CHương 893:
Từ nhỏ đến lớn cô đã tham dự rất nhiều tiệc rượu, đã sớm quen với việc sau khi lâ lướt xinh đẹp đi ngang qua sân khẩu trong sảnh tiệc thì tìm một chỗ không người để nếm thử những món ăn ngon. Và vì thích uống rượu mà cô sẽ trốn trong góc uống say bí tỷ, chuyện được người khác cõng về nhà cũng không phải lần một lần hai.
Hạ Mộc Ngôn không phải người tham ăn, nhưng từ nhỏ cô đã đi theo Hạ Hoằng Văn tham dự những buổi tiệc rượu kiểu này, đã không còn cảm thấy ngạc nhiên từ lâu. Người ta bận bịu muốn khoe gì đó trong tiệc rượu, còn cô thì chỉ muốn đi ăn để gϊếŧ thời gian, nếu không, cứ phải nhìn những bộ mặt dổi trá kia thì cô sẽ thấy chán ngấy, tế nhạt.
Hạ Mộc Ngôn bïu môi, không nói gì.
Trước khi đi dự tiệc, Lục Cẩn Phàm biết rõ buổi tối cô sẽ đói, nên dọc đường đã bảo Tiểu Hồ đi mua một ít đồ ăn để trong xe. Nhưng Hạ Mộc Ngôn lại không ăn trong xe, thế nên những món bánh ngọt vẫn còn để lại.
Vừa rồi là vì không muốn làm trong xe toàn mùi bánh ngọt nền cô mới không ăn.
Lúc này cô quả thật rất đói. Nhất là khi đến tháng, cô cảm thấy cả người trở nên yếu đuối hơn nhiều, lạnh một chút, mệt mỏi một chút hay đói một chút cũng cảm thấy không còn sức lực.
Cô nhận lấy bánh gato, sau đó tìm một cái ghế sofa đơn trong góc khuất để ngồi xuống ăn.
Xung quanh cũng có người ngồi, nhưng hầu hết là vừa ngồi nói chuyện hợp tác vừa lơ đãng uống rượu.
Hạ Mộc Ngôn là người được Lục Cẩn Phàm dẫn tới, dù cô xinh đẹp kinh người, lại còn là người phụ trách của Tập đoàn MN, tuy mặt cô không lạnh lùng như Lục Cẩn Phàm mà ngồi đó ăn bánh, nhưng khi mẩy người đàn ông bụng phệ đến gần thì cô cũng chẳng thèm ngước lên nhìn, những người này ngại Lục Cẩn Phàm đứng gần đó nên cũng không dám tới bắt chuyện với cô.
Lục Cẩn Phàm đang vừa đi vừa nói chuyện với người nào đó bên cạnh, đối phương cười rạng rỡ, chẳng biết là đang nói gì, nhưng từ nét mặt hờ hững của anh, có thể thẩy được anh đang được a dua nịnh hót. Người xung quanh tới gần, tiếng chào Tổng giám đốc Lục cứ vang lên bên tai không dứt.
Cho đến khi Lục Cẩn Phàm thấy Hạ Mộc Ngôn đã ăn sạch miếng bánh gato trong tay, anh lại tiện tay đưa cho cô thêm đĩa nữa.
Hạ Mộc Ngôn nhận lấy bánh gato, cắn một miếng, chậm rãi nhai nuốt, mơ hồ nói: “Lục tổng, chẳng lẽ anh không nhận ra từ khi anh vào sảnh tiệc đã có một người cứ nhìn anh chằm chằm, từ đầu đến cuối không rời mắt sao?”
Lục Cẩn Phàm nhận lấy ly đế cao được người phục vụ bên cạnh đưa tới, không nhìn về hướng nào khác, chỉ đứng giữa ghế sofa đơn. Cho dù là vừa rồi có người đi qua bắt chuyện hay là bây giờ thì từ đầu đến cuối anh cũng không đi xa cô quá ba mét.
“Có sao? Chẳng lẽ em đang nói chính em?” Anh cất giọng hờ hững như không thèm để ý, đồng thời lại nhìn cô.
Hạ Mộc Ngôn nén nỗi kích động muốn trừng mắt: “Vừa rồi rốt cuộc là tôi bận ăn bảnh hay bận nhìn anh, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?”
Anh cười: “Em dám nói mình không nhìn anh không?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô có nhìn.
Cô lại nhìn về phía đám đông, thì phát hiện người vừa rồi luôn nhìn về phía Lục Cẩn Phàm đã biển mất. Cô không khỏi nhíu mày, sau đó lại ngước mắt nhìn Lục Cẩn Phàm, thấy mặt mày anh điểm tĩnh, hiển nhiên là biết rõ người mà cô vừa nói, nhưng không có ý định đi tìm hiểu.
Ôi, thật đáng tiếc.
Xem ra lại có thêm một cô gái yêu đơn phương anh rồi.
Chỉ là trong ba năm nay, Hạ Mộc Ngôn không hiểu rõ về Lục Cẩn Phàm, cũng không biết có phải anh thường xuyên qua lại Bắc Kinh hay không. Nhưng từ thái độ của những người này đổi với anh, hẳn là anh rất quen thuộc.
Vì vậy, trong giới đoanh nhân Bắc Kinh này hẳn là có nhiều khía cạnh mà cô chưa hiểu rõ.
Cô vừa nghĩ vừa cắn bánh gato, đồng thời bưng ly rượu được người phục vụ đưa tới lên uống.
Cô vừa đưa lên môi thì có một chàng trai trẻ đi tới. Lúc chàng trai đó đến gần, đã nói với Lục Cẩn Phàm một câu: “Lục tổng, qua kia nói chuyện một lát được chứ?”
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới không kìm được mà ngắng lên nhìn sang người kia, nhận ra hình như vừa rồi anh ta là người luôn đứng chung với cô gái xinh đẹp cứ nhìn Lục Cẩn Phàm.
Lục Cẩn Phàm hờ hững liếc nhìn anh ta: “Có chuyện gì thì đứng đây nói luôn đi.”