Chưogn 986:
Bình thường Tống Tư Tư sẽ không gọi người khác là chị, nhưng dù sao cô ta cũng nghe nói Hạ Mộc Ngôn sinh ra trong giới con nhà giàu, dù không biết tình trạng gần đây tuy nhiên vẫn chắc mẩm là người có tiền, vậy nên bắt đầu nịnh bợ.
Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn để ý thấy ánh mắt của các cô đều nhìn vào phòng trong cùng, trong lòng cũng đã rõ, có lẽ chính là căn phòng đó, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ như không có gì, vừa cười vừa chỉ vào vali bị các cô vứt dưới đất: “Có, trong vali màu hồng này đều là quà, các em tự mở ra chia nhau đi.”
Nói rồi cô kéo cái vali màu bạc chứa đồ cá nhân của mình, quay người đi thẳng vào căn phòng nọ.
Hai cô em họ vừa nghe có quà thì không cản cô lại, bà ngoại và người đàn bà trung niên kia cũng không kịp cản. Hạ Mộc Ngôn đi vào mở cửa, thấy tuy ga trải giường và tủ đồ trong phòng nhìn còn mới, nhưng dưới đất và trên giường lại như bãi rác. Đồ ăn vặt, chai nước rỗng vứt lung tung đầy đất, còn có các loại vỏ hạt dưa. Chăn mền vốn sạch sẽ trên giường cũng bị kéo xuống đất, dính không ít đất cát. Có mấy hộc tủ bị mở ra, bên trong có vài tấm hình và đồ đạc mà mẹ cô đã dùng khi còn trẻ, phía trên bị dính nước trái cây các loại. Bởi vì ban ngày thành phố Cát hơi nóng, nên có ruồi bay tới bay lui trên những tấm ảnh đã ố vàng ấy.
Trong hộc tủ để vài bộ quần áo cũ, thoạt nhìn có lẽ là quần áo mà mẹ cô đã từng mặc vào vài chục năm trước. Tuy chúng chưa bị vứt đi, nhưng lại dúm dó, dơ bẩn, rõ ràng là bị người khác từng làm bẩn, sau đó lại nhét lung tung vào hộc tủ.
Hạ Mộc Ngôn nhìn cảnh tượng bên trong, sau đó lia mắt qua, chỉ thấy Tống Tư Tư và Tống Khả Khả đang thích thú nghiên cứu mật mã trên vali của cô, mãi cũng không thể mở ra. Bà ngoại hơi xấu hổ, còn người đàn bà trung niên, cũng là người nên được Hạ Mộc Ngôn gọi là bác Cả thì giơ tay lên sờ lỗ tai.
Hạ Mộc Ngôn liếc thấy trên tai bà ta đeo một cặp khuyên tai vàng, có lẽ đã đeo lâu năm rồi. Cô nhớ lại có lần bọn họ đến nhà họ Hạ, hình như đã vơ vét rất nhiều thứ trong phòng mẹ cô. Lúc đó Hạ Mộc Ngôn còn nhỏ, chỉ đứng bên cạnh nhìn chứ không biết bọn họ đang làm gì, cô nghe bác Cả vừa đeo thử đồ trang sức của mẹ cô, vừa nói: “Thế này mới đúng là phu nhân nhà giàu, thứ gì trong hộp trang sức cũng đắt tiền. Những kim cương ngọc trai gì đó dễ bị mất giá, những đồ trang sức vàng bạc này lấy về còn có thể đáng ít tiền…”
Người gọi là bác Cả biết lúc này Hạ Mộc Ngôn đang nghĩ gì thế là thẳng thắn chỉ vào phòng, nói: “Haiz, thường thì Tư Tư và Khả Khả không ở đây. Nhưng lúc hai chị em cãi nhau sẽ không ở chung, mỗi lần tức giận, Khả Khả đều sẽ vào phòng dì út khi còn sống để ở, cho nên bác đã cho thay tủ và giường. Nhưng đồ đạc của mẹ cháu vẫn còn ở bên trong, bọn bác không động tới…”
Tống Khả Khả nghe xong, nhìn qua thì thấy sắc mặt của Hạ Mộc Ngôn không đúng, vội đứng dậy nói: “Chị họ… à, lát nữa em sẽ dọn! Em cam đoan sẽ dọn dẹp sạch sẽ!”
“Trong nhà không có phòng khác sao? Lúc tức giận đổi phòng không thể ở những phòng khác à?” Hạ Mộc Ngôn hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.
“Chuyện này…”
“Những phòng khác toàn là giường cứng, ở không thoải mái. Hơn nữa lúc thời tiết lạnh cũng không ấm, phòng của dì út là ấm nhất.” Tống Khả Khả bĩu môi: “Chị họ, bình thường em cũng không có chỗ nào khác để ngủ, chị đừng nhỏ mọn vậy chứ.”
Vấn đề là Hạ Mộc Ngôn tới đây vì mẹ cô, kết quả lại trông thấy cảnh này, cô nên nghĩ thế nào đây?
Chẳng lẽ cô không thể ở phòng của mẹ mình?
“Chị họ, chị đừng nóng giận, lát nữa em sẽ dọn đồ của em ra ngoài.” Tống Khả Khả lại tiến tới gần, thế nhưng nói liên tục hai lần cũng không thấy cô ta có ý định đi dọn dẹp, trái lại còn kéo tay Hạ Mộc Ngôn, hỏi: “Chị họ, sao vali của chị lại không mở được vậy?”
Hạ Mộc Ngôn từ Hải Thành đến đây, lên xuống máy bay xe lửa taxi cả ngày cũng đã mệt mỏi, lúc này chẳng thèm so đo với cô ta, bèn nói ra bốn số mật mã. Sau đó cô nói tiếp: “Được rồi, ngày mai chị dọn, hôm nay chị ở phòng khác trước vậy.”
Sau khi thốt ra câu này, cô thấy vẻ mặt của hai cô em họ, bà ngoại và bác Cả đều hài lòng.
Hạ Mộc Ngôn kéo theo vali của mình định quay người đi tìm phòng, thì bên này Tống Tư Tư và Tống Khả Khả đã mở vali ra, reo lên mấy tiếng liền. Lúc này, Tống Tư Tư bỗng đứng dậy xách đồ giúp Hạ Mộc Ngôn, vừa giành lấy hành lý của cô vừa nói: “Chị họ, chị giàu thật đấy, nhiều quà như vậy đều cho bọn em hết sao? Vali này của chị chứa gì vậy? Quần áo chị mặc trông đẹp thật, trong cái vali màu bạc này của chị có quần áo đẹp khác không?”
Nghe vậy, Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng lấy lại vali: “Trong vali này chỉ có mấy bộ đồ để chị thay đổi thôi, không có quần áo mới, không phải trong vali màu hồng có rất nhiều quà sao, hai em cứ tùy ý chia nhau đi.”
Thấy Hạ Mộc Ngôn dường như rất quý cái vali màu bạc này, lúc này hai chị em họ đều đi sang đây, chờ đến khi Hạ Mộc Ngôn vào phòng, hai người liền tranh nhau mở vali của cô ra. Hai cái vali của Hạ Mộc Ngôn có mật mã giống nhau, sau khi mở ra, áo ngủ và một vài bộ quần áo thường ngày mà cô cảm thấy mặc khá thoải mái đều bị hai chị em lấy ra, soi gương mặc thử.
Thấy các cô đã mặc thử lên người, Hạ Mộc Ngôn mím môi không nói gì. Thôi, quần áo này không thể mặc lại được rồi.
Đợi đến khi hai chị em vơ vét hơn phân nửa số quần áo trong vali của mình, mặc mấy bộ đắt tiền và đẹp đẽ rời đi, cuối cùng Hạ Mộc Ngôn mới có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.
Thảo nào Tống Khả Khả không muốn ở đây, cửa sổ phòng này đã hỏng, may mà thành phố Cát mới vừa vào Thu, thời tiết cũng không lạnh lắm, nhưng khó tránh khỏi sẽ có ruồi muỗi bay vào.
Vali đã bị hai chị em lục tung lên, may mà hai người chỉ nhìn thấy quần áo, không nhìn thấy laptop nằm dưới góc khuất của vali, nếu không chắc laptop cũng bị vơ đi.