Mười mấy tiểu đệ của Lôi Bạo lập tức nhũn cả chân, quỳ xuống trước mặt Dương Hiên, đau khổ van xin, rối rít đổ hết trách nhiệm cho Lôi Bạo và La Thành.
“Các… Các ngươi… Phụt…”, La Thành bị đổ tội giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn tròn, ngất đi một lần nữa!
“Đều là bọn họ ép các ngươi?”, Dương Hiên cười khẩy, trong mắt lộ vẻ khinh thường, thật sự coi hắn là kẻ ngốc sao, mấy ngày qua các ngươi ức hiếp lão tử vui lắm mà, món nợ này nên tính thế nào đây!
Giữa sườn núi vừa mới yên tĩnh nhanh chóng vang lên tiếng kêu rên khiến lòng người tê dại, làm lũ chim trong rừng cũng phải giật mình.
Bóng đêm vẫn như thế, nhưng không một ai biết số phận của một vài người trên Mặc Trúc Phong đã lặng lẽ thay đổi.
…
Gần đỉnh núi của Mặc Trúc Phong có một căn trạch viện độc lập rộng khoảng mấy mẫu ruộng, trang trí đẹp đẽ, có đủ núi giả, vườn hoa, ao nước, nơi này là chỗ ở của người có quyền lực nhất trên Mặc Trúc Phong, chủ sự Triệu Nhất Minh! .
ngôn tình sủngSáng sớm, biệt viện của chủ sự nghênh đón một nhóm người bị thương, hai người trong đó bị băng bó như cái bánh chưng, thê thảm nằm trên cáng, chính là Lôi Bạo và tay sai số một La Thành dưới trướng hắn ta.
Bên cạnh hai người là một đám tiểu đệ của Lôi Bạo, ai cũng quấn băng gạc bó thạch cao, đương nhiên so với hai người Lôi Bạo và La Thành, thương tích của bọn họ nhẹ hơn rất nhiều.
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi đứng trước mặt mấy người bị thương, ăn mặc sang trọng, tướng mạo nho nhã, dù hai bên tóc mai đã hơi bạc, nhưng giữa lông mày vẫn lộ ra khí phách hào hùng, vô cùng hấp dẫn. Người này không phải ai khác mà chính là người quản lý Mặc Trúc Phong – Chủ sự Triệu Nhất Minh.
“Xảy ra chuyện gì thế này? Chẳng lẽ là đệ tử của núi khác đến đây gây chuyện?”, nhìn Lôi Bạo không khác gì xác ướp, Triệu Nhất Minh vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, Lôi Bạo là người đứng đầu Mặc Trúc Phong bọn họ, chuyến đi đến hẻm Đồng Nhân lần này, ông ta còn cần Lôi Bạo kiếm chút thể diện cho mình nữa, nhưng hôm nay lại thành thế này? Đừng nói là cho ông ta nở mày nở mặt, không mất mặt đã là tốt lắm rồi!
“Triệu chủ sự, người nhất định phải làm chủ cho chúng con, tên súc vật Dương Hiên kia thật sự không phải là người…”
Lôi Bạo và tiểu đệ của hắn ta lập tức thêm mắm dặm muối kể lại cho Triệu Nhất Minh chuyện xảy ra hôm qua, theo lời bọn họ, Dương Hiên chẳng khác nào một tên ác ôn, gian dâm bắt cóc, đốt giết cướp đoạt không chuyện xấu nào không làm.
“Dương Hiên? Đây là cao thủ của núi nào?”, Triệu Nhất Minh nhướng mày, trong mắt lộ vẻ khó hiểu. La Thành không phải kẻ yếu, có tu vi Tam Trọng Thiên đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là có tư cách vượt qua hẻm Đồng Nhân rồi. Lôi Bạo càng không tầm thường, cũng chỉ cách cảnh giới Ngũ Trọng Thiên một bước, đệ tử tạp dịch của Thất Tinh Tông có thể khiến hắn ta bị thương nặng như thế chắc chắn không phải người không có tiếng tăm, nhưng ông ta nhớ lại một lượt các cao thủ hàng đầu của các Tạp Dịch Phong lớn cũng không nhớ ra Dương Hiên là ai.
“Triệu chủ sự, không phải cao thủ của núi khác, mà là Dương Hiên của Mặc Trúc Phong chúng ta, ui!!!”, vì quá kích động làm ảnh hưởng đến vết thương, Lôi Bạo đau đến mức xuýt xoa.
“Cái gì? Dương Hiên của núi chúng ta?”, Triệu Nhất Minh trợn to mắt tỏ vẻ khó tin, giống như gặp phải ma quỷ trong truyền thuyết, ông ta có chút ấn tượng với Dương Hiên, một thiếu niên rụt rè chỉ biết vâng dạ, thiên phú thấp kém, một trong những người chắc chắn sẽ bị đuổi năm nay. Một tên vô dụng như vậy, đừng nói là người đứng đầu Mặc Trúc Phong như Lôi Bạo, dù là một đệ tử tạp dịch bình thường cũng có thể khiến hắn răng rơi đầy đất!
“Triệu chủ sự, chính là tên súc vật đó, người nhất định phải làm chủ cho chúng con!”, Lôi Bạo lại bắt đầu khóc lóc, giọng nói vô cùng bi thảm, khiến người ta nghe mà muốn rơi nước mắt.
“Thật… Thật sự là hắn sao? Sao có thể chứ!”, dù lý trí nói với ông ta rằng những gì mấy người Lôi Bạo nói đều là thật, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, bọn họ cũng không có can đảm lừa dối mình chuyện này, nhưng ông ta vẫn không chấp nhận nổi.
Dương Hiên, tên vô dụng nổi tiếng của Mặc Trúc Phong bọn họ, gần như chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi cửa. Còn Lôi Bạo lại là người đứng đầu của Mặc Trúc Phong, luôn được ông ta kỳ vọng rất nhiều, giữa hai người khác nhau một trời một vực, đáng lẽ dù là một trăm Dương Hiên liên thủ cũng không phải đối thủ của một mình Lôi Bạo mới đúng.
“Chủ sự, những gì đệ tử nói đều là thật, hoàn toàn không có chút dối lừa!”, thấy Triệu Nhất Minh vẫn không tin lắm, Lôi Bạo lập tức sốt ruột: “Đệ tử có thể thề!”
“Xem ra tất cả mọi chuyện đều là thật!”, lúc này, dù Triệu Nhất Minh không thể chấp nhận hơn nữa cũng phải tin mấy người Lôi Bạo thật sự bị Dương Hiên đánh bị thương: “Không ngờ, thật sự không ngờ một kẻ vô dụng lại phát triển đến mức này!”
“Xin chủ sự làm chủ cho chúng con, Dương Hiên kia không niệm tình đồng môn, làm chúng con bị thương nặng như vậy, chắc chắn là điên rồi, không thể tha cho hắn được!”
Lôi Bạo vừa dứt lời, mấy tiểu đệ của hắn ta lập tức xôn xao phụ họa…
“Đúng vậy! Xin chủ sự làm chủ cho chúng con!”
“Không phạt Dương Hiên, đệ tử không phục!”
“Không phạt Dương Hiên, thiên lý khó dung!”
…
“Tất cả im miệng hết cho bản tọa, ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì!”, vẻ mặt Triệu Nhất Minh trở nên lạnh lẽo: “Người đâu, đi gọi Dương Hiên tới đây!”
Nghe vậy, Lôi Bạo đắc ý nhếch môi, tên súc vật, lần này để ta xem ngươi chết thế nào!
Dưới sự dẫn đường của một đầy tớ, Dương Hiên nhanh chóng đi vào tiểu viện trên đỉnh núi.
Dương Hiên dần đến gần, mấy người Lôi Bạo đều lộ vẻ thù hằn, đặc biệt là Lôi Bạo và La Thành bị băng bó như xác ướp, đôi mắt cả hai đỏ ngầu, mạch máu nhô ra, chỉ hận không thể ăn thịt uống máu hắn. Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng lúc này Dương Hiên đã bị bọn họ băm thây vạn đoạn, xử tử lăng trì rồi!
Chính là tên súc vật này tàn nhẫn phế đi tay chân của chúng, khiến đời này chúng khó có thể tiếp tục tu luyện võ đạo, mối thù này còn cao hơn cả trời, sâu hơn cả biển!