Chương 868:
“Thật sự không phải là tôi kiếm cớ thoái thác đâu, mà vừa rồi bạn tôi gửi tin nhắn rủ tôi tối nay đến nhà cô ấy. Một lát nữa sẽ có người của cô ấy đến đây đón. Hôm nay tôi không về Nguyệt Hồ Loan, nên thật sự không cần anh đưa về.” Hạ Mộc Ngôn mỉm cười giơ tin nhắn mới nhận được lên huơ trước mặt anh ta.
Anh ta gật đầu: “Được, vậy chờ người của cô đến, tôi đưa cô lên xe rồi về.”
*** Bên ngoài nhà hàng, Thẩm Mục nhìn đôi nam nữ ngồi bên bàn ăn cạnh cửa sổ vừa cười vừa nói chuyện thi không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Mr.Vinse vừa mới đi thì lại có một vệ sĩ chạy đến, vệ sĩ vừa đi thì lại có cảnh xem mắt này rồi?
Cô Hạ bây giờ đúng là nhiều hoa đào quá…
Nhưng mà nói ải nói lại, trước kia không phải Hạ Mộc Ngôn không có nhiều người theo đuổi, chẳng qua là cô vẫn cự tuyệt những anh chàng đó từ xa mà thôi. Hơn nữa, hầu hết bọn họ vừa nghe nói Hạ Mộc Ngôn là vợ của Lục Cẩn Phàm thì cũng tự giác rút lui, không dám đến gần.
Bây giờ Cô Hạ đang độc thân, xét về cả tình và lý, cho dù xung quanh có bao nhiêu đàn ông ngưỡng mộ thì cũng chẳng có gì sai.
Huống hồ, người đẹp thì luôn có đàn ông vây xung quanh. Cô là một người phụ nữ không bị ràng buộc về hôn nhân, ngoại trừ về ngoài khiển người ta phải rung động ra, cô còn có sự nghiệp, cái gì của cô cũng đẳng cấp. Một người phụ nữ như vậy mà không có đàn ông thích, không có đàn ông theo đuổi, mới là chuyện lạ.
Thẩm Mục không tiếp tục nhìn nữa, liếc nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu, nhắm mắt liều hỏi: “Lục tổng, chúng ta có tiếp tục đến khách sạn bên đường Hải Thái nữa không? Hay là tiếp tục đứng đây…”
Lục Cẩn Phàm vẫn lặng lẽ trầm mặc, mấy giây sau thì cặp môi mỏng mới hờ hững hé ra: “Đợi một chút.”
Ngay lập tức không khí ngộp thở tràn ra khắp xe.
Thấm Mục ngậm miệng không trả lời, dứt khoát dừng xe ở làn đỗ xe bên đường.
Trong nhà hàng, Hạ Mộc Ngôn vẫn còn đang nói chuyện với anh ta. Chẳng bao lâu sau, hai người cùng đứng đậy đi ra khỏi nhà hàng, đến bên chiếc xe dừng bên đường. Hạ Mộc Ngôn lên xe một mình, còn người đàn ông mới cùng ăn tối trong nhà hàng với cô thì khách sáo chào tạm biệt.
Nhận ra chiếc xe là của Hạ Điểm, ánh mắt Lục Cẩn Phàm mới dịu lại một chút. Anh vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, tay phải gác lên giữa kệ tỳ tay, ngón trổ nhàn nhã gõ hai cái, nét mặt trầm ngâm.
Sau đó anh chậm rãi buông tay xuống, thần nhiên nói: “Đi thôi.”
Hạ Mộc Ngôn ngồi xe đến nhà Hạ Điểm, chơi đùa với con trai cô. Cô định đêm nay ngủ lại đây, nhưng không ngờ đại ca đặc công nhà Hạ Điểm lại trổ về. Tuy ở đây còn có phòng ngủ cho khách, nhưng thức ăn cho chó của một nhà ba người còn khó nuốt hơn cả thức ăn cho chó của hai người.
Thế nên Hạ Mộc Ngôn gọi xe đi Nguyệt Hồ Loan.
*** Một tuần tiếp theo đó, ngày nào cô cũng vẫn tiếp tục chia đôi cuộc sống ở nhà và ở công ty. Sáng sớm Hạ Mộc Ngôn đi chạy bộ, gặp con trai bác hàng xóm khoảng hai lần, cũng nhân lúc vừa chạy bộ buổi sáng vừa tán gẫu hai lần.
Thứ Sáu, Hạ Mộc Ngôn mới chạy xong, đi về nhà tắm sửa sạch sẽ, còn chưa nghỉ ngơi thì đã nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn màn hình, là số của công ty. Bây giờ mới hơn bảy giờ. Sao lại có điện thoại của công ty được?
“Hạ tổng ạ?” Đó làChu của phòng kế hoạch ở công ty.
“Có chuyện gì? Gọi điện sớm thế này là có chuyện rồi sao?”
Giọng nói củaChu có vẻ lo âu: “Hạ tổng, bao lâu nữa thì cô mới đến công ty? Cô đang ở nhà hay đang đi trên đường?”
“Tôi đang chuẩn bị thay đồ đi. Tôi đến công ty ngay bây giờ. Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Là thế này, tuần trước phòng kế hoạch chúng tôi có ý tưởng mới về phương án cải tạo sân vận động, nhưng cũng chỉ là bản mô phỏng thiết kế hình trụ đơn giản thôi. Thế nhưng nhân viên thực tập của công ty lại lấy nhầm bản mô phỏng thiết kế mới chưa được thẩm định đưa cho bên thi công ở sân vận động. Hôm nay chúng tôi nhìn thấy bên Bộ Xây dựng đang thi công hạng mục công trình mới này theo mẫu thiết kế của chúng tôi. Nhưng vị trí thực tế và bẵn thiết kế ban đầu của sân vận động không hề ăn khớp. Nói cách khác, bản thiết kế này đã gây ra sai sót rất lớn.”
Cánh tay đang mở tủ quần áo chuẩn bị lấy đổ ra thay của Hạ Mộc Ngôn chợt khựng lại, cô thận trọng hỏi: “Vấn đề lớn như vậy, sao lại để sau một tuần mới phát hiện ra?”