Chương 980:

 

“Có quỷ mới tin anh!” Hạ Mộc Ngôn đẩy mạnh anh ra, lúc này anh mới buông cô ra, lùi về sau một bước. Tuy nhiên, vì vừa rồi anh muốn rửa mặt cạo râu mà mở rộng cổ áo sơ mi ra, dáng vẻ cụp mắt xuống kia, nhìn sao cũng thấy dường như anh đang cố ý dụ dỗ cô.

 

“Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy, sáng mai em sẽ bay, tối nay còn phải xem rất nhiều tài liệu của công ty mà Tiểu Bát mang tới.” Hạ Mộc Ngôn nhân lúc anh buông mình ra, bèn xoay người đi mở cửa phòng tắm, chỉ vào chồng tài liệu còn để trên ghế sofa bên ngoài.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn vẻ mặt như kiểu “bà đây phải làm việc, không có thời gian ứng phó” của cô, bèn cười: “Được, anh về, sáng mai sẽ bảo Tiểu Hồ lái xe đưa hai người ra sân bay.”

 

“Không cần, bọn em tự gọi xe được rồi. Em và Tiểu Bát đều biết lái xe, thuê đại một chiếc xe cũng tốt hơn là cứ làm phiền trợ lý của anh.”

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn khách sáo, dường như còn xa cách anh hơn cả trước khi cô về Hải Thành. Lục Cẩn Phàm không ép buộc cô, liếc nhìn nhiệt kế được cô để trên bàn rồi quay người rời đi.

 

Anh vừa ra khỏi phòng thì cửa phòng ở chếch đối diện đột nhiên mở ra.

 

Đúng lúc Tiểu Bát đang cầm đồ uống được khách sạn mang lên, vừa uống vừa ngẩng đầu định đi qua phòng bên này. Ai ngờ bỗng dưng thấy người đàn ông đi ra từ phòng Hạ Mộc Ngôn, cô nàng lập tức khựng chân lại, suýt phụt nước trong miệng ra…

 

Lục Cẩn Phàm đi thẳng qua chỗ Tiểu Bát. Cô nàng đứng yên trước cửa không dám nhúc nhích, sợ mình nhất thời không cầm chắc sẽ vô tình làm văng đồ uống lên người boss Lục.

 

Cô nàng cứ tưởng boss Lục định sẽ không nhìn mình mà đi qua luôn, ai ngờ người đàn ông cao ngất trước mắt bỗng dừng lại trước mặt cô.

 

Tim Tiểu Bát bỗng dưng vọt lên, sau đó cô nghĩ tới chuyện vừa nãy trong phòng Hạ Mộc Ngôn, lập tức ngượng ngùng cười ha ha: “Lục tổng…”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn Tiểu Bát: “Bắc Kinh đã sớm vào Thu rồi, đêm thu gió lạnh, đừng để cô ấy hóng gió, ban đêm thường xuyên đo nhiệt độ cho cô ấy, tránh cho cô ấy phát sốt trở lại.”

 

“Vâng vâng, được, tôi biết rồi!” Để làm dịu cơn xấu hổ trong phòng vừa nãy, lúc này Tiểu Bát gật đầu rất mạnh: “Lục tổng yên tâm! Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho chị Đại của chúng tôi thật tốt!”

 

Vốn tưởng Lục Cẩn Phàm dặn dò xong sẽ đi, nhưng anh chỉ đút một tay vào túi, yên lặng một lát mới hỏi: “Làm thế nào mà cô ấy vượt qua thời điểm khó khăn nhất trong ba năm sống ở Luân Đôn? Không có ai giúp đỡ cô ấy sao?”

 

Ba năm qua, quả thật Lục Cẩn Phàm chưa từng điều tra Hạ Mộc Ngôn.

 

Anh sắp xếp để một người bản thân yên tâm đưa cô đi, cho cô đầy đủ không gian trưởng thành. Dù biết để cô trưởng thành thì tất nhiên sẽ trải qua rất nhiều trắc trở, cũng không thể dễ dàng đạt được thành tựu, nhưng anh quả thật chưa từng đi điều tra.

 

Thật ra, với anh mà nói, đó chỉ là vấn đề của một câu hỏi mà thôi.

 

Anh sợ mình sẽ không đành lòng khi thấy cô sống khổ sở qua ngày, nên thà rằng không hỏi gì cả.

 

Anh biết, cuộc sống của cô không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, tất nhiên cũng chịu đựng rất nhiều.

 

Trong nhận thức của anh, những điều này đều đủ để rèn cho Hạ Mộc Ngôn lớp vỏ bọc kiên cường và cứng rắn hơn, là con đường cô cần phải đi qua.

 

Tiểu Bát hơi sửng sốt, thật ra có mấy lời cô nàng không biết có nên nói hay không, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Thật ra cũng không có gì, khoảng thời gian trước khi chị Đại sang Anh mới là khoảng thời gian khó khăn nhất. Lúc đau khổ nhất mà chị ấy còn vượt qua được, vậy thì còn có gì không thể vượt qua?”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn Tiểu Bát một lúc.

 

Tiểu Bát hơi sợ mà nhìn ra chỗ khác, không có can đảm đối mặt với Tổng Giám đốc Lục.

 

Dù sao trong câu nói vừa rồi của cô nàng, thật ra ít nhiều vẫn có chút ý tứ oán trách anh.

 

Nhưng cô là người ngoài cuộc, cũng không có tư cách gì để nhiều lời. Thật ra cô cũng hoài nghi vừa rồi có phải mình nói hơi nhiều rồi không.

 

Qua hồi lâu sau, Tiểu Bát mới nhỏ giọng: “Năm đầu tiên chị Đại vừa mới sang Anh, nhờ có Mr. Vincent giúp đỡ nên mọi thứ đều rất tốt. Nhưng đến năm thứ hai, sau khi Mr. Vincent bỗng buông tay mặc kệ thì chị ấy đã gặp phải sự ghen ghét và đả kích của một vài công ty. Cứ như thế hơn nửa năm, chị Đại nghèo đến nỗi ngay cả năm mươi bảng Anh cũng phải tính toán chi li. Tất cả vốn lưu động trong công ty đều ở tình trạng bị chững lại, không thể lấy ra, cũng không thể sử dụng, tóm lại là rất khó khăn.”

 

Nói đến đây, Tiểu Bát lại cười: “Có điều, chị Đại cũng rất lợi hại, thời điểm khó khăn như thế mà chị ấy không hề bỏ cuộc. Khi đó, Mr. Vinse bay đến Luân Đôn, muốn giúp chị ấy nhưng bị chị ấy từ chối. Vì vậy cho tới giờ, việc mà Mr. Vinse làm cho chị ấy chỉ là giới thiệu vài đối tác làm ăn ở nước ngoài, giúp chị ấy xúc tiến quan hệ với vài người trong giới kinh doanh, ở giữa làm cầu nối mà thôi, còn những chuyện khác đều do chính chị ấy tự vượt qua. Làm việc không kể ngày đêm, thậm chí còn bán luôn căn nhà mới mua khi vừa đến Luân Đôn, sống trong một căn hộ nhỏ không tốt hơn tầng hầm là bao, mỗi ngày ăn mì tôm hoặc bánh mì nướng giá rẻ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play