Nhóm đệ tử tạp dịch tiếp theo của Đăng Thiên Phong lập tức căng thẳng, mơ hồ có một điềm báo chẳng lành dâng lên trong lòng họ.
Lúc này...
Bạch chủ sự đứng trên không trung mở miệng, chậm rãi nói: “Các vị nên hiểu một đạo lý, thu được càng nhiều thì trả giá càng nhiều, phần thưởng khảo hạch đợt này là đợt nhiều nhất trong mười năm qua, nhưng độ khó của nó cũng cao nhất trong mười năm nay, nếu muốn qua khảo hạch thì chỉ có cách vượt năm trăm mét hẻm Đồng Nhân!”
Những lời của Bạch chủ sự lọt vào tai nhóm đệ tử tạp dịch quả thật như sét đánh, cả đám kinh ngạc đến mức chết đứng người, lại như có một chậu nước đá lạnh thấu xương đổ xuống dập tắt lòng nhiệt huyết của họ. Hẻm Đồng Nhân dài tám trăm mét, cứ mười mét là một cửa ải nhỏ, hai trăm bốn mươi mét là một ải lớn. Trong những đợt trước, lần khó nhất cũng chỉ vượt bốn trăm mét hẻm Đồng Nhân, mặc dù chỉ cách nhau mười mét nhưng độ khó của nó đã tăng lên gấp đôi.
Trong nháy mắt, ngoại trừ một số ít thiên tài có thể giữ được bình tĩnh, hầu hết các đệ tử tạp dịch đều đã lộ vẻ ưu tư, còn các võ giả tứ trọng sơ kỳ như Thát Bạt Hồng thì mặt mày tái mét, hai mắt vô thần, trong lòng chỉ có tuyệt vọng.
Tại sao? Tại sao đợt trước nhẹ nhàng thế kia, chỉ cần vượt ba trăm ba mươi mét hẻm Đồng Nhân là có thể thăng lên làm đệ tử ngoại môn, tại sao đến lượt họ lại trở nên khó khăn như vậy? Ông trời thật bất công! Ông trời thật bất công!
Trong lòng liên tục gào thét nhưng không người nào dám thật sự lên tiếng chất vấn, châu chấu đá xe, chủ sự ngoại môn cao cao tại thượng sẽ không quan tâm đến ý kiến của một đệ tử tạp dịch.
“Bây giờ các ngươi hãy theo bản toạ lên núi!”, như không thấy vẻ mặt biến sắc của các đệ tử tạp dịch, Bạch Vân Phi xoay người rời đi trong hư không. Năm trăm mét hẻm Đồng Nhân tuy khó, nhưng nó chỉ khó đối với các đệ tử bình thường, sao ông ta có thể để những bất mãn tầm thường này trong lòng.
...
Hẻm Đồng Nhân không nằm dưới chân núi mà ở trên sườn núi Đăng Thiên Phong, đó là một hang động lớn rộng khoảng mấy trượng, cao gần hai trượng. Nhìn từ xa, trong động tối om không biết thông về hướng nào. Lúc này đã có mấy đệ tử ngoại môn đứng trước hang động tối om, trong đó còn có vài người ngồi trước bàn vuông, trên bàn có rất nhiều giấy được chuẩn bị cho việc đăng kí.
Khi Bạch chủ sự và nhóm đệ tử tạp dịch vừa đến, lập tức có đệ tử ngoại môn bước lên trước ấn vào một hòn đá nhô lên cạnh hang động, nháy mắt hang động tối om kia đã trở nên sáng trưng.
Hang động rất sâu, sâu gần ba trăm mét, thoạt nhìn hơi trống trải.
“Sắp bắt đầu khảo hạch, không biết hạng nhất năm nay sẽ thuộc về ai?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người đứng đầu sẽ nằm trong Tam Kiệt, về việc ai giành hạng nhất thì khó nói.”
“Các vị đừng coi thường Lam Linh Mi, thiên phú của nàng ta không thua gì Tam Kiệt đâu. Nghe nói ba tháng trước nàng ta đã đột phá thành công cảnh giới lục trọng thiên!”
...
Khi thấy cuộc khảo hạch sắp bắt đầu, chủ sự của các Tạp Dịch Phong lớn khác cũng nối gót nhóm đệ tử tạp dịch bắt đầu bàn tán xem ai sẽ là người chiến thắng sau cùng của ngày hôm nay.
“Triệu sư huynh, đừng quên vụ cá cược của chúng ta!”, trong đám đông, Trần Kiến Hoa bước lại gần Triệu Nhất Minh, nhếch miệng cười đắc chí: “Nếu đệ may mắn thắng, sư huynh đừng tiếc mười viên linh thạch kia đấy!”
Bộ dạng nắm chắc phần thắng đó của hắn ta cứ như mười viên linh thạch đã là vật trong tay.
“Trần sư đệ, đừng nên quá kiêu ngạo, nói không chừng người thua cuối cùng sẽ là ngươi đấy!”, Triệu Nhất Minh cười khẩy phản bác, nhưng lời này rõ ràng không có bao nhiêu tự tin, Tần Phong – một trong Tam Kiệt như một ngọn núi lớn đè ông ta không thở nổi.
“Ha ha, Triệu sư huynh, vậy chúng ta cùng chờ xem!”
...
“Trước khi khảo hạch, bản toạ sẽ cho người làm thử trước một lần, các ngươi phải nhìn cho thật kỹ!”, vừa nói, Bạch chủ sự vừa gật đầu với một vị đệ tử ngoại môn ở bên cạnh.
“Vâng, thưa chủ sự!”
Tên đệ tử ngoại môn kia trả lời, sau đó sải bước đi vào hang động.
Ầm!
Đệ tử ngoại môn vừa bước vào, vách tường hai bên đột nhiên nứt toác, một cặp đồng nhân cao bằng một người, toàn thân làm từ đồng thiếc xuất hiện.
“Ầm!”, “Ầm!”, “Ầm!”...
Tiếng nứt tường vang lên không ngừng, từng cặp đồng nhân lần lượt nhảy ra từ trong vách tường.
“Vù!”, “Vèo!”
Cặp đồng nhân xuất hiện đầu tiên vung hai chiếc búa đồng khổng lồ về phía đệ tử ngoại môn, cuồng phong gào thét, lực lượng mạnh mẽ ấy chắc chắn không thua gì võ giả đả thông một thiên mạch.
Người kia có thể được Bạch chủ sự chọn đương nhiên không phải kẻ yếu, dù trong số rất nhiều đệ tử ngoại môn cũng thuộc hàng cao thủ, tuỳ ý tung hai cú đấm đã đánh văng cặp đồng nhân.
Chưa đầy một giây, sức mạnh của đồng nhân ở quãng mười mét lập tức tăng lên một cấp độ, đã có thể sánh ngang với võ giả đả thông hai thiên mạch. Ở quãng hai mươi mét, sức mạnh của đồng nhân lại tăng một cấp, nhưng vẫn không làm được trò trống gì.
“Ầm!”, “Ầm!”, “Ầm!”...
Lần lượt từng đồng nhân bị đệ tử ngoại môn kia dễ dàng đánh bay ra ngoài, không tên nào có thể đến gần hắn ta. Chưa tới mười giây đã qua hai trăm bốn mươi mét, đây là cửa ải lớn thứ nhất của hẻm Đồng Nhân, sức mạnh của đồng nhân ở đây đã có thể so sánh với võ giả đả thông hai mươi lăm thiên mạch, hơn nữa còn là võ giả có huyết mạch trung đẳng cửu phẩm, mỗi đòn búa đều gần bằng sức mạnh hai nghìn cân.
Sau bốn trăm tám mươi mét, sức mạnh của đồng nhân lại có sự tăng vọt về chất, sức mạnh của mỗi đồng nhân đều không thua gì người có huyết mạch cửu phẩm tứ trọng sơ kỳ.
Càng đi tới trước, ngũ trọng sơ kỳ... Ngũ trọng hậu kỳ... Sau sáu trăm mét, tốc độ của tên đệ tử ngoại môn kia đã giảm xuống rõ rệt, lúc này sức mạnh của mỗi đồng nhân đều không thua gì võ giả lục trọng thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT