Chương 906:
Sắc mặt vị Tổng Giám đốc cứng đờ, ông ta bối rối cười: “Tôi chỉ tán gẫu vài câu với Hạ tổng, cũng không phải cổ ý nói viên kim cương xanh này là nhất phẩm, nhưng dù sao phụ nữ cũng luôn thích những món như thế này. Tôi thấy Hạ tổng không ra giá, cử nghĩ rằng cô ấy không biết được giá trị và độ hiếm của kim cương xanh, nên mới thuận tiện hàn huyện đôi câu, không hề có ý như Lục tổng nói đâu…”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Thì ra đây là thương gia trong giới kinh đoanh đá quý, chẳng trách cô không quen mặt.
Thương nhân trong giới đá quý mà lại phát ngôn như vậy, lại còn nói viên kim cương xanh này xứng đáng để sưu tầm, đúng là có ý đồ đen tối.
Rõ ràng cả buổi rồi mà ông ta không hề tham gia giơ bảng ra giả.
Hạ Mộc Ngôn không thể hiện gì, tiếp tục nhìn lên sân khẩu, thấy giá cuối cùng là một trăm năm mươi triệu, thuộc về một người có đáng đấp tròn vo.
Tiếp theo là hai sản phẩm đấu giá có giá trị sưu tắm được đưa lên.
Món đấu giá cuối cùng được đưa lên là bức tranh Đào Nguyên Đồ của họa sĩ nối tiếng Trương Đại Thiên.
Hạ Mộc Ngôn nhìn bức tranh thì cuối cùng giữa mi tâm mới thể hiện chút cảm xúc hứng thú.
Bức tranh Đào Nguyên này…
Cô nhớ đã từng nhìn thấy bức tranh này trong phòng sách ở nhà họ Hạ. Lúc đó Hạ Hoằng Văn xem bức tranh này như bảo bối, nghe nói ông tốn hơn một trăm triệu mới mua được. Nhưng sau này, không biết vì nguyên nhân gì mà bức tranh này không còn được treo trong phòng sách nữa, kế cả những năm sau cũng chưa từng được gặp lại. Một lần cô vô tình hổi người giúp việc trong nhà thì người ta mới nói, Chủ tịch Hạ mang ơn một người, mà người ta không muốn bất cứ thứ gì, chỉ cần bức tranh kia. Cuối cùng Chủ tịch Hạ không thể không kiểm lòng, từ bỏ bức tranh yêu thích để cho đi.
Đây cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn vẫn thờ ơ không hứng thú gì với mấy sản phẩm bán đẩu giá trước đó, thậm chí còn suýt ngủ gật. Thế nhưng sau khi bức tranh Đào Nguyên Đồ được đưa ra thì hai mắt cô sáng rực lên, nhìn chằm chẳm vào đó.
Lục Cẩn Phàm vẫn im lặng, vị Tổng Giám đốc của công ty châu báu ngồi cạnh cô lại nói: “Hạ tổng còn trẻ mà lại không quan tâm đến mấy món trang sức bán đấu giá, chỉ có hứng thú đến thư họa cổ này sao?”
Hạ Mộc Ngôn thu lại ánh mắt, lắc đầu cười: “Không, có điều tôi từng nhìn thấy bức tranh này khi còn bé nên có ẩn tượng rất sâu đậm thôi.”
Bức tranh này treo trong phòng sách nhà họ Hạ từ khi cô còn nhỏ, lúc ấy mẹ cô Bức tranh này treo trong phòng sách nhà họ Hạ từ khi cô còn nhỏ, lúc ấy mẹ cô còn sống. Hôm đó mẹ bể cô vào trong phòng sách lấy đồ, tay cô còn mân mê bức tranh.
Hạ Mộc Ngôn nghĩ thẩm, cho dù bức tranh này có giá cả như thể nào thì cô cũng nên mua lại rồi treo vào phòng sách của nhà họ Hạ.
“Đây là một trong những bức tranh có giá trị sưu tắm quý hiếm nhất trong số mười danh họa trong nước.” Mặc Cẩn Phàm cất giọng bình thần, ánh mắt anh chậm rãi lướt xuống mặt cô: “Muốn sao?”
Hạ Mộc Ngôn đang định trả lời thì chợt có tiếng động cách đó không xa. Cô liếc mắt nhìn thì thấy cách chỗ cô ngồi hai hàng ghế khoảng sáu, bầy mét, anh em Dung thị đang ngồi ở đó. Có người vừa đứng đậy đi ra ngoài trước mặt họ, giọng nói vang đến đây.
Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn vừa vặn chạm phải ánh mắt của Dung Thành, lập tức khuôn mặt lãnh đạm của Dung Thành trở nên lạnh lùng lộ liễu.
Quý Noằn: “…”
Em gái bị người mình thích cự tuyệt, mà người trong lòng của em gái lại mang theo bạn đự tiệc đi cùng, cho nên vị Tổng Giám đốc này mới dùng về mặt lạnh kia để thể hiện thái độ sao?
Người ta luôn nói con em đại gia ở Bắc Kinh quen thói phách lối, bây giờ cô mới thật sự biết cái gì là phách lối.
Hạ Mộc Ngôn ung dung thu lại ánh mắt.
Dung Yên đang ngồi cạnh Dung Thành, ánh mắt vẫn dán về phía Lục Cẩn Phàm. Buổi đấu giá đã diễn ra được hơn một tiếng, Lục Cẩn Phàm vẫn luôn ngồi bên cạnh Hạ Mộc Ngôn không rời, cũng không ra giá cho bất kỳ sản phẩm đấu giá nào.
Từ đầu đến cuối Lục Cẩn Phàm chỉ ngồi yên lặng, không có bất kỳ động tĩnh, cũng không tổ ra bị ảnh hưởng trong không gian ẩm ï hay bởi đám đông huyện náo xung quanh. Ngược lại anh còn mang lại cho người ta cảm giác cô độc rõ ràng.
Trên sân khấu đã bắt đầu ra giá, bức tranh hơn một trăm triệu cách đây mười mấy hai mươi năm bây giờ trong nháy mắt đã được gọi tới ba trăm triệu.
Hạ Mộc Ngôn vốn đang đợi đến khi không còn ai lên tiếng ra giá nữa để tránh cứ liên tục đẩy giá lên quá cao, nhưng tiếng ra giá vẫn không ngừng lại. Sau khi giá vừa vượt qua hơn ba trăm triệu một chút thì mỗi lần ra giá là cả mười triệu đồng, không còn ai đám ra giá cách đến trăm triệu.