Chương 918:
Dù cho phải dùng một phương thức khác.
Trước dây cho dù là rơi vào tình cảnh nào anh cũng chưa từng để cô phải làm thế này.
Lục Cẩn Phàm cũng từng luôn cho rằng mình thanh tâm quả dục. Trong ba năm qua, thỉnh thoảng ban đêm những lúc sinh lý kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đều là do anh mơ thấy cô. So với những người đàn ông khác, nhu cầu về mặt tìиɦ ɖu͙ƈ của anh vô cùng ít ỏi.
Nhưng mỗi một lần Hạ Mộc Ngôn xuất hiện trước mặt anh, cho dù chỉ là vẻ mặt vô cảm, cho dù chỉ ném cho anh một ánh mắt… Lúc trước cô bị thương, được anh mang đến Quốc tế Oran. Trong những ngày đó, có trời mới biết anh đã cố gắng kiềm chế thế nào mới có thể khiến mình không chạm vào cô.
Anh đã mất rất nhiều sức lực mới kiềm chế được du͙ƈ vọиɠ đối với Hạ Mộc Ngôn.
“Hạ Mộc Ngôn.” Anh khàn giọng gọi tên cô, nắm lấy tay cô.
Lục Cẩn Phàm nắm chặt lại bàn tay đã mấy lần suýt giãy thoát của Hạ Mộc Ngôn, lần nào cũng đều lôi tay cô kéo xuống thân dưới của mình.
Đầu óc Hạ Mộc Ngôn đã sắp nổ tung, vài lần cô liều mạng muốn rút tay ra, nhưng hiển nhiên tối nay anh không định dừng lại giữa đường, nên cô đâu thể dễ dàng thoát khỏi tay anh như vậy.
“Anh vốn nghĩ mấy ngày nay thân thể em không thoải mái, nên chỉ giới hạn trong việc chăm sóc cho em. Ba năm anh cũng đợi được, gấp gáp gì vài ngày, em nói có đúng không?” Hơi thở anh rất nóng, phả nhẹ vào tai cô. Giọng nói đàn ông trầm khàn gợi cảm vang lên trong căn phòng yên tĩnh giữa đêm khuya: “Em nói anh ra vẻ đạo mạo, nói anh bại hoại, nhưng chẳng phải mấy năm trước em đã biết dáng vẻ khi bại hoại của anh rồi sao? Anh biết trong lòng em còn vướng mắc chưa bỏ xuống được, anh nhẫn nại chờ em, ở cạnh em. Biết em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, anh sẽ khắc chế du͙ƈ vọиɠ muốn ôm em hôn em của bản thân…”
Đôi môi anh lướt qua tai cô như có như không, Hạ Mộc Ngôn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức cả người cứng ngắc: “Anh…”
“Thế nhưng em đã đồng ý giới hạn trong đêm nay.”
“Tôi…” Bởi vì bây giờ cô còn đang trong những ngày đến tháng, nên mới mặt dày nói khoác thế thôi: “Bây giờ, tôi…”
“Em thật sự cho rằng bây giờ em đến tháng thì anh không thể chạm vào em sao?” Anh cười trầm thấp, cũng không lãnh đạm như ngày thường, lại đè cô xuống giường hôn thật lâu. Nụ hôn càng say đắm thì hơi thở anh càng nóng bỏng khiến cô không thể nào chống cự được: “Nếu em không dùng cách này khiêu khích anh, có lẽ anh còn có thể bỏ qua cho em. Nhưng kết cuộc này… chính là do em tự tìm lấy…”
“Anh… Anh đừng kéo tay tôi…” Tay Hạ Mộc Ngôn đã sắp nóng cháy, run run muốn đẩy anh ra. Nhưng trong tích tắc, một tay cô bị anh kéo xuống dưới, một tay kia bị anh ấn sang bên cạnh.
Anh hôn xuống tai cô: “Trả lời anh, mấy năm nay ở Luân Đôn, đêm nào em cũng mặc như vậy sao?”
Cô mặc thế nào thì liên quan gì tới anh?
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh chằm chằm: “Đúng thì sao hả?”
Đôi mắt anh nheo lại: “Trông đẹp lắm, sao trước giờ không thấy em mặc thế này ở nhà?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Trước đây ở nhà, cho dù cô mặc áo dài quần dài thì vẫn bị anh lột sạch từ trên xuống dưới. Mỗi ngày mỗi đêm đều bị anh ăn hiếp đến độ chẳng thẳng nổi thắt lưng thì cô nào dám ăn mặc thế này ở nhà chứ.
Vậy chẳng phải là dâng tận miệng anh à? Không chừng một ngày nghỉ ngơi cũng chẳng có nữa!
Cô mặc váy ngủ mà cũng đắc tội anh sao?
Hạ Mộc Ngôn có hơi bực bội, cô muốn rút tay về, nhưng cố sức thế nào cũng vô dụng.
Đa phần hành động này chỉ khiến xúc cảm dưới lòng bàn tay cô càng rõ ràng hơn, khiến mặt cô vì gắng sức mà đỏ hơn vài phần.
“Lục Cẩn Phàm, anh đừng có vô sỉ như vậy… Anh bỏ tay tôi ra!”
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn tường. Ban đêm Hạ Mộc Ngôn có thói quen mở đèn tối màu để tránh ánh sáng chói mắt ảnh hưởng giấc ngủ. Lúc này, cô bị anh đè xuống giường, rõ ràng chiều cao cơ thể không tính là thấp nhưng mỗi khi ở trước mặt anh đều trở nên nhỏ bé xinh xinh. Cơ thể Hạ Mộc Ngôn bị dáng người cao lớn của anh bao phủ, chỉ có chiếc bóng tối tăm đổ xuống mặt cô. Ánh đèn mờ mịt, nhưng vẫn có thể thấy được bản thân mình trong tròng mắt đen như mực của đối phương. Bầu không khí mờ ám đến nỗi làm người khác nghẹn thở.
Anh đột nhiên bật cười: “Dù gì bây giờ em cũng là người phụ trách một công ty, làm người cần có chữ tín. Em đã đồng ý rồi, nếu không làm được, chuyện này có thể làm tổn hại mặt mũi bản thân đấy.”
Khó khăn lắm mới nói xong một câu, Hạ Mộc Ngôn lại bị hôn lần nữa, đồng thời tay cô cũng khôi phục lại sự tự do. Sau vài giây hết trì độn, Hạ Mộc Ngôn ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang chăm chú hôn cô bên trên.