Chương 988:
Hạ Mộc Ngôn vừa chỉnh lại quần áo, vừa nghe Tống Tư Tư ở bên cạnh hỏi liên tục như pháo nổ. Cô vừa thức dậy, không có kiên nhẫn nói chuyện với “cô bé” hơn hai mươi tuổi lại giả vờ khờ dại này. Nhưng cô lại ngại vì dù sao những người này cũng là những họ hàng cuối cùng của mẹ trên đời này, nên không tỏ thái độ gì, chỉ nhẫn nại đáp lại đôi câu ngắn gọn lấy lệ.
Bác Cả đang giục ăn cơm bên ngoài, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy, không để ý tới cô ta nữa.
“Chị họ, chị không mua thêm mấy cái điện thoại thật sao? Điện thoại của chị cũng bằng ba bốn tháng tiền lương của người khác rồi. Em chỉ mới thấy trên quảng cáo thôi…” Tống Tư Tư lề mà lề mề không muốn ra ngoài, cứ như nếu Hạ Mộc Ngôn không đưa di động cho cô ta thì cô ta sẽ không bỏ qua vậy. Cô ta sợ nếu đi ra ngoài, có thể Tống Khả Khả sẽ tranh giành nên muốn nói rõ ràng trong này.
Thấy Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không để ý tới mình, Tống Tư Tư lại đuổi theo hỏi: “Chị họ, chị đều tự mua tất cả mọi thứ sao? Chị có bạn trai không? Điện thoại có phải là bạn trai tặng không?”
Hạ Mộc Ngôn làm như không nghe thấy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tống Tư Tư không vui bĩu môi, cũng bước nhanh ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn chẳng thèm trả lời, nếu cứ tiếp tục thế này, Tống Tư Tư chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lôi kéo cô, hơn nữa còn chiếm lấy di động của cô.
Đã nhiều năm rồi cô chưa từng liên lạc với họ hàng bên mẹ. Bọn họ lại cứ nghĩ Hạ Mộc Ngôn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hạ, chỉ dựa vào nhà họ Hạ để sống. Cho nên trong miệng bọn họ toàn là những lời cay nghiệt, nào là tiểu thư nhà giàu các thứ, mà hoàn toàn chẳng biết gì về những chuyện khác của Hạ Mộc Ngôn ở nhà họ Hạ.
Trên bàn ăn, bà ngoại hơi run tay, nhưng lại bướng bỉnh không chịu để người khác đút ăn, thế là quần áo toàn nước canh. Người trong nhà này chắc là đã quá quen với cảnh này nên chẳng ai nói gì.
Bác Cả bê món cuối lên, Tống Khả Khả đã ngồi vào bàn chờ cơm từ lâu. Cô nàng đã sớm thay bộ váy hàng hiệu của Pháp vơ vét được trong vali của Hạ Mộc Ngôn trước đó, tỏ vẻ đắc ý.
Tống Tư Tư cũng đi qua. Sau khi ngồi xuống, cả nhà mang tâm sự riêng ăn cơm, chỉ có bà ngoại là thỉnh thoảng nhìn Hạ Mộc Ngôn, bởi vì cô quá giống mẹ cô lúc trẻ.
“Hạ Mộc Ngôn à, trông cháu cũng không còn nhỏ, hai mươi mấy rồi nhỉ?” Sau khi ngồi xuống, bác Cả nhìn sang Hạ Mộc Ngôn, thấy cô chẳng đeo trang sức gì, cũng chẳng đeo nhẫn cưới hay nhẫn đính hôn, lúc này lại càng nhíu mày nói: “À phải rồi, hai mươi bốn rồi đấy chứ. Ở chỗ của bác, qua hai mươi lăm mà chưa lấy chồng đều bị coi là gái lỡ thì. Cháu vẫn chưa kết hôn đúng không? Không có bạn trai sao?”
Câu hỏi quá thẳng thừng, tay cầm đũa của Hạ Mộc Ngôn bất giác khựng lại, cô lạnh nhạt ngước nhìn người đàn bà trung niên trước mặt.
“Nhìn bác làm gì?” Thấy ánh mắt lạnh nhạt của Hạ Mộc Ngôn, bác Cả cũng nhìn ra được tính tình của cô giống mẹ cô. Ngoài mặt bà ta trông có vẻ thản nhiên, nhưng thật ra tính tình rất nóng nảy, lúc này lại cười gằn: “Bác quan tâm nên mới nói vài câu thôi. Dù sao mấy người xuất thân từ gia đình giàu có như cháu, dù thật sự không có ai thích, nhưng nhờ vào tiền, nhờ vào quan hệ thông gia gì đó, chắc cũng có thể gả đi được. Chỉ là không biết sẽ gả cho hạng người nào thôi.”
Nói đến đây, bác Cả lại thở dài: “Nghe nói hôn nhân trong gia đình giàu có thường xảy ra chuyện đại tiểu thư trẻ tuổi kết hôn với mấy lão già bụng bự hom hem. Vừa nghĩ tới sau này cháu cũng sẽ sống như thế, bác thật sự cảm thấy tiếc nuối thay mẹ cháu.”
“Bác Cả xem phim tình cảm sướt mướt nhiều quá rồi, thường thì chỉ có mấy bộ phim không có chiều sâu mới có thể quay mấy tình tiết hận thù nhà giàu kiểu đấy. Trong đó, mỗi một cuộc hôn nhân của thiên kim nhà giàu đều luôn thê thảm, danh môn quý tộc luôn không có kết cục tốt đẹp, dù sao thì mấy tình tiết kiểu đó cũng thỏa mãn được tâm lý của một phần dân chợ trời tầng lớp hạ đẳng. Vậy nên quả thật không thiếu những đạo diễn não tàn đi quay những thứ đó để tẩy não người khác.” Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh, vừa ăn vừa hờ hững nói: “Nhưng ngoài đời thật sự thế nào, cháu nghĩ nhiều năm trước bác Cả đến thăm người thân ở nhà họ Hạ cũng từng thấy rồi.”
Bà bác Cả lập tức đơ mặt, bởi vì rõ ràng lời này của Hạ Mộc Ngôn mang hàm ý mỉa mai.
Lúc trước bọn họ đến nhà họ Hạ đã chứng kiến gia đình giàu có thật sự. Mặc dù không khoa trương như trên phim ảnh, nhưng đó thật sự là gia đình giàu có. Người ở nơi đó, cho dù là tiền tài, bối cảnh, thậm chí là tố chất và giáo dục, đều không phải dạng mà bọn họ có thể vượt mặt.
Cũng quả thật là chẳng có lão già hom hem nào cả. Khi đó, bọn họ đã từng gặp gỡ họ hàng thân thích và bạn bè lui tới với nhà họ Hạ. Con cái của những nhà đó đều được dạy dỗ rất tốt. Trừ vài đứa có thói quen buông thả bên ngoài, thì đa số đều được giáo dục đàng hoàng, người bình thường hoàn toàn không thể sánh được.
Bác Cả nhún vai, cố nén giận, mỉm cười: “Cũng phải, gả cho lão già hom hem đúng là không thực tế cho lắm, dù sao tướng mạo của cháu trông cũng được, kém nhất cũng có thể gả cho mấy cậu ấm ăn chơi lêu lổng.”
Hạ Mộc Ngôn không nói tiếp, dù cô có nói gì thì bà bác Cả này cũng tìm được mấy lời để an ủi trái tim bất công của mình thôi.
Tuy đây là một thành phố nhỏ, nhưng cũng may là Hạ Mộc Ngôn ăn quen đồ ăn trong nhà này, không có gì không hợp. Ngoại trừ bà ngoại vì lý do sức khỏe mà ăn uống không gọn gàng lắm, thì bát đũa cũng coi như sạch sẽ. Hạ Mộc Ngôn vừa ăn cơm vừa nghĩ phải mau chóng dọn hết đồ đạc của mẹ đi rồi rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cô không cần thiết phải nán lại nơi này quá lâu.
Lúc này, bà ngoại lên tiếng: “Hạ Mộc Ngôn à, sau này không có việc gì thì về thành phố Cát nhiều chút nhé. Cháu mà có chuyện gì thì chúng ta cũng sẽ giúp đỡ cho cháu.”