Chương 935:
Khi ngồi vào xe, Lục Cẩn Phàm ngồi phía sau, lúc Hạ Mộc Ngôn lên xe anh cũng không thèm phản ứng hoặc liếc nhìn cô lấy một cái.
Anh cúi đầu cầm mấy tập tài liệu để ở ghế sau lên đọc, sắc mặt vẫn vừa lạnh vừa tệ.
Anh không nói lời nào, Hạ Mộc Ngôn cũng không nói chuyện. Ngón tay thon dài của anh lật tài liệu trong tay, xem cô như không khí.
Tiểu Hồ vừa lái xe vừa nhìn đồng hồ, sau đó cả gan phá vỡ bầu không khí quá yên tĩnh trong xe: “Lục tổng, buổi triển lãm sáng nay kết thúc quá sớm, anh còn muốn tiếp tục lịch trình buổi chiều không? Hay là về thẳng khách sạn luôn? Bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi, anh và Hạ tổng đều chưa ăn gì, có muốn tìm chỗ nào đó ăn trước cái gì không?”
“Được.” Hạ Mộc Ngôn trả lời, đúng lúc cô đang đói bụng.
Anh không nhướng mắt, thản nhiên nhìn sang cô gái vừa nghe thấy sắp đi ăn là sắc mặt rạng rỡ, lạnh nhạt nói: “Tùy.”
Thấy anh chịu nói chuyện, Hạ Mộc Ngôn mới đảo mắt nhìn sang anh: “Đi ăn cơm Trung hay cơm Tây?”
Lục Cẩn Phàm im lặng nhìn vẻ mặt như chẳng xảy ra chuyện gì của cô, ánh mắt lành lạnh, không nói lời nào.
Hạ Mộc Ngôn vô cùng tự giác dời mắt đi không nhìn anh nữa, tự quyết định: “Mấy ngày trước ăn cơm Trung suốt rồi, ở Bắc Kinh này cũng không có cơm Trung ngon, hôm nay đi ăn cơm Tây đi.”
Tiểu Hồ thấy Tổng Giám đốc Lục vẫn không nói gì thì tiếp tục lái xe, tìm một nhà hàng Tây có vẻ không tệ gần đó.
Sau khi vào nhà hàng, Hạ Mộc Ngôn đưa menu để bọn họ gọi món, nhưng Lục Cẩn Phàm lại ném menu cho Tiểu Hồ, bảo cậu ta gọi.
Tiểu Hồ lại run lẩy bẩy: “Chuyện này… Lục tổng, mặc dù tôi hiểu rõ khẩu vị của anh, nhưng thật sự không hiểu rõ khẩu vị của Hạ tổng. Hay là hai người gọi đi?”
Hạ Mộc Ngôn không có ý định nhận lấy menu, dù sao ăn đại chút gì đó cũng được. Cô nhìn Tiểu Hồ, bảo cậu ta đưa menu cho Lục Cẩn Phàm.
Lục Cẩn Phàm cũng không có ý định nhận lấy menu.
Anh hời hợt: “Em muốn ăn gì thì tự gọi đi, bây giờ tôi thậm chí còn không hiểu mắt nhìn đàn ông và phẩm vị của em, sao có thể biết được em thích ăn gì chứ.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Có ý gì đây? Ý nói là bây giờ cô đối xử tốt với Mr. Vinse, mỉa mai mắt nhìn đàn ông và phẩm vị của cô tệ hại sao?
Tiểu Hồ: “…”
Này là Tổng Giám đốc Lục đang ghen phải không?
“Vị trí hôm nay là sau khi sắp xếp xong mới ngồi, khoảng cách khá gần. Mấy năm nay Mr. Vinse rất chiếu cố tôi, nói vài câu với anh ta cũng chẳng có gì không ổn. Mặt khác, Mr. Vinse theo đuổi tôi hơn ba năm, chúng ta đều là người trưởng thành, giữa tôi và anh ta cũng chưa từng làm gì, chỉ đơn giản là chạm tay khi trò chuyện mà thôi, tôi sĩ diện đến mức đó sao?”
Lục Cẩn Phàm im lặng nhìn cô, ánh mắt lành lạnh.
Tiểu Hồ đã chậm rãi đứng dậy, cảm thấy chủ đề này thật sự không thích hợp để nghe, bèn nhỏ giọng nói: “Tôi đi nhà vệ sinh…”
Nói xong cậu ta liền chuồn lẹ như lòng bàn chân được bôi dầu.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh hơi lúng túng, lễ phép hỏi: “Thưa cô, cô muốn gọi gì ạ?”
Trong trường hợp này, đàn ông đều sẽ nhường phụ nữ, vì thế nhân viên hỏi thẳng nhà gái theo thói quen.
Hạ Mộc Ngôn xem menu, không muốn tiếp tục làm phí thời gian của nhân viên phục vụ, thế là gọi đại mấy món. Sau đó nhân viên phục vụ khách sáo nhận lại menu rồi xoay người rời đi.
Hạ Mộc Ngôn cúi đầu xem điện thoại.
Anh không nói lời nào, vậy thì cô sẽ càng không chủ động nói chuyện trước.
Dẫu sao thì cô cũng ít thấy Lục Cẩn Phàm tức giận như thế. Anh nổi giận nghiêm túc thế này, ngay cả khi cô còn gắn bó keo sơn với anh như trước kia cũng không biết phải dỗ thế nào, huống chi bây giờ cô hoàn toàn không có ý định đi dỗ ngọt.
Muốn giận thì giận đi, cô không thèm quan tâm.