Chương 871:
Địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, Tập đoàn MN mới chuyển trụ sở về trong nước, đúng là vẫn còn có quá nhiều người ganh ghét, muốn kéo Tập đoàn MN xuống nước.
Cô đang lấy phương án và bản thiết kế mà nhân viên thực tập cầm nhầm ra, không biết có thể giải thích được không thì có tiếng gõ cửa vang lên rồi một người bước vào.
“Ngại quá, xin phép làm phiền. Tôi là Dane, kiến trúc sư của Tập đoàn MN. Trước hết, vì bản kể hoạch và thiết kế dang đở của tôi mà có thể ảnh hưởng đến uy tín của Tổng Giám đốc Hạ và Tập đoàn MN, nên hôm nay tôi chủ động đến đây một chút.” Dane bước vào đứng thẳng bên cạnh Hạ Mộc Ngôn, rồi thoải mái cầm lấy bản kế hoạch và thiết kế trong tay cô.
Hạ Mộc Ngôn vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.
Dane và công ty cô chưa bao giờ hợp tác. Nghe nói, công ty người Hoa duy nhất mà Dane từng hợp tác cùng chỉ có Tập đoàn Shine. Trước đây cô và vị kiến trúc sư này chưa từng gặp mặt, sao đột nhiên anh ta lại xuất hiện ở đây giúp đỡ cô giải quyết tình huống khó khăn này?
Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại, đang chuẩn bị lên tiếng thì chợt nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ đang từ cửa phòng nghỉ đi tới.
Lục Cẩn Phàm bước vào nhưng không có ý định ngồi, cũng không để ý đến người dẫn đường đang cung kính mời anh ngồi. Anh đứng một tay đút túi quần, đáng người cao lớn đựa vào cánh cửa sau lưng, khuôn mặt anh tuần ấn trong góc khuất ánh sáng của phòng nghỉ, vừa trầm tĩnh lại vừa bàng quan.
Những vị lãnh đạo thành phố và ngườiBộ Xây dựng cũng thoáng sửng sốt.
Đương nhiên họ đã từng nghe danh vị kiến trúc sư này. Đúng là anh ta từng là kiến trúc sư cải tạo nơi ở của Hoàng gia Anh, lại cũng rất nối tiếng trên thể giới. Hơn nữa, nghe nói ba năm trước, Dane đã ký hợp đồng làm việc cho Tập đoàn Shine.
Nhưng tại sao Dane lại tuyên bố bản vẽ thêm này của Tập đoàn MN lại là trách nhiệm của anh ta? Loại thiết kế này vừa nhìn qua đã biết có trình độ non nớt, sao có thể là sản phẩm của Dane được?
Dane nhận ra nét mặt nghi ngờ và cặp mày thanh tú của Hạ Mộc Ngôn khẽ nhíu lại vì vừa rồi lâm vào tình thế khó khăn. Anh ta nháy mắt, ra hiệu cho cô phối hợp với mình.
Hạ Mộc Ngôn nhận được ám hiệu của Dane, suy nghĩ một chút rồi lại đảo mắt về hướng Lục Cẩn Phàm. Anh dang nhìn cô, dường như từ lúc bắt đầu vào phòng đến giờ anh vẫn đang nhìn cô. Đôi mắt sắc, sâu thẫm yên tĩnh chứa đầy hình bóng cô. Cho dù cô quay sang nhìn nhưng anh vẫn không hề đời mắt.
Cô chợt nhớ ra, trước đây, mỗi lần cô gặp phải chuyện gì, Lục Cẩn Phàm đều nói với cô. Em cứ yên tâm làm bà Lục, có chuyện gì thì cứ để anh giải quyết. Tất cả đều đã có anh rồi, em không cần phải gánh vác.
Lãnh đạo thành phố cố tình gọi cô đến là muốn truy cứu trách nhiệm. Nói cách khác, cô bước vào đây thì sẽ không có kết quả tốt đẹp. Cho nên Lục Cẩn Phàm cử Dane tới để giải cứu cho cô sao? Lục Cẩn Phàm vẫn đứng đó, vẫn lãnh đạm nhìn cô. Ánh mắt anh chăm chú vào cô, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương hờ hững vuốt ve chén trà mà người ta vừa đưa đến, ngón tay cái khẽ cảm quai chén, ánh mắt sắc sảo trầm tĩnh khiến cô yên lòng.
Chỉ trong nháy mắt như vậy thôi mà tất cả mọi người ở trong phòng đều cảm nhận rõ ràng. Tuy Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, nhưng cách đối xử sâu sắc kín đáo và ánh mắt gần như đùa cợt nghiền ngẫm, tất cả đều đã tổ rõ Hạ Mộc Ngôn là người của mình. Ai dám dụng đến cô, thì cũng ngang vuốt râu hùm.
Lãnh đạo thành phố nhất thời cũng không dám nghiêm trọng hóa một số vấn đề. Ông ta chỉ nhìn sang Dane rồi đặt câu hỏi: “Dane? Không phải anh ký hợp đồng với Tập đoàn Shine sao? Sao kế hoạch và thiết kế của Tập đoàn MN lại có liên quan đến anh được?”
Dane tổ về hối lỗi, anh ta giơ tay lên khẽ vuốt mái tóc vàng kim rồi cười nói: “Dự án sân vận động là hợp tác giữa hai công ty. Tôi và Tổng Giám đốc Hạ cũng từng quen biết từ khi còn ở Anh. Lần này tuy Tập đoàn Shine không tham gia lên phương án xây dựng, nhưng vì có quan hệ hợp tác nên công ty cử tôi đến Tập đoàn MN cùng làm việc với phòng kế hoạch bên đó. Phương án thiết kế ban đầu không có bản thiết kế này. Chỉ có điều trong lúc nhất thời, tôi theo cảm hứng mà phác họa ra, nên mới có thêm một thiết kế như vậy trong công trình kiến trúc.”
Hạ Mộc Ngôn đứng bên cạnh Dane không lên tiếng. Dù sao trước đó cô cũng không ngờ có bước biến chuyển như vậy, cũng không biết Dane muốn làm gì tiếp theo, nên cô không nói gì cũng có nghĩa là phối hợp với anh ta rồi.
“Cái gì… cảm hứng sao?” Lãnh đạo thành phố nhìn vào bản vẽ thiết kế mà rối rắm không hiếu nổi, nhìn thế nào vẫn cảm thấy loại phác thảo này không thể từ tay Dane mà ra được.
“Có thể đưa giúp tôi bản thiết kế trước đây không?” Dane nhìn sang nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ đưa bản thiết kế cho anh ta.
Sau khi nhận lấy bẫn thiết kế, Dane chăm chú nhìn. Hạ Mộc Ngôn đứng gần bên cạnh, có thể từ ánh mắt của anh ta mà thấy rõ đây là lần đầu tiền anh ta nhìn thấy bản thiết kế này. Nhưng chỉ trong vài giây, anh ta đã vô cùng bình tĩnh cười nói: “Đây chính là bản thiết kế của tôi, nhưng cũng chỉ là phác thảo sơ bộ theo cảm hứng, cũng chưa hoàn thiện. Có lẽ đồng nghiệp của tôi ở phòng kế hoạch tưởng rằng tôi đã hoàn thiện thiết kế rồi nên mới mang thẳng đến Bộ Xây dựng. Nhưng cũng may là họ chỉ mới bắt đầu xây khung thôi, tôi có thể bổ sung các thiết kế kế tiếp, sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng.”