Chương 925:
Sau khi dứt lời, cậu ta mới phát giác mình vừa nói gì, vội vã nhìn vẻ mặt lúng túng của Hạ Mộc Ngôn và ánh mắt lạnh lẽo đang liếc nhìn mình của Lục Cẩn Phàm qua kính chiếu hậu. Trong nháy mắt, da đầu Tiểu Hồ tê rần.
Chết rồi, chết rồi!
Cậu thật sự không cố ý chọc khuấy, chỉ là vô thức cảm thấy chắc hẳn tối qua Tổng Giám đốc Hạ không ngủ ngon mà thôi.
Có nên giải thích một câu không đây?
Nhưng ánh mắt Tổng Giám đốc Lục dữ quá, thôi cậu ta vẫn không nên nói gì là hơn.
Tiểu Hồ vừa lăn vừa bò xuống xe.
Hạ Mộc Ngôn sửa sang lại đầu tóc có hơi rối loạn vì vừa mới ngủ dậy. Hiện giờ mái tóc dài ngang vai của cô bị buộc thành một chiếc đuôi ngựa gọn gàng sau lưng, chủ yếu là vì đi công tác bên ngoài nên cô không cần làm đầu tóc cầu kỳ giống như lúc bình thường ở nhà.
“Mấy giờ chúng ta mới đi vào?” Cô vừa chỉnh lại mọi thứ vừa hỏi.
“Mười một giờ. Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn, em không cần gấp gáp.” Lục Cẩn Phàm ngồi yên bên cạnh nhìn cô lấy dây buộc tóc ra, cắn trên miệng, sau đó hai tay thoăn thoắt buộc tóc lại.
Sau khi nghe thấy thời gian, Hạ Mộc Ngôn cũng không vội vàng. Cô sửa sang lại đầu tóc xong xuôi thì mở túi xách, lấy một thỏi son môi màu sắc phù hợp với loại trang điểm nhẹ thoa lên môi một chút. Lúc cô tìm kiếm đồ trang điểm, anh nhìn điện thoại trong túi cô.
“Lúc em ngủ điện thoại di động cứ vang mãi, có tin nhắn à?”
“Có sao?”
Hạ Mộc Ngôn cầm điện thoại lên, sau khi lướt vài lần thì thấy không có tin nhắn điện thoại, chỉ có vài tin nhắn trong WeChat, là Hạ Điềm gửi ảnh chụp mới đây của bé cưng. Kể từ khi Hạ Điềm sinh con xong thì trở thành quỷ cuồng khoe ảnh con. Mỗi ngày, Hạ Điềm đều đăng ảnh con trai trên trang cá nhân, lại còn gửi thêm mấy tấm cho Hạ Mộc Ngôn.
Ngoài ra còn có hai tin nhắn của thư ký Hạ Mộc Ngôn gửi đến, báo vài chuyện trong công ty.
Hạ Mộc Ngôn xem sơ qua: “À, là Hạ Điềm gửi tin WeChat cho tôi.”
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm: “WeChat?”
Động tác vừa định bỏ điện thoại di động vào lại túi xách của Hạ Mộc Ngôn khựng lại, cô chợt đảo mắt nhìn về phía anh: “Không phải anh đã biết rõ những chuyện sau này rồi ư? Những năm về sau trong nước thịnh hành cái gì, chắc anh phải rõ lắm mới phải chứ? WeChat kì lạ lắm à?”
Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm vẫn lạnh nhạt: “Anh ở Mỹ, không tiếp xúc với những thứ trong nước.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cũng đúng, phải mấy năm sau những thứ này mới phổ biến ở trong nước. Những ứng dụng linh tinh như Weibo và WeChat đã sắp thay thế QQ và các ứng dụng giao tiếp khác. Nhưng đúng là người ở nước ngoài không sử dụng nhiều, chỉ tương đối thông dụng trong giới người Hoa và trong nước mà thôi.
Dù là trước đây hay bây giờ Lục Cẩn Phàm cũng chỉ gửi tin nhắn điện thoại cho cô, lại còn giới hạn trong việc bàn chuyện nghiêm túc, ngay cả câu chúc ngủ ngon và chào buổi sáng cũng chẳng có. Đối với những người khác, anh càng tích chữ như vàng.
Cho nên việc Lục Cẩn Phàm không dùng WeChat cũng rất bình thường. Dù cho nhân viên cấp dưới có giúp anh đăng ký WeChat thì với phong cách cao quý lạnh lùng, tích chữ như vàng của anh, phỏng chừng tài khoản sẽ sớm bị ném sang một bên, chẳng hề động đến.
Hạ Mộc Ngôn lại cầm điện thoại di động lên lần nữa, vừa gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Điềm trước mặt Lục Cẩn Phàm, vừa thuận miệng hỏi: “Có cần tôi tạo một tài khoản WeChat giúp anh không?”
Mười lăm phút sau, Hạ Mộc Ngôn nhìn danh sách bạn bè WeChat của cô xuất hiện thêm một người nào đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bản thân bị Lục Cẩn Phàm tính kế.
Giúp anh đăng ký tài khoản thì thôi đi, sao cuối cùng lại còn kết bạn?
Thậm chí vừa rồi cô bảo Lục Cẩn Phàm chọn đại một ảnh đại diện, nhưng cô mở album ảnh trên điện thoại anh cả nửa ngày trời mà chỉ có vài bức ảnh chụp văn bản hội nghị trong công ty. Đừng nói là ảnh tự chụp, ngay cả ảnh phong cảnh cũng không có.
Chẳng lẽ lấy ảnh văn bản hội nghị làm ảnh đại diện?
Hạ Mộc Ngôn nói cảnh vật ngoài cửa sổ khá đẹp, bảo anh chụp một bức ảnh phong cảnh bên ngoài làm ảnh đại diện tạm, sau này sẽ đổi lại.