Chương 891:

 

Lục Cẩn Phàm ra hiệu cho cô nhìn vào gương, Hạ Mộc Ngôn không hiểu lắm liếc mắt qua, nhưng vì giày quá cao, không thể xoay chân quá lâu, nên cô đứt khoát xoay thẳng người qua, hướng mặt vào gương: “Sao? Cách ăn mặc của tôi không ổn chỗ nào à? Hay là hôm nay tôi trang điểm không đẹp, làm Lục tổng mất mặt?”

 

Nhưng anh lại nâng mấy mảnh vải satin ít đến đáng thương trên vai cô lên, vào lúc Hạ Mộc Ngôn đang định lên tiếng vì tưởng chỗ nào đó sau váy mình có vấn để thì nụ hôn của anh đã rơi xuống vai cô.

 

Hạ Mộc Ngôn trơ mắt nhìn anh hôn lên vai mình. Ngay lúc cô vẫn chưa phản ứng, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon gọn của cô từ phía sau, sau đó lại hôn lên cổ cô.

 

Cổ cũng là điểm mẫn cảm của Hạ Mộc Ngôn, cô rùng mình, đang định tránh đi thì bàn tay trên eo lại đột nhiên siết chặt, vây cô trong lòng mình, đồng thời nụ hôn trên cổ cũng dần mạnh hơn.

 

Mãi đến khi nhận ra anh đang làm gì, Hạ Mộc Ngôn mới lập tức nhíu mày: “Lục Cẩn Phàm, nếu bây giờ anh dám để lại vết gì trên cổ tôi, tôi…”

 

Cô còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy cổ đau nhói vì bị anh mút mạnh. Cô khó tin trừng mắt nhìn người đàn ông trong gương, thấy anh không hề có ý định nh ra, thậm chí còn xấu xa hôn đọc vành tai cô. Đến khi mắt của Mộc Ngôn sắp phun ra lửa thì anh mới nhếch môi, cất giọng khàn khàn mà rõ ràng bên tai cô: “Đã để lại dấu rồi, sao giờ? Hay là để thêm mấy dấu nữa nhé?”

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức muốn xoay người lại đánh anh, nhưng vẫn chưa kịp xoay lại thì đã bị anh dễ dàng ôm lấy eo, để cô giữ nguyên tư thế quay mặt vào gương, đồng thời không biết từ lúc nào trong tay anh đã cẩm một sợi dây chuyển. Cô vừa nhìn đã nhận ra đây là dây chuyển kim cương trắng cổ điển của VCA*. Kim cương trắng cổ điển của VCA không phải loại dây mảnh phổ biến trên thế giới, mà thiết kế của nó tương tự như hình học. Những viên kim cương trắng được sắp xếp theo quy tắc ngôi sao đa góc trên dây chuyền, rực rỡ lộng lẫy nhưng không hề khoa trương.

 

(*) VCA: Tên viết tắt của hãng trang sức Van Cleef & Arpel.

 

Độ rộng của dây chuyển vừa đủ để che đi dấu hôn mà Lục Cẩn Phàm để lại trên cổ cô. Chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, cô biết là đưới sợi dây chuyển này có một dấu vết mập mờ, còn những người khác đều không thể thấy được.

 

Thấy dấu hôn được che lại, lời trách cứ giận đữ đến bên miệng Hạ Mộc Ngôn đã lập tức trôi ngược trở xuống.

 

Cái tên xấu xa lại vô liêm sỉ này!

 

Cô không biết gần đây mình đã mắng thẩm anh mặt dày, xấu bụng, vô liêm sỉ bao nhiêu lần, nhưng vẫn không hết hận.

 

Sau khi đeo đây chuyển, ngón tay thon dài của anh cọ qua vành tai mềm mại của cô. Hạ Mộc Ngôn lại run lên, nghĩ thẩm: Không lẽ anh cũng mua cả hoa tai cho mình sao?

 

Kết quả không ngoài dự đoán, Lục Cẩn Phàm cầm một đôi hoa tai kim cương cùng kiểu ướm vào tai cô vài lần.

 

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh đeo thứ này cho phụ nữ, nhưng với sự nhạy cảm trời sinh và khả năng thích ứng, anh đã có thể nhanh chóng tìm ra hoa tai nào nên đeo vào bên nào.

 

Sau khi đeo xong, rõ ràng anh rất hài lòng với kiệt tác của mình, gẩy nhẹ đôi hoa tai cô đang đeo, nhìn cái thứ sáng lấp lánh lủng lẳng đưới đôi tai trắng nõn mềm mại của cô. Ánh mắt sáng rỡ thêm vài phần sâu xa.

 

Hạ Mộc Ngôn mím môi, nghiêm mặt nói: “Lục tổng, những viên kim cương này quá khoa trương rồi.”

 

Lục Cẩn Phàm nhếch môi, nhưng nụ cười lại lạnh tanh: “Hoa hồng không khoa trương sao?

 

Cô biết ngay mà!

 

Tạm thời anh vẫn không bỏ qua được chuyện hoa hồng này.

 

“Theo như anh nói, vậy đêm nay tôi đeo những thứ này dự tiệc xong, có thể gỡ tất cả kim cương ra, sau đó chia cho mỗi người một viên không? Giống như anh chia hoa hồng của tôi vậy.”

 

Nụ cười trên môi anh vẫn không nhạt bớt, nhưng rõ rằng có thể cảm nhận được không khí quanh người anh thấp hơn mấy độ: “Hạ Mộc Ngôn, em đang kiếm chuyện sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn mím môi, liếc xéo anh một cái rồi không để ý đến anh nữa.

 

Đây là phòng thay đổ, bên trong hẳn là không có camera, lỡ như Lục Cẩn Phàm lại mặt đày muốn tạo ra mấy quả đâu tây nhỏ trên cổ và vai cô, vậy tối nay cô có thể không cần ra ngoài gặp ai nữa.

 

Hơn nữa, cô hiểu sâu sắc một chuyện, đù bây giờ cô có “đì cả” bảo vệ, nhưng nếu người đàn ông này thật sự muốn tính toán với cô, e rằng cô có băng huyết trước mặt anh cũng vô dụng.

 

Hơn nữa, bộ trang sức của VCA này được chế tác tỉ mỉ và cẩn thận như vậy, cô muốn gỡ kim cương ra cũng chưa chắc đã gỡ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play