CHương 885:
“Chẳng phải có trăm nghìn phương pháp để giảm đau bụng sao? Nếu anh thật lòng không muốn tôi khó chịu thì về bảo trợ lý của anh mua giúp tôi mấy miếng dán giữ nhiệt, hoặc là túi chườm nóng cũng được. Nhưng anh lại sử dụng tay, lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh, ngay cả người ngoài còn thấy, anh đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì. Tôi với anh đang đi công tác, chứ không phải là tôi…”
Lời còn chưa nói hết, khuôn mặt cô đã bị giữ chặt lại. Hạ Mộc Ngôn đột nhiên chết sững, bị đôi môi đang cúi xuống hôn trúng.
Lục Cẩn Phàm không nói lời nào đã cạy môi lưỡi cô ra, hôn như tiển quân thần tốc. Nụ hôn rất sâu cũng rất mạnh, gần như trong khoảnh khắc đầu óc của Hạ Mộc Ngôn suýt bùng nổ đến nơi.
Nói không lại thì giở trò hôn cô? Anh bị cái gì vậy?
Hạ Mộc Ngôn không đẩy anh ra được, gần như bị anh vây trong lòng, áp lên người. Cô đẩy vài cái thì mệt, sự đau đớn đến từ bụng khiến Hạ Mộc Ngôn cảm thấy căm ghét những ngày yếu ớt hàng tháng của mình. Mắt cô vẫn không chịu nhắm lại, cứ trừng trừng nhìn anh như lóe lên tia lửa.
Môi kể môi, bàn tay khô ráo không hề có một lớp mồ hôi đã dời khỏi bụng Hạ Mộc Ngôn, nhưng lại cứ vô tư ôm lấy vùng đa nơi thắt lưng cô. Cả người anh như bao phủ lấy người cô, khiến nụ hôn này càng ngày càng sâu.
Lúc Hạ Mộc Ngôn vẫn còn đang trừng Lục Cẩn Phàm, anh đã vươn tay ra che mắt cô, Hạ Mộc Ngôn bị cưỡng ép nhắm mắt lại. Nhưng khi nhắm mắt, cô lại không có cách nào khống chế cảm xúc của mình, cho đến khi anh cảm giác động tác kháng cự của cô giảm dần thì mới địu dàng nhẫn nại hôn lên môi cô một cái rỗi không tiếp tục nữa.
Bởi vì cuối cùng đôi môi cũng được khôi phục tự do, Hạ Mộc Ngôn mở mắt ra. Ngay giây phút vừa mở, đôi mắt phủ sương mù vì nhắm lại lúc nãy đã khôi phục sự sáng trong. Cô tỉnh táo vươn tay kéo bàn tay đang áp trên bụng cô ra: “Lục Cẩn Phàm!”
“Hửm?” Giọng nói đàn ông phát ra đưới ánh đèn mờ tối trong phòng trở nên trầm khàn, vừa quyến rũ vừa gợi cảm biếng nhắc, khiến lòng người phải giật thót. “Đã đau bụng như vậy, sao không bảo nhân viên khách sạn pha cho em nước đường đỏ?”
Quý Noân quay mặt tránh né hơi thở của anh: “Uống xong cũng chẳng có tác dụng gì lớn. Nó chỉ có tác đụnggiảm đau từ lúc vừa uống xong đến hơn nửa tiếng tiếp theo, sau đó vẫn cứ đau như cũ, nếu vậy cũng chẳng cần phiền nhân viên phục vụ làm gì.”
Giọng anh trầm thấp: “Cho nên em cứ chịu đựng như thế sao?”
Cô hờ hững đáp: “Quen rồi.”
Lúc chưa ly hôn, mỗi buổi tối cô đều bị Lục Cẩn Phàm và chị Trần giám sát uống sữa ấm hoặc nước đường đỗ.
Cho nên lúc ấy, mỗi khi cô đến tháng đều rất đễ chịu. Nhưng ba năm nay, cô chỉ có thể cố gắng giữ vững thói quen sinh hoạt, kiên trì vận động, chứ chẳng thể bận tâm đến những chuyện chu đáo tỉ mÏ như xưa. Hơn nữa cô rất bận rộn, không có thời gian mỗi buổi tối đều kiên nhẫn uống mấy thức uống nóng linh tỉnh như nước đường đỏ hay trà gừng.
Ba năm, cô đã dần dẫn hình thành thói quen, làm gì còn nũng nịu như khi ở bên cạnh Lục Cẩn Phàm. Cô đã không còn ý nghĩ kiểu cách đó từ lâu nữa rồi.
Anh trầm giọng khàn khàn nói: “Quen cái gì? Em nằm rúc trên giường giống hệt như con tôm, là cổ ý để anh thấy mà đau lòng sao?”
Mặt Hạ Mộc Ngôn tối sầm: “Anh giống con tôm thì có!”
Mặt Hạ Mộc Ngôn tối sầm: “Anh giống con tôm thì có!”
Lục Cẩn Phàm vẫn áp tay lên bụng, địu đàng hôn lên má cô. Hạ Mộc Ngôn không kháng cự anh ôm mình vào lòng nữa, chỉ nhìn anh: “Anh muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì cũng phải chọn thời gian chứ. Bây giờ tôi thể này, nếu anh còn muốn lợi dụng lúc người ta gặp nạn thì thật sự không phải con người.”
Lục Cẩn Phàm ngừng tay, bật cười: “Anh đã làm nhiều chuyện không phải con người rồi, làm thêm một chuyện tệ hơn với em thì đã sao?”
“A… Anh bỏ tay ra!” Bàn tay đặt trên bụng đường như không ngừng tỏa nhiệt. Cái cảm giác khiển người ta muốn ý lại khi vô cùng yếu ớt này làm Hạ Mộc Ngôn vô thức chống cự.
Anh ôm cô không buông, còn ôm chặt hơn sau khi nghe cô nói. Lúc Quý Noân trừng mắt nhìn anh, anh cúi đầu bên tai cô, nói khẽ: “Xin lỗi, anh không ngờ thời gian đến tháng của em lại thay đối, cũng không ngờ lịch trình công tác đã sắp xếp sẵn lại trùng phải mấy ngày này. Nếu thật sự không thoải mái, em có thể giẫm bớt lịch làm việc, không cắn phải làm khó chính mình.”
Hạ Mộc Ngôn nhếch môi: “Không có gì phải xin lỗi, tôi tự biết tình hình sức khỏe của mình. Cái bệnh này chẳng hay ho gì mà chuyện bé xé ra to cả, ngủ nhiều một hai ngày là khỏe.”
Lục Cẩn Phàm nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô, cô biết việc này.