Dương Hiên cười khẩy, đánh ra một chưởng, thủ ấn nóng bỏng như liệt diễm thiêu đốt tất cả, xóa nhòa hết thảy, trong khoảnh khắc, đã đốt thanh niên áo xanh kia thành tro tàn.
Chỉ trong một nhịp thở, bốn người đã chết ba, lúc này chỉ còn lại một gã thanh niên mặc áo màu xanh lá đã bị dọa đến choáng váng. Hắn ta đứng sững tại chỗ, không trốn, cũng không liều mạng xông về phía Dương Hiên, tâm trí của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh “ừng ực”, trong mắt chỉ còn sợ hãi.
Khi Dương Hiên quét mắt về phía hắn ta, rốt cuộc tên này cũng chịu không nổi khủng hoảng, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ sụp xuống, lẩm bẩm xin tha: “Dương… Dương Hiên, thật xin lỗi, ta… ta sai rồi, ta sai rồi, cầu xin ngài, xin ngài hãy tha mạng chó cho ta, tha mạng chó cho ta…”
Tôn nghiêm, kiêu ngạo, hay mối thù của huynh đệ, tất cả đều bị hắn ta vứt ra sau đầu, chỉ cần có thể sống, hắn ta bằng lòng làm tất cả, dù có phải liếm chân cho Dương Hiên thì hắn ta cũng cam tâm tình nguyện.
“Ừm…”, trong mắt Dương Hiên lóe lên tia chán ghét, hắn lạnh lùng nói: “Vừa nãy không phải ngươi muốn báo thù cho Đường Phi Vũ sao? Hận không thể giết ta để hả giận? Thật xin lỗi ư? Nếu như xin lỗi có tác dụng thì thế gian này sẽ không có người chết…”
“Ầm!”
“Được rồi, ngoan ngoãn lên đường đi. Trên đường hoàng tuyền còn có đám người Đường Phi Vũ làm bạn cùng ngươi, sẽ không cảm thấy cô đơn đâu!”
“Đừng… đừng… đừng giết ta, Dương Hiên! Cầu xin ngươi cho ta một cơ hội, cho ta một cơ hội… Tất cả việc này đều là ý của Đường Phi Vũ, không liên quan gì đến ta, không liên quan gì đến ta…”, Diệp Phong quỳ sụp xuống trước mặt Dương Hiên, đau khổ cầu xin.
Dương Hiên cười lạnh: “Đều là ý của Đường Phi Vũ, không liên quan ngươi?”
“Đúng! Đúng! Đều là ý của Đường Phi Vũ, là hắn muốn giết ngươi, trước đó ta từng khuyên hắn hãy bỏ cái suy nghĩ điên cuồng đó đi, nhưng hắn không nghe…”, nghe vậy, Diệp Phong như bắt được cọng cỏ cứu mạng, bèn đem mọi tội lỗi đẩy lên người Đường Phi Vũ, thậm chí còn bôi nhọ hắn ta: “Thật ra đêm qua ta định thông báo với ngươi, nhưng Đường Phi Vũ lại ngăn cản, còn uy hiếp nếu ta dám mật báo thì sẽ tiễn ta đi trước. Ta thật sự không còn cách nào khác!”
“Mật báo cho ta ư? Chuyện ma quỷ kiểu đó… tốt nhất ngươi xuống dưới nói với Đường Phi Vũ đi!”, Dương Hiên tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Diệp Phong. Vừa nãy, khi hắn và Đường Phi Vũ quyết chiến, tên này là kẻ hào hứng nhất, mong muốn Đường Phi Vũ sớm giết chết hắn, vậy mà bây giờ lại nói bị ép buộc, hắn ta tưởng Dương Hiên này già rồi nên hồ đồ à?
Vừa dứt lời, Dương Hiên lập tức đưa tay lên, chuẩn bị “tiễn bước” Diệp Phong.
“Không… đừng, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, xin ngươi nể tình đồng môn mà tha cho ta, tha cho ta lần này… chỉ cần ngươi chịu tha cho ta, từ nay về sau, Diệp Phong sẽ là thiên lôi của ngươi, sai đâu đánh đó. Ngươi bảo ta đi bắt gà, ta nhất định sẽ không đuổi chó, nếu ngươi không tin, ta xin lấy đạo tâm ra thề…”, vì mạng sống, Diệp Phong thật sự chấp nhận trả giá hết thảy: “Thậm chí ta có thể nhận ngươi làm chủ, mình làm nô…”
Không thể không nói, lời của Diệp Phong rất có sức hấp dẫn. Đối với võ học, hắn ta vốn có thiên phú không tệ, so với ba người Tần Phong, Lãnh Như Sương cũng không hề thua kém, chỉ cần có đủ tài nguyên, tương lai rất có khả năng sẽ cô đọng được linh cốt, một kẻ đã bước vào cảnh giới võ sư chấp nhận làm nô lệ cho một võ sư tương lai, không cần ra sức lại nhận được món hời như vậy, e là trên đời này ít có ai từ chối được, đáng tiếc… hắn ta gặp phải Dương Hiên.
“Chạy nhanh thật đấy, suýt nữa đuổi không kịp ngươi rồi!”, một âm thanh dí dỏm vang lên sau lưng Diệp Phong.
Hắn ta tựa như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, ngay cả hơi thở dồn dập cũng biến mất trong phút chốc: “Nghe… nghe nhầm, nhất… nhất định là ta quá mệt mỏi nên… nên mới xuất hiện ảo giác… nhất định là vậy, nhất định là vậy”.
“Nghe nhầm? Lại còn ảo giác?”, ngay lập tức, một tiếng cười khẩy phá vỡ ảo tưởng trong lòng Diệp Phong.
“Dương… Dương Hiên… ngươi… Chẳng lẽ… ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?”, Diệp Phong run rẩy xoay người, âm thanh nghẹn ngào mà bi thương, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
“Tất cả đều do các ngươi ép ta, nếu hôm nay kẻ bại là ta, các ngươi có tha cho ta không?”, Dương Hiên nhướng mày, lộ vẻ khinh thường.
“Việc này…”, mặt Diệp Phong đờ ra, nếu đổi vị trí cho nhau, chắc chắn hắn ta sẽ không buông tha cho Dương Hiên. Có thể để hắn toàn thây đã xem như nhân từ lắm rồi.
“Được rồi, ngoan ngoãn lên đường đi. Trên đường hoàng tuyền còn có đám người Đường Phi Vũ làm bạn cùng ngươi, sẽ không cảm thấy cô đơn đâu!”
“Đừng… đừng… đừng giết ta, Dương Hiên! Cầu xin ngươi cho ta một cơ hội, cho ta một cơ hội… Tất cả việc này đều là ý của Đường Phi Vũ, không liên quan gì đến ta, không liên quan gì đến ta…”, Diệp Phong quỳ sụp xuống trước mặt Dương Hiên, đau khổ cầu xin.
Dương Hiên cười lạnh: “Đều là ý của Đường Phi Vũ, không liên quan ngươi?”
“Đúng! Đúng! Đều là ý của Đường Phi Vũ, là hắn muốn giết ngươi, trước đó ta từng khuyên hắn hãy bỏ cái suy nghĩ điên cuồng đó đi, nhưng hắn không nghe…”, nghe vậy, Diệp Phong như bắt được cọng cỏ cứu mạng, bèn đem mọi tội lỗi đẩy lên người Đường Phi Vũ, thậm chí còn bôi nhọ hắn ta: “Thật ra đêm qua ta định thông báo với ngươi, nhưng Đường Phi Vũ lại ngăn cản, còn uy hiếp nếu ta dám mật báo thì sẽ tiễn ta đi trước. Ta thật sự không còn cách nào khác!”
“Mật báo cho ta ư? Chuyện ma quỷ kiểu đó… tốt nhất ngươi xuống dưới nói với Đường Phi Vũ đi!”, Dương Hiên tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Diệp Phong. Vừa nãy, khi hắn và Đường Phi Vũ quyết chiến, tên này là kẻ hào hứng nhất, mong muốn Đường Phi Vũ sớm giết chết hắn, vậy mà bây giờ lại nói bị ép buộc, hắn ta tưởng Dương Hiên này già rồi nên hồ đồ à?
Vừa dứt lời, Dương Hiên lập tức đưa tay lên, chuẩn bị “tiễn bước” Diệp Phong.
“Không… đừng, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, xin ngươi nể tình đồng môn mà tha cho ta, tha cho ta lần này… chỉ cần ngươi chịu tha cho ta, từ nay về sau, Diệp Phong sẽ là thiên lôi của ngươi, sai đâu đánh đó. Ngươi bảo ta đi bắt gà, ta nhất định sẽ không đuổi chó, nếu ngươi không tin, ta xin lấy đạo tâm ra thề…”, vì mạng sống, Diệp Phong thật sự chấp nhận trả giá hết thảy: “Thậm chí ta có thể nhận ngươi làm chủ, mình làm nô…”
Không thể không nói, lời của Diệp Phong rất có sức hấp dẫn. Đối với võ học, hắn ta vốn có thiên phú không tệ, so với ba người Tần Phong, Lãnh Như Sương cũng không hề thua kém, chỉ cần có đủ tài nguyên, tương lai rất có khả năng sẽ cô đọng được linh cốt, một kẻ đã bước vào cảnh giới võ sư chấp nhận làm nô lệ cho một võ sư tương lai, không cần ra sức lại nhận được món hời như vậy, e là trên đời này ít có ai từ chối được, đáng tiếc… hắn ta gặp phải Dương Hiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT