Chương 921:
Lục Cẩn Phàm tắm rửa sạch sẽ trong phòng cô, sau đó bị cô quẳng cho một chiếc áo choàng tắm, bảo anh nhanh mặc vào rồi biến về phòng mình. Khi ấy anh mới đi về.
Hạ Mộc Ngôn cũng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường, nhưng trong đầu chỉ có mấy chữ “Aaaaaa, không ngủ được!” to tướng, vờn quanh hết lần này đến lần khác.
Khốn kiếp!
Hiện giờ đã hơn một giờ đêm, nhưng cô không ngủ được!
*** Hôm sau, Hạ Mộc Ngôn vác theo cặp mắt thâm quầng bước xuống nhà hàng dưới lầu ăn sáng.
Lúc này đã hơn bảy giờ, Tiểu Hồ và Lục Cẩn Phàm đều đang ở đấy. Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn uể oải bưng khay đồ ăn đi qua đi lại chỗ bàn tròn điểm tâm tự chọn kiểu Tây, Tiểu Hồ rất không thức thời đứng dậy bước tới gần tiếp tục chọn thức ăn, mở miệng hỏi: “Hạ tổng, tối qua cô ngủ không ngon sao?”
Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng lườm cậu ta một cái: “Cậu thấy dáng vẻ của tôi giống như ngủ không ngon sao?”
Tiểu Hồ sửng sốt: “Thoạt nhìn sắc mặt cô, tôi thấy có vẻ cô ngủ không ngon giấc.” Hơn nữa vẻ mặt cũng rất khó chịu, giọng điệu lại quái gở, cứ như đang tức giận bực mình.
Chỉ là Tiểu Hồ không dám nói nửa câu sau, cậu ta gắp hai miếng bánh mì rồi ảo não xoay người trở về, ngồi xuống bàn ăn sáng. Cậu ta liếc mắt nhìn Tổng Giám đốc Lục đang uống cà phê, không nhịn được mà hỏi: “Lục tổng, hình như tối qua Hạ tổng ngủ không ngon. Hôm nay, chúng ta phải tham dự cuộc họp tổ chức bên phía hội trường, có cần tôi tiếp tục ký tên thay cô ấy nữa không? Để cô ấy ở lại khách sạn nghỉ ngơi?”
“Không cần.” Lục Cẩn Phàm còn chưa lên tiếng, Hạ Mộc Ngôn đã bưng khay đồ ăn đến, nói với vẻ mặt vô cảm, sau đó ngồi xuống, chẳng thèm nhìn Lục Cẩn Phàm lấy một lần.
Tiểu Hồ: “…”
Lại có ai đắc tội tổ tông này nữa rồi? Không phải hôm qua còn rất tốt sao? Lúc ở trên xe… cô còn ngủ trên người Tổng Giám đốc Lục nữa mà… Tối qua hẳn phải bình yên vô sự chứ? Sao giờ lại… Tiểu Hồ há miệng, mờ mịt nhìn Hạ Mộc Ngôn cắn bánh mì nướng như hổ đói ngoạm thịt, sau đó lại nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ tiếng hỏi: “Lục tổng, tâm trạng mấy ngày đến tháng của phụ nữ đúng là lên xuống thất thường, cảm xúc cũng khiến người ta không biết đường nào mà lần nhỉ?”
Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm vẫn không đổi: “Có thể tối hôm qua cô ấy uống quá nhiều Champagne, đầu óc còn chưa tỉnh táo.”
Hạ Mộc Ngôn tức tối nhìn anh, nhưng chỉ thấy Lục Cẩn Phàm thờ ơ cầm tách cà phê dở lên uống, hoàn toàn không tự cảm thấy tối qua đã làm chuyện xấu trong phòng cô.
Hóa ra anh được suиɠ sướиɠ giải tỏa một lần nên tinh thần sảng khoái chứ gì.
“Cũng không biết ai mới không tỉnh táo.” Hạ Mộc Ngôn không nhìn anh nữa, trợn mắt với ly nước trên bàn.
“Em ngủ không ngon thì ở lại trong phòng ngủ thêm một lát, dậy sớm như thế làm gì?”
“Tôi đến Bắc Kinh là để công tác, để làm việc, không phải là boss lớn đi du sơn ngoạn thủy nghỉ phép. Tôi không có tật xấu không ngủ ngon là lại ngủ nướng.” Hạ Mộc Ngôn tiếp tục mở miệng khiêu khích.
Lục Cẩn Phàm nhướng mày: “Em vừa ra ngoài công tác đã tóm được bức tranh sáu trăm triệu, lại còn được nhiệt tình thăm hỏi phục vụ miễn phí, chẳng lẽ đó không phải là đi du sơn ngoạn thủy hay sao?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô không nhịn được mà dằn mạnh dao nĩa đang cầm trên tay xuống, lại vì cố nén giận mà túm lấy ổ bánh mì nướng trong tay, cứ như hận không thể biến Lục Cẩn Phàm thành bánh mì nướng rồi bóp nát. Thế nhưng vừa bóp một cái, cô lập tức nghĩ đến tối hôm qua… Cảm xúc đó vẫn luôn khiến cô bỏng rát… Sắc mặt Hạ Mộc Ngôn càng ngày càng khó coi, sao cô lại đồng ý làm loại chuyện đó với anh chứ?
Nhất định là bởi vì tối hôm qua cô uống vài ly rượu ở buổi tiệc nên không đủ tỉnh táo! Không ngờ tửu lượng mà cô cho rằng đã tốt hơn rất nhiều lại vẫn kém như vậy!
“Lục Cẩn Phàm, anh có ý đồ riêng thì cũng không cần phải nói trắng trợn thế đâu. Nếu như Bắc Kinh này không có việc gì nghiêm túc thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trở về Hải Thành. Hạ Điềm còn chưa trở lại công ty, mặt khác, người phụ trách tạm thời của công ty vẫn chưa quen việc, đồng nghĩa với hiện giờ công ty chúng tôi đang trong trạng thái nuôi thả rông. Nếu như không có việc gì quan trọng, tôi sẽ trở về trước.”
Bàn tay đặt tách cà phê xuống của anh khựng lại, anh liếc mắt nhìn cô: “Hai ngày nữa có vài buổi triển lãm và hội nghị thượng đỉnh của giới thương nghiệp ở Bắc Kinh, cả vài nơi do Hội trưởng Hội Tài chính sắp xếp phải đi. Em mới đến Bắc Kinh ba bốn ngày mà đã đứng ngồi không yên rồi sao?”
Ba bốn ngày mà đã đến nông nỗi này, nếu như ở đây nửa tháng thật, không chừng ngay cả mảnh xương cũng chẳng còn ấy chứ?
Hạ Mộc Ngôn liếc anh một cách sâu xa: “Tôi sẽ xin gạt tên của tôi, hủy mọi hoạt động ở Bắc Kinh.”