Mưa rừng thật nặng hạt, tôi băng rừng vượt suối và được người thợ săn tìm thấy. Anh đưa tôi về căn nhà gỗ be bé để tạm trú mưa vần vũ ngoài kia, nhà gỗ ẩm ướt và chật chội. Anh dẫn tôi đến ủ ấm bên ngọn lửa rực đỏ ấm áp và mời tôi một ly bia bơ đầy bọt.

Người thợ săn cao lớn và dũng mãnh, tuy nhiên anh có một vết thương bên chân trái và một đôi nạng im lìm bên xó góc nhà.

Tôi vén khăn che mặt một chút, thưởng thức một ngụm bia thơm rồi dùng ngón trỏ viết lên bàn: “Chân anh bị sao thế?”

Người thợ săn nhướng mày: “Người không nói được ư?”

Tôi gật đầu.

Người thợ săn phóng khoáng nốc một hơi cạn ly, anh từ tốn đáp lời: “Thưa người, đừng quá chú trọng vào vết thương bên chân trái của tôi. Thật ra tôi đi săn không tệ.”

Tôi tin anh. Đầu hươu khổng lồ treo trên tường và tấm da hổ dưới thân tôi là minh chứng rõ ràng nhất.

Người thợ săn bật cười: “Thật ra tôi từng là vệ binh, thưa người.”

Tôi dừng lại. Có lẽ tôi nên trách anh rằng anh thật ngốc nghếch làm sao, khi anh dám dẫn một người lạ với chiếc mũ rộng vành hạ thấp, chiếc khăn mặt che kín và dáng vẻ cúi gằm đầy khả nghi vào lúc nửa đêm. Dẫu cho người lạ có là omega đi chăng nữa, dẫu cho bên người anh có súng.

Thế nhưng những lời tôi muốn nói lại dài quá. Tôi đành thu ngón trỏ về, cuối cùng chẳng viết được từ nào cả.

Cựu vệ binh ôn hoà tâm sự chuyện xưa với tôi:

“Thưa người, bảy năm trước tôi từng là một vệ binh trong cung. Tôi được cử đến để canh giữ một vịhoàng tử bé. Thưa vâng, tôi là một cận vệ của hoàng tử bé. Ngài ấy không phải là hoàng tử của vương quốc chúng tôi, mà là vị chất tử [1] của nước láng giềng. Ngài ấy rất đẹp, có vẻ như ngàilà người gốc Ba Tư. Tóc nâu xoăn, đôimắt to tròn long lanh như những tinh tú trên cao và đôi lông mi dài khẽ rung rinh như cánh bướm. Ngài ấy thật giống chú nai con ẩn mình trong rừng sâu.

Tôi gọi ngài ấy là chàng nai tơ của lòng tôi tự khắc đầu chúng tôi gặp mặt, tất nhiên tôi chỉ dám khe khẽ gọi trong lòng và chưa từng thổ lộ với ai. Ngài ấy từng cố trốn khỏi vương quốc hai lần, song đều bị bắt lại. Vị chất tử là omega. Người biết đấy, trên đời này làm gì có chuyện omega tự quyết định số phận của mình cơ chứ. Ngài ấy không thể sống thiếu chất ức chế tin tức tố và những người nắm chất ức chế trong tay sẽ kiểm soát và khống chế ngài dễ như trở bàn tay.

Có lẽ là lần thứ sáu, hoặc lần thứ bảy thì phải, khi tôi đưa chất ức chế cho ngài thì ngài ấy bảo với tôi rằng liều nào cũng thật đau. Ngài ấy muốn tôi, nài xin tôi cứu ngài.

Và rồi tôi chấp thuận. Một phen lương thì[2] ngắn ngủi, ngài ấy rất tín nhiệm tôi. Ngài thường kể tôi nghe về quê hương xa xôi và khẽ ngân nga những khúc dân ca bình dị ngọt ngào của chốn ấy. Chao ôi ngài hát hay làm sao! Tôi dám cam đoan chỉ một mình tôi mới cócơ may thưởng thứcgiọng hát trong ngầnthánh thót cất lên khắp chốn đô thành.

Chúng tôi quấn quýt và lưu luyến không rời trong kỳ phát tình, tuy thế tôi không thể đánh dấu ngài. Thật ra tôi chẳng dám ảo não hay khó chịu, bởi lẽdẫu sao tôi cũng chỉ là một liệu pháp ức chế của ngài ấy mà thôi. Người nói xem, nào ai muốn bị một tên thấp hèn như tôi đánh dấu cả đời cơ chứ?

Thế đấy, chẳng lâu sau ngài ấy đã vứt bỏ tôi. Ngài đã gặp gỡ một vị hoàng tử trong mơ và được đánh dấu ngay tắp lự. Đúng vậy thưa người, chuyện tình của tôi chấm dứt từ đây.

Tôi còn nhớ trong kỳ phát tình đầu tiên của chàng nai tơ của lòng tôi, tôi từng lấy hết dũng khi để hỏi ngài: “Vì sao vậy, thưa ngài?”

Chàng nai tơ đã vứt bỏ tôi bèn đáp lời: Vệ binh yêu dấu của em ơi, chàng giúp em về nước được không?”

Tôi bị điều khỏi cung của hoàng tử bé và từ đó chúng tôi trở thành người xa lạ, hoặc ngay cả người xa lạ cũng chẳng bằng. Rốt cuộc trong cuộc đảo chính trước kia của một vị hoàng tử trong triều, cũng chính ngài ấy đối diện tôi, giương cung và chính tay khiến chân tôi bị thương.

Thưa người, tôi đoán người từ trên miền xuôi, chẳng hay người có biết vị hoàng tử bé nọđã trở về cố hương chưa?”

Tôi nhìn ngọn lửa bập bùng mơ hồ trước mặt, dường như tôi cảm thấy giọng nói của anh ngày càng vang vọng từ một nơi rất xa.

Tôi chậm rãi viết lên bàn: “Tôi chưa từng nghe ai nói về vị hoàng tử ấy, hẳn là ngài ấy đã trở về quốc nội rồi.”

Người thợ săn gật đầu và không nói thêm gì nữa.

Tôi đặt cốc xuống bàn rồi đứng dậy: “Tôi đi đây.”

Người thợ săn hơi ngạc nhiên: “Ngay bây giờ ư? Nhưng bên ngoài vẫn đang mưa to lắm.”

Tôi nắm tay anh, quyến luyến giữ thật lâu. Chậm thật chậm, tôi kéo từng ngón tay thon dài và viết từng con chữ vào lòng bàn tay: “Tái kiến[3], cựu vệ binh.”

Tôi nghĩ tôi nợ anh một lời từ biệt.

Tôi cũng nợ anh một lời chào. Lần đầu tiên gặp anh, màu mắt xanh vừa cúi đầu khiến tôi trầm mê thật lâu.

Tôi nợ anh một lời xin lỗi. Xin lỗi anh vì đã bên anh và rời xa anh mà chẳng có một lời giải thích.

Chuyện tình của chúng tôi bị Tam Thái tử phát hiện. Gã ta trào phúng tôi: “Chàng vệ binh của em vốn là con trưởng của tướng quân. Chẳng lẽ em muốn chàng vệ binh của em tội chồng thêm tội ư?”

Không, em không muốn. Vì vậy, tôi buộc phải kết hôn và bị gã ta đánh dấu.

Về sau Tam Thái tử phát động đảo chính, tất cả quân hầu đều tháo chạy tán loạn, duy chỉ có anh là người cuối cùng nán lại trong cung. Dẫu cho anh chỉ là một vệ binh thấp hèn, dẫu cho cha của anh đã chết oan trên mảnh đất này, thì anh vẫn một lòng trung trinh trấn thủ và bảo vệ mảnh đất đến cuối cùng.

Anh không lui, tôi không thể bảo vệ anh nữa. Tam Thái tử siết tay tôi rồi giương tay thả cung. Tôi cố hết sức bắn thật xa chỉ để mũi tên lệch càng xa anh càng tốt.

Anh hỏi thế bởi lẽ anh không biết, vị hoàng tử bé trong lòng anh đã chẳng thể trở về cố đô được nữa rồi. Trong cơn thịnh nộ dữ dội, Tam Thái tử đã san bằng cố hương của người ấy mất rồi.

Tôi là omega, trên thế giới này omega nào có thể tự chủ được số phận của mình cơ chứ. Tôi không thể rời khỏi chất ức chế và những người nắm chất ức chế sẽ dễ dàngthống trị tôi.

Về sau Tam Thái tử chẳng đoái hoài gì đến tôi và tôi đành phải sống dựa vào thuốc ức chế. Có người nói sau khi giải trừ đánh đấu vĩnh viễn, người đó sẽ dần mất đi ngũ quan[4] và không sống quá bảy ngày.

Hôm nay là ngày thứ bảy, và tôi đã không thể thấy dáng vẻ của chàng vệ binh lòng tôi nữa rồi.

Hiện giờ rời đi chắc vẫn kịp. Tôi sẽ tìm một hốc cây trên ngọn núi, vùi mình dưới những chiếc lá đã héo úa xác xơ và đợi người giẫm lên.

Tôi nguyện ý trở thành thổ nhưỡng dưới chân người.

Vĩnh biệt chàng, vệ binh độc nhấtcủa đời em.
ヾ(・ω・`)ノヾ(´・ω・)ノ゛

Bạn nhỏ editor giải thích:

[1] Vị hoàng tử được cống nạp cho vương quốc thắng cuộc để làm con tin.

[2] Khoảng thời gian đẹp đẽ. Chỉ tuổi trẻ, tuổi xuân sắc.

[3] Thật ra chữ này <再见> có nghĩa là “Tạm biệt”, hoặc tệ hơn trong truyện là “Từ biệt”. Tuy thế mình không nỡ gõ hai từ “Tạm biệt” nên đành thay bằng âm tiếng Hán là “Tái kiến”, nghĩa là “Hẹn gặp lại.”

[4] Ngũ quan: Năm giác quan của con người.

ॐ (>‿<) ॐ /♫.♫

Bạn nhỏ editor muốn nói:

Về cách xưng hô trong bối cảnh thời phong kiến, mình sẽ không xưng như đa số mọi người vẫn thường đọc. Với lý do rất đơn giản, mình muốn mọi thứ trong დ GXTĐN დ phải thật sự thuần Việt, trừ những trường hợp bất đắc dĩ (vì nét nghĩa của từ đó trong tiếng Trung không tìm được nghĩa tương ứng ở một từ khác trong tiếng Việt). Mình đã tham khảo cách xưng hô ở đây và quyết định sẽ dùng “Tôi – Anh”. Vì vậy mong mọi người không thắc mắc hoặc góp ý về vấn đề này nhé ạ, vì mình sẽ không thay đổi chính kiến. Cảm ơn mọi người đã xem và yêu thích truyện.

Mến thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play