Cô sợ giây tiếp theo anh lại đổi ý, "Anh ở chỗ này chờ tôi một chút!"
Cô xoay người liền chạy về phía trao giải, tốc độ so với lúc thi đấu vừa rồi cũng không khác mấy.
Một lát sau, cô lần nữa xuất hiện trước mặt Đường Tinh Chu, trên tay còn cầm hai chiếc huy chương.
Cô đem huy chương đang cầm ở tay phải đưa cho Đương Tinh Chu, "Cho anh."
Cái này là cô vừa mới lãnh thưởng được, với huy chương thuộc về danh dự của bản thân.
Mà bên tay trái của cô là huy chương của Đường Tinh Chu.
Rõ ràng là hai huy chương khá giống nhau, nhưng nếu thay đổi thành tên của Đường Tinh Chu, Đan Ý liền cảm thấy nó so với của cô đẹp hơn nhiều.
Đường Tinh Chu vươn tay nhận lấy, rũ mắt nhìn thoáng qua, lòng bàn tay phảng phất còn sót lại chút ấm áp, vốn là thuộc về cô.
Điện thoại ở túi quần anh vang lên thông báo, là giáo sư bên kia đang thúc giục anh về.
Đan Ý thấy anh cúi đầu xem di động, nhớ tới nãy anh có nói chỉ có thể ở đây tầm năm phút, cũng đoán được anh còn có việc cần phải làm vội, chính mình cũng chủ động rời đi, "Tôi thi đấu xong rồi nên sẽ cùng bạn cùng phòng đi ăn cơm, vậy nên đi trước nha."
Cô xoay người rời đi, còn anh thì đứng vẫy tay chào, "Tạm biệt."
Nữ sinh có khuôn mặt xinh đẹp, trong sáng, hàng mi cong cong, và nụ cười rạng rỡ xán lạn.
Đủ để thấy bây giờ tâm tình của cô tốt như thế nào.
Đường Tinh Chu xác thực là có việc vội, cùng cô tạm biệt, sau đó quay hướng khác rời đi.
Ngay khi anh quay người lại, bước chân Đan Ý liền dừng lại.
Cô nhìn bóng dáng nam sinh rời đi, cúi đầu nhấp miệng cười, trong ánh mắt đều là ý cười không che giấu được.
Mộc Cận Mộc Niên cùng Ôn Di Ninh vừa đi lại đây đã thấy được toàn bộ cảnh vừa rồi.
Kỳ thật vừa rồi vào lúc Đan Ý sắp bị ngã, các cô cũng chạy ra chuẩn bị đỡ người, nhưng động tác lại không nhanh bằng Đường Tinh Chu.
Sau đó lại nhìn thấy sự tương tác giữa hai người bọn họ, các cô rất thức thời mà đứng ở một bên không lên tiếng, yên lặng đứng nhìn.
Chờ đến khi Đường Tinh Chu đi rồi, các cô mới cả gan trêu chọc Đan Ý.
Hai chị em Mộc Cận Mộc Niên bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hệt như đang bắt chước lại một đoạn phim truyền hình dài tập vậy.
Một người làm bộ tay cầm huy chương, quàng lên cổ đối phương, "Huy chương của tôi cho em."
Người còn lại thì đặt vào tay đối phương "huy chương không có thật", "Đổi lại, tôi cũng cho anh huy chương của tôi."
Sau đó hai người bắt đầu tự biên tự diễn, tiến đến ôm lấy nhau, trăm miệng một lời mà nói: "Đây chính là tín vật đính ước của chúng ta."
Đan Ý không nhìn nổi nữa, đem hai con người nghiện diễn kia tách ra, "Bọn tớ nào có như vậy!"
Mộc Cận Mộc Niên cũng nhái lại giọng điệu của cô mà đáp, "Bọn tớ nào có như vậy!"
Mộc Niên: "Bọn tớ bất quá chỉ muốn trao huy chương cho nhau thôi mà."
Mộc Cận: "Như vậy về sau khi cậu nhìn vào huy chương liền sẽ nhớ đến bọn tớ."
Đan Ý: "....."
Ôn Di Ninh ở một bên nhìn màn trình diễn vừa rồi cũng không nhịn được mà cười lên tiếng, hướng ngón tay cái đến 2 người, "Oscar quả nhiên còn thiếu hai người một chiếc cúp rồi."
——
Sau khi trở về ktx.
Đan Ý tìm một cái hộp không, đem tấm huy chương kia bỏ vào, động tác rất cẩn thận, còn tỉ mỉ khóa lại, bảo quản thật kĩ.
Trong tâm trí cô vẫn hồi tưởng lại một màn Đường Tinh Chu đem huy chương cho cô.
Khóe miệng không nhịn được mà giương lên.
Đây chính là món quà đầu tiên mà Đường Tinh Chu tặng cho cô.
Thời điểm Đường Tinh Chu trở lại phòng thí nghiệm, Chu Mộ Tề ở bên trong vừa mới chuẩn bị xong số liệu, phần còn lại đều là của anh.
Cậu ta chuẩn bị đứng dậy rời đi, liền nhìn thấy Đường Tinh Chu cầm trên tay chai nước khoáng đang uống dở.
Chính là chai nước anh mua cho Đan Ý lúc thi đấu.
Chu Mộ Tề đang cảm thấy khát, vì thế vội nói: "Lão tứ, cho tôi xin ngụm nước với, khát quá."
Chu Mộ Tề ai một tiếng: "Còn nhiều mà, tớ uống một ngụm thôi, không chạm miệng vào chai nước của cậu đâu."
Ngày thường bọn họ chơi bóng rổ xong, lúc đó khát nước cũng uống chung chai nước với vài người.
Đường Tinh Chu vẫn trả lời với hai chữ kia: "Không được."
Anh nói xong, liền vặn chai nước, đưa miệng chạm vào miệng chai, ngửa đầu uống cạn.
Chu Mộ Tề chơ mặt lên nhìn anh đem chai nước kia từ hai phần ba, uống xuống còn một phần ba, sau đó thì "còn cái nịt":)))))
Đường Tinh Chu cứ như vậy mà ở trước mặt hắn đem chai nước kia uống hết.
Chu Mộ Tề: "....."
Này, cậu ta bị sao vậy.
Không phải chỉ là một chai nước thôi sao, nhỏ mọn như vậy làm gì chứ.
*
Thời gian ba ngày tổ chức đại hội thể thao thực nhanh đã kết thúc.
Vào thứ bảy, Đan Ý đến quán bar làm việc như thường lệ.
Cô nhìn thấy Trác Khởi, người mà cô không gặp mấy ngày này rồi, do phải tham gia cuộc thi máy tính nên hắn đã bỏ lỡ đại hội thể thao của trường.
Khi chuẩn bị tan làm, Trác Khởi đột nhiên nhắc tới, "Cuộc thi kia của Lâm thần kết thúc rồi, cậu ấy nói sẽ trở lại học vào tuần sau đấy."
Đan Ý cười cười, trêu chọc nói: "Cậu có đếm số bữa cơm mà cậu ta hứa không?"
Trác Khởi: "Vừa vặn là hôm nay tớ có hỏi cậu ấy chuyện này."
Đan Ý: "Thế cậu ta nói mời chúng ta đi ăn tiệc ở đâu đây?"
Trác Khởi: "Nhà ăn Thanh đại."
Đan Ý: "...."
Cô hầu như mỗi ngày đều ăn ở nhà ăn, chẳng lẽ còn kém cậu ta chầu này?
........
Một tuần mới sắp đến, các môn học tự chọn của trường cũng sẽ bắt đầu khai giảng từ tuần này. Thời gian học của Đan Ý là chiều thứ năm, còn ba người ktx là chiều thứ tư.
Khác môn tự chọn nên thời gian học cũng khác nhau.
Cho nên vào buổi chiều thứ năm, những người khác trong ktx còn đang say giấc ngủ, thì 2h Đan Ý đã phải rời giường chuẩn bị đến phòng học.
Dựa theo tin tình báo của hai chị em Mộc, thì buổi học này không cần phải đến quá sớm, vì ghế ở hàng ghế sau sẽ rất trống, không có ai ngồi.
Lớp học bắt đầu lúc 2h30, và phải mất khoảng mười phút để đi bộ từ ktx, vì vậy Đan Ý ra khỏi cửa lúc 2h.
Phòng học 301, môn Mô hình toán học và ứng dụng.
Cô thật sự là bị mất não mới có thể đăng kí vào cái lớp này.
Đan Ý đã quyết định lát nữa học xong môn này, cô phải hủy ngay lập tức!
So với ấn tượng xấu để lại khi hủy lớp ngay buổi đầu, thì xem ra trượt càng nghiêm trọng hơn.
Hai trường hợp này, bên nặng bên nhẹ, cô dĩ nhiên phải chọn hủy lớp rồi.
Sau khi đến lớp, Đan Ý chọn vị trí cạnh cửa sau ở cuối phòng học và ngồi xuống.
Sau đó cô phát hiện, ở hàng ghế trước mặt cô không sai biệt lắm khi đầy ắp người, chỉ còn một vài chỗ trống ít ỏi.
Bắt đầu từ hàng đầu tiên của lớp học, sau đó thì chật kín người.
Ở đại học, học sinh ngồi ở ba hàng đầu đều là học bá.
Cũng đủ để chứng minh môn học này cơ hồ đều là học bá đi.
Đan Ý ở trong lòng mặc niệm, hủy lớp hủy lớp, cô nhất định phải hủy lớp này.
Chuông vào lớp vang lên.
Đường Cơ bước vào từ cửa trước của lớp, Đan Ý nhờ có vị trí tốt, lần đầu tiên thấy rõ diện mạo của vị giáo sư này.
Người đàn ông đại khái khoảng hơn 40 tuổi, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, kiểu tóc gọn gàng, đeo một cặp kính vàng, ngũ quan so với Đường Tinh Chu tương tự đến năm sáu phần, nhưng khí chất có vài phần trầm ổn thành thục hơn.
Nói như vậy thì chắc lúc còn trẻ ông cũng là một đại soái ca.
Đột nhiên phòng học bắt đầu nhốn nháo lên.
Ánh mắt Đan Ý ngay lập tức liền rơi vào thân ảnh bước vào từ cửa trước của phòng học kia.
Ánh mắt trời từ ngoài hắt vào, anh giống như đón ánh hào quang mà đến.
Nam sinh dáng người cao ráo đẹp trai, khí chất ưu tú, đường nét khuôn mặt rõ ràng, từng đường nét như được họa sĩ phác họa tỉ mỉ, làm cho người ta nhìn vào liền không muốn rời mắt.
Đường Tinh Chu bước lên bục giảng, đưa USB trong tay qua, một bộ nói mãi thành quen: "Ba, người lại quên mang USB."
Người đang cố gắng lục lại túi xem – Đường Cơ: "...."
Hàng ghế trước Đan Ý liền truyền đến đoạn hội thoại của hai nữ sinh.
Nữ sinh A: "A a a a a a a tớ biết ngay Đường Tinh Chu sẽ đến mà!"
Nữ sinh B: "Cậu lợi hại thật đấy, như thế nào mà biết Chu thần sẽ xuất hiện?"
Nữ sinh A: "Tớ có quen một học tỷ học lớp giáo sư Đường học kỳ trước, có nói giáo sư trí nhớ không được tốt cho lắm, đi dạy luôn quên đồ, mỗi lần đều là Chu thần mang đồ tới!"
"Cho nên chọn môn này, xác suất nhìn thấy Chu thần cơ hồ là 90%!"
"Còn 10% kia phải để xem giáo sư hôm nay có quên mang đồ hay không."
Nữ sinh B: "A a a a a a nguyên lai là như thế, vậy thì tớ hứa sẽ chăm chỉ lên lớp mỗi tuần!"
Đan Ý sau khi nghe xong toàn bộ: "......"
Cô cuối cùng cũng hiểu được lý do thực sự về việc tỷ lệ đi học của môn này lại cao đến như vậy rồi.
Đường Tinh Chu sau khi đưa đồ xong thì chuẩn bị rời đi, thời điểm anh nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng mà nhìn xuống dưới khán phòng.
Sau đó anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía cuối lớp, ánh mắt anh lập tức dừng lại.
"A a a a a a Chu thần nhìn ra đây này!"
"Anh ấy giống như đang nhìn về chỗ chúng ta đấy!"
"Anh ấy đang tìm người sao?"
Đan Ý vội cả kinh, theo bản năng mà đem đầu cúi xuống, chỉ để lộ ra chỏm đầu.
Giống như rùa đen trong nháy mắt liền chui vào trong mai giấu mình.
Lúc này, chuông báo vào học lần thứ hai vang lên.
Đường Cơ đang chuẩn bị bài giảng, thấy đại đa số sinh viên đều nhìn về hướng bên này, hơn nữa đều dừng lại trên người con trai mình.
Ông hơi nhíu mày, nhìn Đường Tinh Chu nói: "Sao còn chưa đi nữa? Tiết sau không học à?"
Người bị cha xua đuổi – Đường Tinh Chu: "......"
Anh đem ánh mắt thu lại, như đã biết cái gì, hiểu rõ cười.
"Không có, con về ktx trước."
Sau khi anh rời đi, tiếng nữ sinh thảo luận cũng giảm bớt đi.
Đan Ý ngẩng đầu lên thử nhìn, thấy trên bục giảng đã không còn thân ảnh chói lòa kia nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Tuy nhiên, sự cố lại xảy ra lần nữa, Đường Cơ đang chuẩn bị cho sinh viên xem slide bài giảng thì lại phát hiện màn hình máy tính bị đen, không truyền sang máy chiếu được.
Ông chỉnh qua chỉnh lại vài lần, vẫn không có phản ứng gì.
Nhớ tới Đường Tinh Chu vừa mới rời đi, sớm biết thế vừa nãy đã không vội đuổi người đi rồi.
"Các bạn đợi tôi một lát nha." Đường Cơ đang chuẩn bị gọi cho ban phụ trách kỹ thuật của trường đến, ánh mắt đang hướng về phía cửa chợt lóe lên khi nhìn thấy một nam sinh đi qua.
Ông hơi ngạc nhiên mà la lớn: "A, Tinh Lâm."
"Đến đây giúp chú xem có chuyện gì vậy, màn hình máy tính sao lại bị đen thế này?"
Cũng thật khéo gặp được bạn tốt của con trai - Trình Tinh Lâm ở đây, hơn nữa cậu bé này cũng học khoa máy tính, hẳn là rất rành mấy vụ này.
Nam sinh nghe thấy có người gọi tên mình liền bước vào trong phòng học, các nữ sinh trong lớp khi nhìn rõ mắt anh, hét lên ngay lập tức.
Khác hẳn với khí chất lạnh lùng của Đường Tinh Chu, ngay khi xuất hiện khuôn mắt của nam sinh này đã rất bắt mắt, lông mày rõ nét, đường nét sắc sảo, khuôn mắt tuấn tú.
Thân hình mảnh khảnh đĩnh đạc, mặc áo thun trắng kết hợp với áo khoác denim, bên dưới là chiếc quần thể thao màu đen, một sự kết hợp hoàn mỹ khi được mặc trên người anh, càng làm tăng thêm sức hút của tuổi trẻ.
"Vãi shit!"
"A a a a a a hôm nay dẫm phải vận c*t chó gì rồi, cư nhiên lại có thể nhìn thấy Trình Tinh Lâm!"
"Cậu ta không phải đi thi đấu hay sao, trở về khi nào vậy?"
"Đừng ngây ra nữa, mau chụp ảnh đi, tớ lần đầu tiên được nhìn thấy cậu ấy ở ngoài đời đấy!"
"Đây có phải là vị kia trong couple nổi danh "Thanh đại song tử tinh" Trình Tinh Lâm không? Trời ạ, người thật so với trên ảnh còn soái hơn nhiều!"
"Ôi má ơi, cậu ấy đẹp trai quá, tớ không chịu nổi nữa rồi!"
"My gu my gu*, không biết cậu ấy đã có bạn gái chưa?"
(* my gout)
Trình Tinh Lâm sau khi khai giảng liền tham gia cuộc thi máy tính, vì vậy một số tân sinh viên năm nhất chưa từng gặp anh bao giờ.
Trước mắt thấy được người thật, khó tránh khỏi một trận kích động.
Còn đối với một số sinh viên năm hai năm ba, những người đã tận mắt thấy được người thật của anh, thì càng cảm thấy tiếc nuối hơn.
"Đường Tinh Chu vừa rồi ở lại thì tốt rồi!"
"Đi chậm một chút là ngon rồi!"
"Không biết khi nào hai người này mới xuất hiện chung với nhau đâyyyy!"
"Đúng là cuộc đời mà, không biết đến lúc tốt nghiệp có được thấy cảnh đó không."
........
Trên bục giảng, Trình Tinh Lâm hơi cúi đầu, ánh mắt chuyên chú, ngón tay linh hoạt gõ trên bàn phím.
Qua một hai phút, máy tính liền khôi phục lại như bình thường, máy chiếu cũng phát được.
Anh kiểm tra lại một lần nữa xem có vấn đề gì không, sau khi xác nhận xong, hướng về phía Đường Cơ nói: "Chú, máy tính được rồi."
Anh có một tông giọng vô cùng đặc biệt, trầm và sâu.
Một loạt nữ sinh ở dãy ghế phía phía trước Đan Ý kêu lên: "Assh chết tiệc, giọng anh ấy dễ nghe thế!!!!!!!!"
Đường Cơ nghe Trình Tinh Lâm nói vậy, nhìn thoáng qua, lại thử kiểm tra một lúc, đều không có vấn đề gì.
"Tốt rồi tốt rồi, cảm ơn con nha!"
Trình Tinh Lâm chuẩn bị rời đi, "Không có gì đâu, con đi học trước đây."
Nói xong anh liền rời khỏi phòng học.
Nhưng thời điểm đi ra bằng cửa sau của phòng học, Trình Tinh Lâm như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên nhìn vào bên trong, cùng Đan Ý đối mặt nhau.
Nữ sinh trừng lớn hai mắt, ngay sau đó thật mau mà quay đi chỗ khác không nhìn anh nữa.
Trình Tinh Lâm hơi cong môi cười, sau đó thu hồi lại ánh mắt, một bên cầm điện thoại di động của mình lên.
Điện thoại của Đan Ý đặt trên bàn sáng lên, là thông báo tin nhắn nhóm.
Tình Tinh Lâm đã gửi tin nhắn vào trong nhóm "F4" được lập ra lúc còn học trung học, lại còn tag tên cô vào nữa.
【Lemon】: @9:57, một người đạt 69 điểm môn toán ở trung học.
【Lemon】: Là ai cho cậu cái dùng khí đăng kí môn "Mô hình toán học và ứng dụng" vậy.
【Lemon】: Chậc.
Từ "Chậc" cuối cùng kia của hắn cùng cái biểu cảm "gợi đòn" trước đó giống nhau y như đúc.
Đan Ý đã gửi cho cậu ta một cái meme tức giận.
Trình Tinh Lâm thực mau rep tin nhắn cô trong nhóm chat.
【Lemon】: Cậu buông tha cho toán đi.
Đan Ý nhìn đến dòng này, tức giận tới sôi máu, đập bàn, cái gì mà " Cậu buông tha cho toán đi." chứ.
Trình Tinh Lâm – người này cũng quá xem thường người khác rồi!
Chẳng lẽ học kém toán thì cô không thể đăng kí môn này sao?
Đã thế thì cô không hủy lớp nữa!
Có cứng mới đứng đầu gió*.
(* câu gốc là "不吃馒头也要争口气"- mình cũng không chắc là mình chọn thành ngữ đúng nên nếu các bạn thấy sai hoặc chưa ổn thì có thể phản hồi lại ạ! Cảm ơn)
Tác giả có chuyện nói:
Đường Tinh Chu: Ba, tuần sau con đến lớp của ba nghe giảng.
Ba Đường Tinh Chu: Mặt trời mọc đằng Tây à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT