trấn thủ. Đó là bốn con Yêu tộc giống hệt tên trấn thủ, có điều hình thể nhỏ hơn một chút.

Năm con Yêu tộc, một lớn bốn nhỏ há miệng to như chậu máu, nhìn Dương Hiên bằng ánh mắt đầy tham lam và khát máu, hiển nhiên chúng coi Dương Hiên như một món đồ ăn ngon.

“Khà khà khà... Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn cũng dám học theo người khác ra ngoài bắt yêu, tự tìm đường chết...”

“Tiếc là chỉ có một tên, không đủ cho các huynh đệ ăn!”

“Khà khà khà... Tim tiểu tử này là của ta, các huynh đệ đừng giành đó nha...”

“Khà khà khà... Vậy ta lấy tứ chi của tiểu tử này là được...”

“Lão nhị, đệ tham lam quá, tứ chi cho đệ hết thì chúng ta ăn cái gì?”

...

Nghe năm con yêu thú tự ý phân chia cơ thể mình, vẻ mặt Dương Hiên càng lúc càng lạnh lẽo: “Một con yêu binh thượng vị, bốn con yêu binh trung vị, chắc đều là Yêu tộc, vừa vặn giải quyết trong một lần luôn!”

Ngay sau đó...

Một thanh đơn đao nặng trịch xuất hiện trong tay Dương Hiên, đó chính là Bá Vương Trảm – thanh linh binh cực phẩm đã giúp Đường Phi Vũ trở nên nổi tiếng.

Đao vào tay, khí thế trên người Dương Hiên càng nồng đậm hơn, quả thực như lộ ra hết sự sắc bén, bá chủ cả thiên hạ.

“Không ổn, tiểu tử này có gì đó kì lạ!”, con yêu binh thượng vị cầm đầu mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Đúng lúc này...

“Vèo!”, “Vèo!”, “Vèo!”...

Dương Hiên chém nhanh như chớp, trong nháy mắt đã chém hơn một trăm nhát. Đao khí dài mấy thước tựa như trường không liệt diễm, lưu tinh truy nguyệt, nghiền ép cả hư không, lao thẳng về phía năm con Yêu tộc.

Giờ phút này, nếu Đường Phi Vũ có mặt ở đây chắc chắn sẽ tức chết, nghĩ đến việc hắn ta đã tốn bao nhiêu thời gian, nuốt bao nhiêu cay đắng để cô đọng được đao khí, nhưng Dương Hiên thì ngược lại, hắn vừa lĩnh ngộ đao đạo đã có thể chém ra đao khí, chênh lệch giữa người với người thật lớn!

“A, là đao khí, tránh mau!”, yêu binh thượng vị cầm đầu thốt lên kinh ngạc, cùng với đó là nỗi sợ hãi không tên.

“Phụt!”, “Phụt!”, “Phụt!”...

Tốc độ của chúng cực nhanh, nhưng so với đao khí nhanh gần bằng tốc độ âm thanh thì vẫn còn quá chậm. Đao khí chưa đi vào cơ thể chúng, bốn con yêu binh trung vị đã bị đao khí xoắn thành mảnh vụn, máu yêu tanh hôi văng tung toé ra đất.

Mặc dù con yêu binh thượng vị không bị giết ngay tại chỗ nhưng cũng máu phun như suối, sức chiến đấu giảm đi bảy, tám phần. Năm con yêu binh hợp sức đủ đánh một trận với võ giả cửu trọng thiên, nhưng đối với Dương Hiên bây giờ là quá yếu, quá yếu!

“Ồ, vẫn chưa chết à, sức sống thật đáng kinh ngạc!”, Dương Hiên ngạc nhiên nhưng tay không chậm chút nào, Bá Vương Trảm lại múa may, vài luồng đao khí sắc bén lại xé rách không khí.

“Á! Không...”, con yêu binh thượng vị cầm đầu sợ đến mức hồn bay phách lạc, miệng liên tục gào khóc: “Tướng quân cứu ta, cứu ta với...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play