Chương 983:

 

Sắc mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng: “Lúc trước thuốc độc mãn tính mà bà ta cho ba uống, con tùy tiện mang bản kiểm tra mấy thứ thuốc đó đến tòa án thì cũng đủ một bình cho bà ta uống, bà ta còn dám thưa kiện? Bây giờ Thịnh Dịch Hàn mặc kệ bà ta rồi ạ?”

 

“Ba không rõ nữa. Bây giờ quyền hành ở nhà họ Thịnh đều nằm trong tay Thịnh Dịch Hàn. Mặc dù cậu ta không cắt đứt quan hệ mẹ con với dì Thẩm của con, nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt. Có lẽ thường ngày hai mẹ con cũng chẳng trao đổi gì. Rõ ràng bây giờ cuộc sống của Thẩm Hách Như không tồi, nhưng vẫn muốn tới nhà họ Hạ kiếm chuyện. Mấy ngày trước còn làm ầm lên đòi gặp ba, muốn nói chuyện trực tiếp với ba, nhưng ba không đếm xỉa tới, gọi bảo vệ đuổi thẳng luôn.”

 

Nói đến đây, Hạ Hoằng Văn thở dài thườn thượt: “Không biết lúc trước ba bị trúng gió gì mà cưới loại phụ nữ này vào nhà nữa. Bây giờ thì tốt biết mấy, nhớ con thì gọi điện là con về ngay, bình thường muốn tự do cũng không ai quản, muốn uống rượu thì uống rượu. Trước đây, lúc ba con đi xã giao bên ngoài, thậm chí còn không dám ôm eo phụ nữ, bây giờ về già, ít nhất còn thoải mái đôi chút…”

 

Khóe môi Hạ Mộc Ngôn khẽ cong lên. Có điều, ngẫm lại, Hạ Hoằng Văn cũng chỉ mới hơn năm mươi tuổi thôi, nếu thật sự muốn thoải mái thì cũng rất bình thường.

 

Vì nhà họ Hạ ít người, nên cuộc sống như thế này cũng không đến nỗi nào. Huống chi Hạ Hoằng Văn còn là trụ cột của Hạ thị. Bây giờ, đến cô còn xã giao nhiều như thế, đừng nói chi kẻ già đời trong thương trường như ông. Có lẽ cuộc sống bên ngoài của ông còn đặc sắc hơn cô rất nhiều.

 

Ngày nào cô cũng lo Hạ Hoằng Văn ở nhà một mình sẽ cô đơn, giờ nghĩ lại, quả là cô suy nghĩ nhiều rồi.

 

Ông nuôi con gái giúp người khác nhiều năm cũng không oán không hối như thế, dẫu sao cũng không thể để ông cứ khổ vậy mãi, cũng nên để ông hưởng thụ cuộc sống.

 

Sau bữa ăn, Hạ Mộc Ngôn đi thẳng vào phòng sách.

 

Lúc treo lại bức tranh “Đào Nguyên Đồ” lên vị trí cũ, cô đứng trước bức tranh nhìn hồi lâu, cho đến khi cửa phòng sách mở ra, Hạ Hoằng Văn đi vào. Khi trông thấy bức tranh kia, ông hơi sững lại, sau đó lại nhìn tiếp.

 

“Bức tranh mà con cầm về từ Bắc Kinh chính là bức này à?” Hạ Hoằng Văn vừa nói vừa đi qua, nhìn chằm chằm vào bức tranh, rõ ràng còn xúc động hơn Hạ Mộc Ngôn.

 

“Vâng, dù sao khi còn bé con cũng từng thấy nó trong nhà. Khi đó mẹ con thường bế con đi tới đi lui trong phòng sách của ba. Con ấn tượng bức tranh này nhất, nên lúc nhìn thấy nó ở Bắc Kinh đã muốn cầm về đây treo lại.”

 

“Lúc trước là ba nhịn nỗi đau cắt da cắt thịt để nhượng lại bức tranh này, cứ tiếc nuối rất nhiều năm, không ngờ sinh thời vẫn còn có thể treo lại nó ở đây.” Hạ Hoằng Văn nhìn bức tranh trong chốc lát, cười nói: “Nhóc con, thứ này bây giờ chắc không rẻ nhỉ?”

 

“Không đến nỗi nào.” Hạ Mộc Ngôn nói ra bốn chữ sâu xa.

 

Dù gì bức tranh này cũng không phải mua bằng tiền của cô.

 

Thấy Hạ Hoằng Văn cứ nhìn bức tranh, có lẽ là đang tưởng nhớ nỗi lòng gì đó, Hạ Mộc Ngôn ở lại phòng sách một lát rồi đi ra ngoài. Đêm nay cô không có ý định ở lại nhà họ Hạ, mà muốn về Nguyệt Hồ Loan nghỉ ngơi mấy ngày.

 

Trước khi về, Hạ Mộc Ngôn trò chuyện với dì Cầm ở phòng khách dưới lầu trong chốc lát. Đang chuẩn bị về thì Hạ Hoằng Văn từ trên lầu đi xuống, thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa đi, bèn trầm giọng nói: “Mộc Ngôn, con lên đây, ba muốn nói với con vài chuyện.”

 

Hạ Mộc Ngôn khựng lại, ngước mắt nhìn ông.

 

Hạ Hoằng Văn lại quay người đi lên lầu trước.

 

Hạ Mộc Ngôn loáng thoáng cảm thấy chuyện mà Hạ Hoằng Văn sắp nói với cô có lẽ không phải chuyện nhỏ, ngẫm nghĩ một lát mới đi theo lên lầu.

 

Lúc trở lại phòng sách, Hạ Hoằng Văn thấy cô đóng cửa, bèn quay đầu nhìn cô, nói: “Thật ra trước giờ con vẫn luôn muốn biết những chuyện liên quan đến mẹ con, nhưng ngại ba cứ ngậm miệng không đề cập tới, nên con cũng không hỏi đúng không? Hôm nay thấy con cầm bức tranh này về, ba mới nhận ra, dù lúc mẹ con ra đi, con vẫn còn rất nhỏ, nhưng không phải con không quan tâm đến phần tình cảm mẹ con này, không phải con thật sự không muốn biết gốc gác của mình.”

 

Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh nhìn ông: “Ba, thật sự là con chỉ nhớ lại chuyện khi còn bé từ một bức tranh, nên muốn treo nó lại vị trí cũ mà thôi, không hề có ý nghĩ gì khác.”

 

“Thật sao?” Hạ Hoằng Văn nhìn cô, cười sâu xa, thở dài nói: “Ba vẫn luôn không muốn nhắc đến thân thế của con. Dù sao những chuyện đó với ba, với mẹ con và với người kia cũng không phải chuyện vui vẻ gì, thậm chí còn kết rất nhiều thù hận. Ba không muốn nhắc lại, nhưng con thật sự định cả đời này sẽ không biết gì sao? Nếu như đó là lựa chọn của con, đương nhiên ba sẽ không nhiều lời, cũng không muốn nhiều lời.”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói gì.

 

Hạ Hoằng Văn hiểu được sự im lặng của cô, thở dài: “Trong khoảng thời gian này, ba cũng nghe được vài tin tức con và nhà họ Tiêu có qua lại đôi chút. Với mức độ nhạy cảm của con, chắc hẳn có một số chuyện dù ba không nói ra thì con cũng có thể phát giác được.”

 

Có một thứ vô cùng sống động như được giấu dưới lớp giấy mỏng, vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

 

Nhà họ Tiêu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play