“Tự Hàn, em có gì không vui, hoặc là muốn anh làm gì, có thể nói hết với anh, chỉ cần có thể giải quyết giúp em trong phạm vi năng lực của anh, anh nhất định sẽ giúp em. Nhưng… chuyện làm bạn trai em, anh thật sự không biết phải làm thế nào…”Tưởng Khai Dương biết hình như mình đã làm sai, nhưng lại không biết mình làm sai chuyện gì. Nhưng anh ngồi trong KTV ồn ào, trong đầu luôn nhớ đến biểu cảm buồn bã và tức giận của Liễu Tự Hàn khi rời đi.
“Dương Dương, ngay từ đầu mẹ đã nói với con, đừng qua lại với Liễu Tự Hàn,” Mẹ Tưởng chặn ở cửa, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn, “Hồi nhỏ chơi với nhau thì thôi, bây giờ con nhìn nó xem, cái tốt không học, chỉ toàn biết đánh nhau, con chơi với nó có thể học được gì? Đánh nhau? Hút thuốc uống rượu? Hay là…”
Chapter 3
Tưởng Khai Dương đã nghe rất nhiều người nói cho nên không hề ngạc nhiên, gật đầu một cái.Liễu Tự Hàn đối xử với anh rất tốt, mặc dù thường xuyên hơi cáu kỉnh vì được cưng mà kiêu. Thậm chí có đôi khi, anh rất hưởng thụ cảm giác được Liễu Tự Hàn ỷ lại.Nữ sinh thấy anh không nói chuyện với người khác, lại có vẻ không được vui nên ngồi xuống bên cạnh anh, “Tưởng Khai Dương, có chuyện gì vậy?”
Tưởng Khai Dương đứng tại chỗ rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, cho đến khi giọt nước mưa trên phiến lá rơi xuống đầu anh, cảm xúc lạnh lẽo mới khiến anh bừng tỉnh. Anh chợt nghĩ đến Liễu Tự Hàn. Hiện tại, anh là bạn trai của Liễu Tự Hàn.
Hình như nghe thấy có người đi vào, cậu mở mắt ra, nhưng trong nháy mắt đối mặt với Tưởng Khai Dương, lại lập tức quay người.
Tưởng Khai Dương ra khỏi nhà Liễu Tự Hàn, rẽ trái, không cần đi xa đã đến nhà mình.Nữ sinh dừng lại, nhìn vào mắt Tưởng Khai Dương không chớp mắt. Xung quanh có đám người vội vàng qua lại, phấn khởi, mệt mỏi, quầy hàng bán đồ nướng bên đường bốc mùi thì là và dầu nóng, nước đọng ở rìa lá cây, một hạt sáng long lanh, nhưng mãi không chịu nhỏ giọt xuống.Tưởng Khai Dương liếc nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn mũi chân, “À… em trai mình… Tính nó không tốt, cậu đừng để bụng.”
Liễu Tự Hàn đối xử với anh rất tốt, mặc dù thường xuyên hơi cáu kỉnh vì được cưng mà kiêu. Thậm chí có đôi khi, anh rất hưởng thụ cảm giác được Liễu Tự Hàn ỷ lại.
“Sao về muộn thế?”
Nữ sinh không từ chối, vẫn đi song song với Tưởng Khai Dương, nhưng lần này cuối cùng cô cũng lên tiếng, “Tưởng Khai Dương, chúng ta đã học chung nhiều năm như vậy, chắc cậu cũng biết chuyện này. Mình thích cậu.”Tưởng Khai Dương ra khỏi nhà Liễu Tự Hàn, rẽ trái, không cần đi xa đã đến nhà mình.“À, không sao,” Nữ sinh cười vui vẻ, “Em trai cậu rất… ừm… Rất bám cậu, từ nhỏ mình đã muốn có em trai em gái, tiếc là mình là con út trong nhà.”
***
“Sao về muộn thế?”
Nữ sinh thấy anh không nói chuyện với người khác, lại có vẻ không được vui nên ngồi xuống bên cạnh anh, “Tưởng Khai Dương, có chuyện gì vậy?”Tưởng Khai Dương gật đầu.Tưởng Khai Dương cười một tiếng, “Cậu không giận là được.”
Chữ trên giấy nhớ là của Liễu Tự Hàn, không có nội dung cụ thể gì, đại ý là quà sinh nhật sớm cho anh, ký tên lúc năm giờ chiều hôm nay, có lẽ là Liễu Tự Hàn trộm để đó trước khi hai người ra ngoài.
Đôi môi khô của mẹ Liễu không khống chế được run rẩy, bà vịn khung cửa, cúi đầu, “Thời gian của Tự Hàn không còn nhiều nữa, nó chỉ có một người bạn là cháu, cô ích kỷ hy vọng cháu, có thể ở bên nó nhiều hơn, cũng tha thứ cho nó… cô…” Bà không nói tiếp được nữa.Nữ sinh chớp mắt, lại nói, “Ở đây ồn quá, mình muốn đi về, muốn đi cùng không?” Tưởng Khai Dương gật đầu, đứng lên.
“Dương Dương, ngay từ đầu mẹ đã nói với con, đừng qua lại với Liễu Tự Hàn,” Mẹ Tưởng chặn ở cửa, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn, “Hồi nhỏ chơi với nhau thì thôi, bây giờ con nhìn nó xem, cái tốt không học, chỉ toàn biết đánh nhau, con chơi với nó có thể học được gì? Đánh nhau? Hút thuốc uống rượu? Hay là…”“Mẹ cũng biết tình huống nhà cậu ấy, cậu ấy cũng không muốn chọn con đường này, khi còn bé thành tích của cậu ấy còn tốt hơn con, mẹ không nhớ à?”Sau khi nói một tiếng với các bạn, hai người cùng ra khỏi âm thanh ồn ào của mọi người.
Truyện Huyền HuyễnChapter 3
“Mẹ!” Tưởng Khai Dương lên giọng, đồng thời một tay đập lên khung cửa, mẹ Tưởng giật nảy mình, trợn mắt nhìn con trai mình, lại nghe con trai chợt thấp giọng nói:Sau khi nói một tiếng với các bạn, hai người cùng ra khỏi âm thanh ồn ào của mọi người.Hình như vừa có cơn mưa nhỏ, mặt đường hơi ẩm ướt, trong không khí toàn là mùi nước mưa bốc hơi. Tưởng Khai Dương hít sâu một hơi, nhìn nữ sinh im lặng không nói, muốn chủ động nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Đến ngã tư, nữ sinh sắp rẽ bèn chào tạm biệt anh, anh kiên trì muốn đi bộ với cô trở về, dù sao bây giờ cũng muộn, một cô gái thực sự hơi nguy hiểm.
Anh nên làm gì đây?
Anh nên làm gì đây?Tưởng Khai Dương gật đầu.Nữ sinh không từ chối, vẫn đi song song với Tưởng Khai Dương, nhưng lần này cuối cùng cô cũng lên tiếng, “Tưởng Khai Dương, chúng ta đã học chung nhiều năm như vậy, chắc cậu cũng biết chuyện này. Mình thích cậu.”
“Dương Dương, ngay từ đầu mẹ đã nói với con, đừng qua lại với Liễu Tự Hàn,” Mẹ Tưởng chặn ở cửa, giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn, “Hồi nhỏ chơi với nhau thì thôi, bây giờ con nhìn nó xem, cái tốt không học, chỉ toàn biết đánh nhau, con chơi với nó có thể học được gì? Đánh nhau? Hút thuốc uống rượu? Hay là…”
Tóc bà rối bù, khóe miệng có một vết bầm tím, trong mắt còn ngấn lệ. Tưởng Khai Dương hơi luống cuống gọi một tiếng cô, mẹ Liễu gật đầu, xem như trả lời, bà lên tiếng, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Cháu đến tìm Tự Hàn phải không? Nó trong phòng đấy.”“Mẹ nhìn thấy con đi ra từ nhà Liễu Tự Hàn.”Tưởng Khai Dương đã nghe rất nhiều người nói cho nên không hề ngạc nhiên, gật đầu một cái.
Không nhận được đáp án, Tưởng Khai Dương cũng không thể làm gì, anh nói một tiếng ngủ ngon với Liễu Tự Hàn, rồi lặng lẽ lùi ra khỏi phòng.
“Mẹ!” Tưởng Khai Dương lên giọng, đồng thời một tay đập lên khung cửa, mẹ Tưởng giật nảy mình, trợn mắt nhìn con trai mình, lại nghe con trai chợt thấp giọng nói:“Bắt đầu từ giây phút đó, mình đã thích cậu dịu dàng như thế.”Nữ sinh cong khóe môi, nói tiếp, “Đó là khi vẫn đang học cấp hai, chúng ta ngồi cùng bàn, khi đó mình nhát gan, không dám nói chuyện với người khác. Bố mẹ mình cãi nhau không ai chuẩn bị cơm trưa cho mình, là cậu cho mình cơm trưa của cậu.”
Tưởng Khai Dương nhìn vẻ mặt cố chấp của mẹ, lại thở dài thật sâu, nhượng bộ nói, “Thôi, con mệt rồi. Mẹ cũng đi nghỉ sớm đi.” Anh chen qua bên cạnh mẹ, bước nhanh đi về phòng mình, đóng sập cửa giống như giận dỗi.
Hình như vừa có cơn mưa nhỏ, mặt đường hơi ẩm ướt, trong không khí toàn là mùi nước mưa bốc hơi. Tưởng Khai Dương hít sâu một hơi, nhìn nữ sinh im lặng không nói, muốn chủ động nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Đến ngã tư, nữ sinh sắp rẽ bèn chào tạm biệt anh, anh kiên trì muốn đi bộ với cô trở về, dù sao bây giờ cũng muộn, một cô gái thực sự hơi nguy hiểm.Lúc tắm rửa xong đi ra thì phát hiện cửa sổ nửa mở, đi tới nhìn, một cái hộp nhỏ đặt trên bậu cửa sổ, tờ giấy nhớ dán trên hộp.“Bắt đầu từ giây phút đó, mình đã thích cậu dịu dàng như thế.”
Tưởng Khai Dương gật đầu.
Anh nên làm gì đây?
Nữ sinh lộ ra biểu cảm mất mát, lại vẫn cười, “Hy vọng cậu có thể suy nghĩ, vậy mình về nhà đây. Tạm biệt…” Nói xong, cô chắp tay sau lưng bước nhanh đi thẳng về phía trước.Thật ra những điều này là vì Liễu Tự Hàn không nỡ khiến Tưởng Khai Dương khó xử, Tưởng Khai Dương có thể đoán được, lại không có cách nào nói ra câu an ủi cậu.Nữ sinh dừng lại, nhìn vào mắt Tưởng Khai Dương không chớp mắt. Xung quanh có đám người vội vàng qua lại, phấn khởi, mệt mỏi, quầy hàng bán đồ nướng bên đường bốc mùi thì là và dầu nóng, nước đọng ở rìa lá cây, một hạt sáng long lanh, nhưng mãi không chịu nhỏ giọt xuống.
Tưởng Khai Dương mấp máy môi, chưa đồng ý, cũng chưa từ chối.
Anh tránh né bố của Liễu Tự Hàn, đứng một lúc trước cửa nhà cậu, cảm thấy lúc này đi vào hình như không đúng lúc, vừa định quay người rời đi, lại nghe thấy có người gọi anh.
Anh tránh né bố của Liễu Tự Hàn, đứng một lúc trước cửa nhà cậu, cảm thấy lúc này đi vào hình như không đúng lúc, vừa định quay người rời đi, lại nghe thấy có người gọi anh.Tưởng Khai Dương mấp máy môi, chưa đồng ý, cũng chưa từ chối.
Tưởng Khai Dương cắn môi.
Tóc bà rối bù, khóe miệng có một vết bầm tím, trong mắt còn ngấn lệ. Tưởng Khai Dương hơi luống cuống gọi một tiếng cô, mẹ Liễu gật đầu, xem như trả lời, bà lên tiếng, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Cháu đến tìm Tự Hàn phải không? Nó trong phòng đấy.”
Liễu Tự Hàn lắc đầu, nằm xuống, “Không tại sao cả, em buồn ngủ rồi, anh về nhà đi.”Liễu Tự Hàn lắc đầu, nằm xuống, “Không tại sao cả, em buồn ngủ rồi, anh về nhà đi.”Nữ sinh lộ ra biểu cảm mất mát, lại vẫn cười, “Hy vọng cậu có thể suy nghĩ, vậy mình về nhà đây. Tạm biệt…” Nói xong, cô chắp tay sau lưng bước nhanh đi thẳng về phía trước.
“Anh không có lỗi gì với em.” Liễu Tự Hàn không cử động nói.
Tưởng Khai Dương lại nghĩ đến cơ thể gầy nhom của Liễu Tự Hàn, rõ ràng bị ốm đau tra tấn đến nỗi không còn hình dáng, nhưng vẫn cười nói chuyện với anh. Có lúc ăn cơm tối xong hai người cùng ra ngoài tản bộ, Liễu Tự Hàn sẽ lặng lẽ nắm tay anh ở những nơi tối tăm, mặc dù anh cảm thấy hai thằng con trai nắm tay nhau rất kỳ lạ. Nhưng nghĩ đến thân phận “bạn trai”, lại cảm thấy đây là một chuyện bình thường, nên khẽ nắm lại bàn tay Liễu Tự Hàn.Vẫn chưa đến cửa nhà Liễu Tự Hàn, anh đã nghe được âm thanh cãi nhau, tiếp theo là tiếng khóc của phụ nữ. Cửa nhà Liễu Tự Hàn chợt bị đẩy ra, người đàn ông say khướt hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài.Tưởng Khai Dương đứng tại chỗ rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, cho đến khi giọt nước mưa trên phiến lá rơi xuống đầu anh, cảm xúc lạnh lẽo mới khiến anh bừng tỉnh. Anh chợt nghĩ đến Liễu Tự Hàn. Hiện tại, anh là bạn trai của Liễu Tự Hàn.
Nhưng anh không thể đáp lại tình cảm của Liễu Tự Hàn. Anh luôn nói với mình, xem Liễu Tự Hàn là con gái là được, nhưng mỗi khi Liễu Tự Hàn đứng trước mặt anh, anh đều tỉnh táo biết rõ rằng sinh mệnh yếu ớt này, dù cho đã vào giai đoạn đếm ngược, nhưng vẫn là một thiếu niên bướng bỉnh khó thuần.
Mẹ Liễu vén tóc ra sau tai, hình như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hỏi, “Nó bị bệnh, cháu biết không?”
Bầu không khí lập tức hạ xuống điểm đóng băng. Tưởng Khai Dương nhíu mày, lời nói dối nửa thật nửa giả bị vạch trần, anh thở dài, “Liễu Tự Hàn bị ốm, con đến thăm cậu ấy.”Chapter 3Anh nên làm gì đây?
Nữ sinh dừng lại, nhìn vào mắt Tưởng Khai Dương không chớp mắt. Xung quanh có đám người vội vàng qua lại, phấn khởi, mệt mỏi, quầy hàng bán đồ nướng bên đường bốc mùi thì là và dầu nóng, nước đọng ở rìa lá cây, một hạt sáng long lanh, nhưng mãi không chịu nhỏ giọt xuống.
Tưởng Khai Dương đưa đồ trong tay cho mẹ Liễu, nói là vào thăm Liễu Tự Hàn, mẹ Liễu gật đầu.
Liễu Tự Hàn đối xử với anh rất tốt, mặc dù thường xuyên hơi cáu kỉnh vì được cưng mà kiêu. Thậm chí có đôi khi, anh rất hưởng thụ cảm giác được Liễu Tự Hàn ỷ lại.
Nữ sinh cong khóe môi, nói tiếp, “Đó là khi vẫn đang học cấp hai, chúng ta ngồi cùng bàn, khi đó mình nhát gan, không dám nói chuyện với người khác. Bố mẹ mình cãi nhau không ai chuẩn bị cơm trưa cho mình, là cậu cho mình cơm trưa của cậu.”
“Mẹ nhìn thấy con đi ra từ nhà Liễu Tự Hàn.”
“Từ nhỏ đến lớn, con đều nghe mẹ, mẹ muốn con học giỏi, lần nào con cũng đứng nhất, mẹ muốn con học trường số 1, con đã cố gắng học trường số 1. Mẹ nói với con phải làm người dịu dàng lương thiện, từ nhỏ con đã đối xử ôn hòa với mọi người.”“Liễu Tự Hàn,” Tưởng Khai Dương hơi nóng nảy đi đến trước giường cậu, cúi đầu nhìn bả vai gầy nhom của cậu, “Tại sao?”Nhưng anh không thể đáp lại tình cảm của Liễu Tự Hàn. Anh luôn nói với mình, xem Liễu Tự Hàn là con gái là được, nhưng mỗi khi Liễu Tự Hàn đứng trước mặt anh, anh đều tỉnh táo biết rõ rằng sinh mệnh yếu ớt này, dù cho đã vào giai đoạn đếm ngược, nhưng vẫn là một thiếu niên bướng bỉnh khó thuần.
“Bắt đầu từ giây phút đó, mình đã thích cậu dịu dàng như thế.”
Anh cầm lấy, thuận tay đóng cửa lại.
“Tự Hàn…” Tưởng Khai Dương gọi cậu, nhưng lại không biết nói gì. Kìm nén đến cuối cùng, chỉ nói một tiếng xin lỗi.Anh không trở về nhà ngay lập tức, mà đi dạo một vòng trên đường. Đi ngang qua cửa hàng thức ăn chín, nhìn thấy có bán cánh vịt, nghĩ đến Liễu Tự Hàn thích ăn, có thể mua một ít mang về cho cậu ăn, cũng xem như xin lỗi cho hành động thô lỗ của mình ngày hôm nay. Nhưng khi trả tiền, anh mới chợt nhớ ra, bây giờ Liễu Tự Hàn cũng không thể ăn những thứ này. Anh vẫn mua, lại đi mua một ít hoa quả, xách đi về.
Nữ sinh lộ ra biểu cảm mất mát, lại vẫn cười, “Hy vọng cậu có thể suy nghĩ, vậy mình về nhà đây. Tạm biệt…” Nói xong, cô chắp tay sau lưng bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Lúc anh cầm chìa khóa mở khóa, nghe thấy chốt cửa vang lên một tiếng, tiếp đó cửa bị kéo ra. Tay anh dừng giữa không trung, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ anh đang cau mày nhìn anh.
Đốt xương tay Liễu Tự Hàn rõ ràng, gần như hơi cộm người, nhưng mỗi lần Tưởng Khai Dương dùng tay mình nắm lại, Liễu Tự Hàn sẽ rất vui, như thể được sự dịu dàng của cả thế giới ôm lấy.Vẫn chưa đến cửa nhà Liễu Tự Hàn, anh đã nghe được âm thanh cãi nhau, tiếp theo là tiếng khóc của phụ nữ. Cửa nhà Liễu Tự Hàn chợt bị đẩy ra, người đàn ông say khướt hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài.
Một sợi dây chuyền nằm bên trong, hình vuông như khối rubic, màu lam nhạt hơi mờ, hiện ra ánh sáng yếu ớt trong đêm trăng.
Liễu Tự Hàn đối xử với anh rất tốt, mặc dù thường xuyên hơi cáu kỉnh vì được cưng mà kiêu. Thậm chí có đôi khi, anh rất hưởng thụ cảm giác được Liễu Tự Hàn ỷ lại.
Đốt xương tay Liễu Tự Hàn rõ ràng, gần như hơi cộm người, nhưng mỗi lần Tưởng Khai Dương dùng tay mình nắm lại, Liễu Tự Hàn sẽ rất vui, như thể được sự dịu dàng của cả thế giới ôm lấy.
Anh tránh né bố của Liễu Tự Hàn, đứng một lúc trước cửa nhà cậu, cảm thấy lúc này đi vào hình như không đúng lúc, vừa định quay người rời đi, lại nghe thấy có người gọi anh.
Lúc anh cầm chìa khóa mở khóa, nghe thấy chốt cửa vang lên một tiếng, tiếp đó cửa bị kéo ra. Tay anh dừng giữa không trung, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ anh đang cau mày nhìn anh.
Liễu Tự Hàn lắc đầu, nằm xuống, “Không tại sao cả, em buồn ngủ rồi, anh về nhà đi.”
Anh nhìn chăm chú hồi lâu, rồi bỏ dây chuyền về hộp, sau đó nhẹ nhàng nhét hộp vào trong ngăn tủ có khóa, khóa lại.Hình như nghe thấy có người đi vào, cậu mở mắt ra, nhưng trong nháy mắt đối mặt với Tưởng Khai Dương, lại lập tức quay người.“Dương Dương?”
Tưởng Khai Dương đưa đồ trong tay cho mẹ Liễu, nói là vào thăm Liễu Tự Hàn, mẹ Liễu gật đầu.
Liễu Tự Hàn trốn ở trong chăn, chả hiểu sao nước mắt chảy đầy mặt. Tưởng Khai Dương à, anh biết không? Không phải em không muốn trả lời, chỉ là cuộc sống có rất nhiều chuyện không như ý, nhưng chuyện có thể nói cho người bên ngoài lại rất ít ỏi.Anh quay đầu, phát hiện là mẹ của Liễu Tự Hàn.
Tưởng Khai Dương nhìn vẻ mặt cố chấp của mẹ, lại thở dài thật sâu, nhượng bộ nói, “Thôi, con mệt rồi. Mẹ cũng đi nghỉ sớm đi.” Anh chen qua bên cạnh mẹ, bước nhanh đi về phòng mình, đóng sập cửa giống như giận dỗi.
Tưởng Khai Dương cắn môi.
Tóc bà rối bù, khóe miệng có một vết bầm tím, trong mắt còn ngấn lệ. Tưởng Khai Dương hơi luống cuống gọi một tiếng cô, mẹ Liễu gật đầu, xem như trả lời, bà lên tiếng, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Cháu đến tìm Tự Hàn phải không? Nó trong phòng đấy.”
“Mẹ, mẹ bảo con làm gì, con đều làm cái đó, chẳng lẽ đến cả quyền lợi kết bạn con cũng không có à? Con và Tự Hàn từ nhỏ đã quen biết, con có học xấu như mẹ nói không?”
Tưởng Khai Dương đứng tại chỗ rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, cho đến khi giọt nước mưa trên phiến lá rơi xuống đầu anh, cảm xúc lạnh lẽo mới khiến anh bừng tỉnh. Anh chợt nghĩ đến Liễu Tự Hàn. Hiện tại, anh là bạn trai của Liễu Tự Hàn.Mẹ Liễu vén tóc ra sau tai, hình như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hỏi, “Nó bị bệnh, cháu biết không?”
Tưởng Khai Dương gật đầu.
Cậu rất ngoan, đến chỗ sáng, hoặc là có người xuất hiện, cậu sẽ chủ động buông tay Tưởng Khai Dương ra, kéo ra một khoảng cách với Tưởng Khai Dương, Tưởng Khai Dương lại không biết làm thế nào để nói với Liễu Tự Hàn “không cần như thế”, vậy là hai người một trước một sau bước đi.
“Dương Dương?”
Anh cầm lấy, thuận tay đóng cửa lại.Đôi môi khô của mẹ Liễu không khống chế được run rẩy, bà vịn khung cửa, cúi đầu, “Thời gian của Tự Hàn không còn nhiều nữa, nó chỉ có một người bạn là cháu, cô ích kỷ hy vọng cháu, có thể ở bên nó nhiều hơn, cũng tha thứ cho nó… cô…” Bà không nói tiếp được nữa.
Cuối cùng Liễu Tự Hàn cựa quậy. Cậu ngồi dậy, cúi đầu, hình như rất buồn ngủ, “Trừ chuyện này ra, em không cần anh làm gì khác.”
Cậu rất ngoan, đến chỗ sáng, hoặc là có người xuất hiện, cậu sẽ chủ động buông tay Tưởng Khai Dương ra, kéo ra một khoảng cách với Tưởng Khai Dương, Tưởng Khai Dương lại không biết làm thế nào để nói với Liễu Tự Hàn “không cần như thế”, vậy là hai người một trước một sau bước đi.
Tưởng Khai Dương mấp máy môi, chưa đồng ý, cũng chưa từ chối.Vẫn chưa đến cửa nhà Liễu Tự Hàn, anh đã nghe được âm thanh cãi nhau, tiếp theo là tiếng khóc của phụ nữ. Cửa nhà Liễu Tự Hàn chợt bị đẩy ra, người đàn ông say khướt hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài.Tưởng Khai Dương đưa đồ trong tay cho mẹ Liễu, nói là vào thăm Liễu Tự Hàn, mẹ Liễu gật đầu.
“Mẹ, mẹ bảo con làm gì, con đều làm cái đó, chẳng lẽ đến cả quyền lợi kết bạn con cũng không có à? Con và Tự Hàn từ nhỏ đã quen biết, con có học xấu như mẹ nói không?”
“Dương Dương?”
“Dương Dương?”Cửa phòng Liễu Tự Hàn không đóng lại, ánh đèn tù mù xuyên qua khe cửa chiếu ra ngoài. Anh khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy Liễu Tự Hàn nằm ở trên giường, không có tiếng động nào ngoại trừ lồng ngực hơi lên xuống khi hít thở.
Nữ sinh không từ chối, vẫn đi song song với Tưởng Khai Dương, nhưng lần này cuối cùng cô cũng lên tiếng, “Tưởng Khai Dương, chúng ta đã học chung nhiều năm như vậy, chắc cậu cũng biết chuyện này. Mình thích cậu.”
Hình như nghe thấy có người đi vào, cậu mở mắt ra, nhưng trong nháy mắt đối mặt với Tưởng Khai Dương, lại lập tức quay người.
Lúc tắm rửa xong đi ra thì phát hiện cửa sổ nửa mở, đi tới nhìn, một cái hộp nhỏ đặt trên bậu cửa sổ, tờ giấy nhớ dán trên hộp.
“Tự Hàn…” Tưởng Khai Dương gọi cậu, nhưng lại không biết nói gì. Kìm nén đến cuối cùng, chỉ nói một tiếng xin lỗi.
Anh nhìn chăm chú hồi lâu, rồi bỏ dây chuyền về hộp, sau đó nhẹ nhàng nhét hộp vào trong ngăn tủ có khóa, khóa lại.
“Anh không có lỗi gì với em.” Liễu Tự Hàn không cử động nói.
Liễu Tự Hàn lắc đầu, nằm xuống, “Không tại sao cả, em buồn ngủ rồi, anh về nhà đi.”
Vẫn chưa đến cửa nhà Liễu Tự Hàn, anh đã nghe được âm thanh cãi nhau, tiếp theo là tiếng khóc của phụ nữ. Cửa nhà Liễu Tự Hàn chợt bị đẩy ra, người đàn ông say khướt hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài.
Nữ sinh cong khóe môi, nói tiếp, “Đó là khi vẫn đang học cấp hai, chúng ta ngồi cùng bàn, khi đó mình nhát gan, không dám nói chuyện với người khác. Bố mẹ mình cãi nhau không ai chuẩn bị cơm trưa cho mình, là cậu cho mình cơm trưa của cậu.”Tưởng Khai Dương cắn môi.
Bầu không khí lập tức hạ xuống điểm đóng băng. Tưởng Khai Dương nhíu mày, lời nói dối nửa thật nửa giả bị vạch trần, anh thở dài, “Liễu Tự Hàn bị ốm, con đến thăm cậu ấy.”
“Tự Hàn, em có gì không vui, hoặc là muốn anh làm gì, có thể nói hết với anh, chỉ cần có thể giải quyết giúp em trong phạm vi năng lực của anh, anh nhất định sẽ giúp em. Nhưng… chuyện làm bạn trai em, anh thật sự không biết phải làm thế nào…”
Hình như nghe thấy có người đi vào, cậu mở mắt ra, nhưng trong nháy mắt đối mặt với Tưởng Khai Dương, lại lập tức quay người.
Anh nhìn chăm chú hồi lâu, rồi bỏ dây chuyền về hộp, sau đó nhẹ nhàng nhét hộp vào trong ngăn tủ có khóa, khóa lại.
Nữ sinh dừng lại, nhìn vào mắt Tưởng Khai Dương không chớp mắt. Xung quanh có đám người vội vàng qua lại, phấn khởi, mệt mỏi, quầy hàng bán đồ nướng bên đường bốc mùi thì là và dầu nóng, nước đọng ở rìa lá cây, một hạt sáng long lanh, nhưng mãi không chịu nhỏ giọt xuống.Cuối cùng Liễu Tự Hàn cựa quậy. Cậu ngồi dậy, cúi đầu, hình như rất buồn ngủ, “Trừ chuyện này ra, em không cần anh làm gì khác.”
Thật ra những điều này là vì Liễu Tự Hàn không nỡ khiến Tưởng Khai Dương khó xử, Tưởng Khai Dương có thể đoán được, lại không có cách nào nói ra câu an ủi cậu.
“Liễu Tự Hàn,” Tưởng Khai Dương hơi nóng nảy đi đến trước giường cậu, cúi đầu nhìn bả vai gầy nhom của cậu, “Tại sao?”
Đôi môi khô của mẹ Liễu không khống chế được run rẩy, bà vịn khung cửa, cúi đầu, “Thời gian của Tự Hàn không còn nhiều nữa, nó chỉ có một người bạn là cháu, cô ích kỷ hy vọng cháu, có thể ở bên nó nhiều hơn, cũng tha thứ cho nó… cô…” Bà không nói tiếp được nữa.
“Tự Hàn, em có gì không vui, hoặc là muốn anh làm gì, có thể nói hết với anh, chỉ cần có thể giải quyết giúp em trong phạm vi năng lực của anh, anh nhất định sẽ giúp em. Nhưng… chuyện làm bạn trai em, anh thật sự không biết phải làm thế nào…”
Anh quay đầu, phát hiện là mẹ của Liễu Tự Hàn.
Tưởng Khai Dương liếc nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn mũi chân, “À… em trai mình… Tính nó không tốt, cậu đừng để bụng.”Liễu Tự Hàn lắc đầu, nằm xuống, “Không tại sao cả, em buồn ngủ rồi, anh về nhà đi.”
“Sao về muộn thế?”
“Tự Hàn, em có gì không vui, hoặc là muốn anh làm gì, có thể nói hết với anh, chỉ cần có thể giải quyết giúp em trong phạm vi năng lực của anh, anh nhất định sẽ giúp em. Nhưng… chuyện làm bạn trai em, anh thật sự không biết phải làm thế nào…”Không nhận được đáp án, Tưởng Khai Dương cũng không thể làm gì, anh nói một tiếng ngủ ngon với Liễu Tự Hàn, rồi lặng lẽ lùi ra khỏi phòng.
“Mẹ,” Tưởng Khai Dương ngắt lời mẹ, giọng điệu mệt mỏi cùng cực, “Đừng nói nữa, được không.” Mẹ Tưởng gần như trở nên tức giận, hận không thể cắn nát răng, “Mẹ đừng nói nữa, mẹ không nói thì ai muốn nói với con? Con là con mẹ, mẹ hy vọng con học tốt, mà không phải lăn lộn với loại người này, con nên…”Liễu Tự Hàn trốn ở trong chăn, chả hiểu sao nước mắt chảy đầy mặt. Tưởng Khai Dương à, anh biết không? Không phải em không muốn trả lời, chỉ là cuộc sống có rất nhiều chuyện không như ý, nhưng chuyện có thể nói cho người bên ngoài lại rất ít ỏi.
***