“Ha ha ha… Dương Hiên, ngươi không cần lo lắng quá, theo thông tin mà bổn toạ có được thì trấn Thanh Sơn chỉ có vài con yêu binh trung vị thôi. Với thực lực của ngươi, giải quyết vài con yêu binh trung vị đương nhiên không thành vấn đề”, Bạch chủ sự cười ha ha rồi nói. Ông ta bảo Dương Hiên xuống núi trừ yêu là để huấn luyện hắn, chứ không phải để hãm hại hắn, đương nhiên sẽ không để hắn đối mặt với đối thủ mà hắn không thể ứng phó.

“Chỉ vài con yêu binh trung vị thôi ạ?”, Dương Hiên lẩm bẩm, những con yêu ma này có sức chiến đấu mạnh hơn võ giả cùng cấp rất nhiều, hơn nữa còn ác liệt hơn dị thú nhiều lần. Rất nhiều võ giả đối mặt với yêu ma mà chưa chiến đã sợ, không phát huy được một nửa sức chiến đấu lúc đỉnh phong. Yêu binh trung vị có thể sánh ngang với võ giả cảnh giới Khai Mạch cấp cao, mấy con yêu binh trung vị liên thủ phải là võ giả cửu trọng thiên mới có thể đấu được, nhưng Dương Hiên vẫn tự tin có thể giải quyết được tất cả!

“Hơn nữa đây là cơ hội béo bở hiếm thấy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được mười nghìn điểm cống hiến cho tông môn!”, Bạch chủ sự lại dụ dỗ.

“Sao ạ? Mười nghìn điểm?”, người Dương Hiên run lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Phải biết rằng để đổi lấy một võ kỹ cấp hoàng hạ phẩm bình thường cũng đã mất một, hai trăm điểm cống hiến cho tông môn rồi. Một nghìn điểm đủ để đổi lấy một môn võ kỹ trung phẩm khá ổn, mà mười nghìn điểm là quá đủ để đổi lấy võ kỹ thượng phẩm. Bây giờ hắn được nhận đãi ngộ của mười đệ tử nội môn đứng đầu đã có tư cách bước vào tầng thứ ba của Võ Kỹ Các để đổi lấy võ kỹ thượng phẩm.

Cho dù lão già họ Ứng có gây khó dễ nữa thì hắn cũng có thể dùng mười nghìn điểm cống hiến cho tông môn để đổi một lượng lớn vật chất tu luyện, một viên linh thạch là một trăm điểm, dù là linh đan cực phẩm như Tẩy Tuỷ đan cũng chỉ cần hơn một nghìn điểm!

“Nhưng đệ tử chưa nhìn thấy yêu ma bao giờ, sợ rằng rất khó phát hiện ra tung tích bọn chúng!”, Dương Hiên vẫn hơi băn khoăn, yêu ma ẩn nấp rất giỏi, nếu nguỵ trang thành hình người rồi ẩn trong thị trấn thì hắn rất khó để tìm ra, cũng không thể cứ thấy loài người nào có điểm nghi ngờ cũng bắt đi để giết được, đúng không?

“Điểm này bổn toạ đã có sắp xếp. Đây là Đường Phi Vũ, Đường sư huynh của ngươi, tu vi thất trọng đại viên mãn, chủ yếu tu luyện đao pháp, lần này ngươi sẽ cùng đến trấn Thanh Sơn với tiểu đội của Phi Vũ để thực hiện nhiệm vụ”, Bạch chủ sự chỉ vào thanh niên cao to, hiên ngang nổi bật nhất trong đám đông kia.

“Hắn chính là Bá Đao – Đường Phi Vũ ư?”, Dương Hiên nheo mắt, tia sáng chợt loé lên rồi biến mất. Bá Đao Đường Phi Vũ là nhân vật truyền kỳ ở Linh Vân Phong bọn họ, đứng trong mười đệ tử hàng đầu của dãy Khai Dương, hơn nữa thứ hạng còn không thấp, là người đứng thứ sáu, có danh ‘Đệ nhất đao tu’ ở Khai Dương ngoại môn, ngoài ba trùm sỏ Vân Phi Dương có thể áp chế hắn ta, những người khác cùng lắm cũng chỉ sàn sàn mà thôi!

“Đường Phi Vũ đã từng giết rất nhiều yêu ma, trong đó có một số yêu binh thượng vị, có hắn dẫn đầu, nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành xuất sắc!”, khi nói Bạch chủ sự đã dẫn Dương Hiên đi tới chỗ Đường Phi Vũ.

Ngay lập tức Dương Hiên cảm nhận được đao kình vô hình đang rít gào trong phạm vi vài bước chân quanh Đường Phi Vũ, khí thế dồi dào, xứng đáng là người đứng thứ sáu dãy Khai Dương, thực lực rất mạnh!

“Phi Vũ, đây là Dương Hiên, yêu nghiệt tuyệt thế của núi chúng ta, hai ngươi đều là hy vọng của dãy Khai Dương, sau này hãy chung sống hoà thuận, giúp đỡ lẫn nhau”, Bạch chủ sự mỉm cười với Đường Phi Vũ.

“Dương sư đệ rất có thiên phú, nhưng không biết can đảm đến đâu, đừng nhũn chân khi thấy yêu ma đấy nhé!”, Đường Phi Vũ còn chưa lên tiếng, mấy tên đệ tử ngoại môn xung quanh hắn ta đã bắt đầu nói móc.

“Thiên tài? Nếu không có dũng khí thì dù tiềm lực có nhiều hơn nữa cũng chỉ là kẻ vô dụng!”

“Im miệng!”

Bạch chủ sự đột nhiên lạnh mặt, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, bọn chúng là cái thá gì mà dám giễu cợt Dương Hiên!

“Bạch chủ sự, ông đại nhân độ lượng, đừng so đo với mấy tên tiểu tử bọn họ!”, Đường Phi Vũ vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng: “Các ngươi xin lỗi Dương sư đệ đi, đệ ấy là nhân tài tuyệt thế mấy trăm năm mới có một của dãy Khai Dương chúng ta, là người mà các ngươi có thể chỉ trỏ nói này nói kia sao?”

“Đúng, đúng, đúng! Đường sư huynh dạy phải, đều là do chúng đệ không quản lý tốt miệng mình, Dương sư đệ đừng để bụng nhé!”

“Dương sư đệ, nể mặt sư huynh hãy tha cho bọn họ một lần!” . Kiếm Hiệp Hay

“Mọi người đều là đồng môn, chút chuyện nhỏ này cứ cho qua đi”, Dương Hiên ngoài mặt khách sáo là thế nhưng trong lòng lại cười khẩy. Hắn không phải kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra tất cả là do Đường Phi Vũ cố ý dung túng, thậm chí ngầm ra hiệu, nếu không mấy tên kia nào có gan làm vậy!

“Dương sư đệ độ lượng, sư huynh khâm phục”, Đường Phi Vũ đột nhiên chuyển chủ đề: “Nhưng mấy sư đệ đây nói cũng không phải không có lý. Dương sư đệ, yêu ma không giống với dị thú, độ hung ác của chúng nằm ngoài sức tưởng tượng của con ngươi, tuy Dương sư đệ có thiên phú trác tuyệt nhưng dù sao cũng chưa từng…”

Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng mười nghìn điểm cống hiến cho tông môn, nhưng không phải mỗi người được mười nghìn điểm, mà là mười nghìn điểm chia cho tất cả mọi người, sáu người với bảy người cũng chênh lệch không nhỏ.

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã bị Bạch chủ sự ngắt lời: “Đường Phi Vũ, đủ rồi!”. Lão hồ ly như Bạch chủ sự làm sao không nhìn ra tâm tư này của Đường Phi Vũ? Nếu không phải hắn ta cũng là thiên tài của núi này thì ông ta đã cho hắn biết mặt từ lâu rồi, đúng là không coi chủ sự là ông ta ra gì!

“Được rồi, nhiệm vụ này cứ quyết định vậy đi, bây giờ các ngươi về thu dọn đồ đạc, sáng mai tập trung ở quảng trường sườn núi, sau đó xuống núi đi đến trấn Thanh Sơn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play